Chương 108: Bắc Kinh (11)
Một ngày sau hai người Tạ Lan Sinh và Tân Dã lên máy bay, không chuẩn bị quá nhiều.
Tạ Lan Sinh anh cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán.”Đạo diễn” đại khái là công việc cần sự quyết đoán nhất thế giới này: kế hoạch quay vô cùng chặt chẽ, song đủ loại bất trắc chồng chất. Lớn thì phải dựa vào tình hình thời tiết, tình trạng cảnh quan để điều chỉnh kế hoạch quay, nhỏ thì đến cả độ rộng trường quay, vị trí diễn viên, sửa chữa độ dài lời thoại. Đoàn phim trên dưới hơn một nghìn cặp mắt nhìn chằm chằm, đạo diễn phải nhanh chóng move on, bằng không mọi người sẽ phải tăng ca, hoặc là dự toán sẽ vượt kế hoạch, điện ảnh rơi vào nguy hiểm. Hollywood lại càng khoa trương hơn, đạo diễn phải lập tức quyết định, bất kể quyết định là đúng hay sai, quan trọng là phải ngay lập tức, khiến cho ekip tin tưởng quyết định, bằng không bầu không khí sẽ thay đổi. Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy, yêu cầu “Mạnh mẽ vang dội” này rất không thân thiện đối với nữ đạo diễn, phần lớn các cô ấy không thích đưa ra quyết định bất kể hậu quả. ThỈnh thoảng, Lan Sinh cũng sẽ nói “Cậu cứ làm đi. Cho tôi 30 giây cân nhắc một chút, tôi cũng không quên mất đâu”, nhưng, tổng thể mà nói, anh chưa bao giờ trì hoãn cả.
12 giờ sau, phi cơ đáp xuống LA.
Bảy tám năm nay Tạ Lan Sinh đã không còn xa lạ với Los Angeles, hoặc là tới gặp “Universal Pictures”, hoặc là tới tham gia liên hoan phim, các thắng cảnh hàng đầu đều đã đi qua, nhưng, anh chưa từng đến nhà Tân Dã. Anh luôn cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc.
Nhà Tân Dã nằm tại Beverly Hill. Xe dừng lại ở dưới chân đồi, cánh cửa sắt đen nhánh chậm rãi mở ra, Tân Dã đạp chân ga, lái xe trên con đường quanh co.
Biệt thự nằm trên chỗ cao nhất. Lúc này một cánh cửa sắt khác tách ra, đập vào mắt chính là bãi cỏ rộng lớn, đượC phân chia thật sự rất thẩm mỹ. Trung tâm vườn, là một suối phun nước hình chữ nhật kéo dài một đường đến cổng, mấy chục tia nước không ngừng phun lên, hai sườn cũng là bãi cỏ, phía cuối là bếp lò sẽ được nhóm lên mỗi tối.
Hai đường xe chạy vòng quanh bãi cỏ uốn lượn tiến về căn phòng phía sau. Khi gần đến nơi thì phân rẽ nhánh, có thể trực tiếp đến trước nhà, cũng có thể đi đến ga ra.
Tân Dã lái thẳng đến trước nhà.
Một người phụ nữ chờ ở cửa. Tân Dã xuống xe mở cửa cho Tạ Lan Sinh, bảo anh bước xuống, đưa chìa khóa cho người phụ nữ, giới thiệu: “Đây là Lisa, quản lý việc trong nhà.”
Lan Sinh cười chào hỏi, sau khi Lisa đi về phía ghế lái, vừa bước lên cầu thang, vừa hỏi: “Quản lý việc nhà là gì thế?”
“Tương đương với quản gia truyền thống.” Tân Dã đáp, “Có nam có nữ. Bọn họ chủ yếu phụ trách quản lý, như là sắp xếp party, dưới trướng còn cả một ekip, bản thân cũng không làm chuyện vặt vãnh, lương một năm của Lisa là 60 vạn đôla.”
“À à. . . . . .” Hóa ra gọi là “Quản lý gia đình”, không gọi “Quản gia”.
Lối vào cũng không phải là phòng lớn lộ thiên trồng cây đang thịnh hành, mà có phần truyền thống hơn. Sàn đá cẩm thạch sáng bóng như mới, rộng hơn mấy chục mét, cầu thang phóng khoáng xa hoa ôm vòng lên theo hai bên sườn, giúp người ta có thể quan sát cổng sân.
Cha dượng Tân Dã mũi cao mắt sâu, phong độ lịch lãm, đang chống hông đứng chờ. Ông vuốt tóc ra sau, mái tóc hoa râm nửa đen nửa trắng. Có điều, có lẽ làm CEO thời gian dài, giữa sống mũi có một nếp nhăn sâu.
“Dad.” Tân Dã cười cười, giới thiệu người bên cạnh, “Anh ấy là Lan Sinh. . . . . . Là tình yêu duy nhất cuộc đời này của con. Lan Sinh, gọi Dad đi.”
Lan sinh liếc mắt nhìn Tân Dã một cái, phát hiện đối phương đang nhìn mình đắm đuối, ánh mắt nóng bỏng lại trắng trợn, bên trong chỉ chứa một người.
Tựa như đang v* v*n trước mặt mọi người, Tạ Lan Sinh dời ánh mắt đi, nhìn về phía Robert, sau thoáng ngượng ngùng, rốt cuộc gọi một tiếng “Dad”.
Có điều ngay sau đó, Tạ Lan Sinh lại mỉm cười, hoạt bát sáng lạn như trước, không vì thân phận địa vị của đối phương mà tự cho mình thua kém, nắm lấy bàn tay đối phương đưa ra, thoải mái nói: “Xin chào, cháu tên Tạ Lan Sinh, ngài có thể gọi là ‘Lan Sinh’ ạ. Cháu là một đạo diễn điện ảnh, quen biết với Yves khi quay 《 Gốc rễ 》, là người Bắc Kinh ạ!”
Papa Tân Dã vừa tiếp được vài câu, mama Tân Dã cũng xuất hiện.
So với ảnh chụp còn diễm lệ hơn, dù rằng đã 50 rồi. Tạ Lan Sinh đã được xem ảnh chụp nhiều năm trước, cực kỳ thấu hiểu vì sao cha dượng Tân Dã lại cưới mama y. Sau lại được xem ảnh cha ruột, cũng hiểu vì sao lúc đó mama Tân Dã lại chỉ muốn cha y.
Bốn người hàn huyên một hồi, Tân Dã hỏi Lan Sinh: “Có muốn đi tham quan nhà em chút không?”
Tạ Lan Sinh chớp mắt: “Có!”
“Cảm thấy loại biệt thự này mới mẻ sao?”
“Không phải, ” Tạ Lan Sinh cười, “Muốn được ngắm nơi em trưởng thành.”
Lại một lần nữa, Tân Dã nhìn anh đắm đuối, sau một hồi lâu mới ôm vai anh: “Đi thôi.”
“Ừ!”
Căn nhà này rộng quá mức quy định. Ở Bắc Kinh, Tạ Lan Sinh cũng ra vào những khu biệt thự cấp cao của những người nổi tiếng, có nhà đầu tư, có ngôi sao, nhưng so với biệt thự trước mắt thì những cái trước đây chẳng khác gì nhà cấp bốn.
Ở bên cạnh là rạp chiếu phim gia đình, Tân Dã nói: “Đây là một rạp chiếu phim cách âm, hình ảnh âm thanh chất lượng Dolby. Độ rộng màn hình lớn là 20’x10′, cao 3m, rộng 6m.”
“Ồ. . . . . .”
Tân Dã vừa đi vừa nói: “À, phòng ngủ này em dùng, phòng ngủ kia là của cha mẹ. Phòng chính rộng 5000 m2, bên ngoài là bể bơi vô cực, còn có một phòng sưởi nắng. khu vực cho khách rộng 10000 m2. . . . . .”
Trong nhà có phòng trưng bày tranh ảnh, bảo tàng, sảnh nghe nhạc, club, phòng tập thể thao, phòng tĩnh tâm, thư viện. . . . . . Còn có các loại vận động trong thành phố, như sân bóng rổ, bowling. . . . . .Phía dưới còn có nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ, không gian rộng lớn, trần cực cao, lát kín bằng đá cẩm thạch nguyên phiến, cột đá cao lớn quây xung quanh, chính giữa là bể bơi hình chữ nhật, nằm ở cuối là bồn tắm Thổ Nhĩ Kỳ, bên cạnh còn có phòng xông hơi, spa. . . . . .
Tạ Lan Sinh: “. . . . . .” Có chút khoa trương.
Đi dạo đến cuối, lại đi ra bên ngoài.
Sau nhà cũng có một bể bơi, còn cả một bể jacuzzi. Bể bơi được tạo hình như đầm nước, nằm chìm dưới đất, xung quanh như có núi sông tươi đẹp. Trong vườn có rất nhiều cây sồi cao ngút trời, còn có hai giếng nước chất lượng tốt được tòa thị chính chứng nhận, phía sau nữa là sân tennis cùng sân bóng rổ.
Cuối cùng vòng từ ga ra trở về nhà. Nói là ga ra, thực tế càng giống phòng trưng bày xe. Ga ra sáng sủa hiện đại, từng chiếc nằm trên bàn xoay, vách tường bốn phía đều là đèn LED, chiếu hình ảnh thác nước lên trên, kết hợp cùng tiếng nước ào ào.
Trong lúc tham quan, có lúc đến một căn phòng mới, Tân Dã sẽ nói: “Lá thư viết cho cưng vào ngày x tháng x năm 199x. . . . . . Là viết ở trong căn phòng tĩnh tâm này. Lúc đó diễn xuất bế tắc, em muốn đột phá, cũng muốn có anh ở bên, cực kỳ muốn luôn.” “Lá thư viết cho cưng vào ngày x tháng x năm 199x. . . . . . Là viết tại đây, phòng trưng bày tranh. Mẹ em nhìn thấy bức tranh của xx, em nhớ rằng anh cũng thích, liền nhờ bà đến đó chụp lại, hiện tại chắc vẫn còn ở đây.” “Năm 199x. . . . . .” Cuối cùng, “Còn lại thì đều viết tại phòng làm việc cạnh phòng ngủ phụ.”
Tạ Lan Sinh lặng lẽ xem, thi thoảng, bọn họ sẽ hôn môi.
Vào buổi tối cha mẹ Tân Dã đặt một nhà hàng có tiếng, ăn bò bít tết. Sau khi về nhà, bốn người nói chuyện phiếm ở phòng thử rượu bên ngoài hầm rượu. Hầm rượu này như pháo đài nhỏ, xung quanh là tường đá kiểu Âu, giá rượu được đặt tại trung tâm hầm.
Trình độ tiếng Anh của Tạ Lan Sinh không đủ để chuyện trò thỏa thích với mọi người, Tân Dã liền kể những chuyện phát sinh mấy tháng nay cho cha mẹ. Mọi người cố gắng nói thật chậm, thi thoảng, Lan Sinh sẽ dùng thứ tiếng Anh có chút kém cỏi bổ sung cùng Tân Dã: “In that month, we also bought a new car”, hoặc là. . . . . . Mỗi khi đó, Tân Dã sẽ dịu dàng cười cười, lặp lại lời anh, tôn trọng anh, nói với cha mẹ: “Right. In that month, we also bought a new car.” “Exactly. We. . . . . .”
Tạ Lan Sinh thả lỏng rất nhanh. Chẳng bao lâu, anh có thể tự mình tham gia câu chuyện của người nhà. Thi thoảng nghe không hiểu, Tân Dã cùng mama y sẽ giúp phiên dịch một chút, cha dượng Tân Dã cũng có thể nói một ít tiếng Trung.
Xem ra, cha mẹ Tân Dã cũng không ghét anh.
Tạ Lan Sinh rất phấn chấn.
Mặc dù, sau sự bất an lúc ban đầu, anh đã sớm không còn lo lắng nữa. Anh nghĩ, mình sợ gì chứ, con trai của họ những năm gần đây say đắm anh như muốn phát điên. Đương nhiên, bản thân anh đối với Tân Dã cũng là “Đắm đuối đến phát điên”.
. . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, Tân Dã dẫn Tạ Lan Sinh đi một vòng quanh trường cấp ba của mình. Đây là một trường tư cao cấp, Tạ Lan Sinh thấy, rất nhiều người mẹ lái xe hơi đắt tiền, sau đó, ngay cả cửa kính xe cũng lười đóng, đóng sầm cửa xe xuống đón con, còn tùy tiện quẳng túi Hermes mà nhóm nữ diễn viên vô cùng cưng chiều trên ghế ngồi.
Thời tiết ngày thứ ba rất đẹp, không có chút gió nào, papa Tân Dã đề xuất y đưa Tạ Lan Sinh ra biển chơi.
Tạ Lan Sinh cũng từng tham gia vài party du thuyền của minh tinh, nhân vật nổi tiếng, nhưng một lần nữa, Tạ Lan Sinh lại bị sự chênh lệch đẳng cấp làm chấn động. Trên dưới du thuyền có bốn tầng, tầng một chìm dưới nước, phía đầu tầng hai là bể bơi vô cực, tầng ba có phần truyền thống, lùi vào một khoảng. Bên trong du thuyền như thể Thủy Liêm Động, khắp trần nhà, vách tường đều gắn màn LED, cá với nước bơi trên đầu, có rạp chiếu phim gia đình, trung tâm thuỷ liệu pháp, sân bay. . . . . .
Tân Dã có thể lái du thuyền, buổi sáng hai người cùng nhau rời bến.
Tân Dã lái thuyền đi rất xa, đi hết ba tiếng, đến một chốn ngoài khơi không du khách cũng không tàu hàng, y dừng thuyền lại, để nó trôi nổi. Ra khỏi phòng điều khiển, xa xa thấy Tạ Lan Sinh đang đứng phía mũi boong tàu tầng ba.
Y tiến lại, ôm eo nhỏ, hỏi: “Đẹp không anh?”
“Ừ.” Tạ Lan Sinh nói, “Xanh ngắt luôn ý.”
Tân Dã cười cười, hôn tóc anh.
Kết quả, Lan Sinh phát hiện, hôn qua hôn lại, bàn tay Tân Dã liền không an phận.
Ngón tay y luồn từ dưới vào, chậm rãi đi lên dọc theo bụng, đến hai viên nhỏ trước ngực, ấn xuống, rồi x** n*n, xoắn vặn.
Ban đầu Lan Sinh dung túng, hai bàn tay bám vào lan can, cắn cắn môi.
Chẳng ngờ rằng, Tân Dã thế mà lại được voi đòi tiên! Y vén áo phông của Lan Sinh lên, gấp lại hai cái, để cho anh ngậm.
Tạ Lan Sinh nói: “Không. . . . . .”
Tân Dã dỗ dành: “Ngoan, một chút thôi mà, em muốn lâu lắm rồi, nhé?”
Tạ Lan Sinh liền có chút do dự, sau một lúc lâu, nói: “Chỉ một chút thôi nhé.” Anh nghĩ, lúc này phóng tầm mắt xung quanh đều là nước biển, bản thân anh cẩn thận theo dõi một chút, con thuyền khác vừa xuất hiện thì sẽ bắt Tân Dã cút sang một bên, cũng vẫn ổn.
“Vâng.” Tân Dã nói xong, thoáng cái kéo cổ áo phông phía sau gáy Lan Sinh xuống, dùng sức hôn, đồng thời ngón tay dùng sức chà xát. Hai điểm nhô trước ngực Tạ Lan Sinh trở nên vừa hồng vừa dựng đứng, khẽ run rẩy.
Lan Sinh thật sự quá xấu hổ rồi.
Trên mặt biển mênh mông, tại mũi du thuyền, trong cơn gió biển thoảng qua, anh tr*n tr**, bị đùa giỡn.
Nhưng đáng chết là anh lại có phản ứng.
Một lát sau, Tân Dã đột ngột thô bạo lột lưng quần phía sau của Tạ Lan Sinh xuống, phía trước vẫn còn nguyên như bình thường. Tay Tân Dã nắm chặt lấy hai cánh mông trắng của Tạ Lan Sinh, vừa bóp vừa x** n*n. Ngay sau đó, Tạ Lan Sinh liền cảm giác được một thứ anh vô cùng quen thuộc!
Tân Dã, đã phóng thích đầu của thứ kia ra khỏi khóa kéo quần bơi! Còn tách hai cánh mông anh ra, khẽ chọc vào cửa mình của anh!
Giờ phút này Lan sinh vừa vặn đứng trên bục bên mạn du thuyền, cao hơn một chút so với bình thường, Tân Dã thì vừa vặn lợi dụng sự chênh lệch này để cọ vào anh . . . . . !
“Không! Không!” Tạ Lan Sinh không làm nữa, nhả áo phông ra, lui về phía sau, “Không được!”
Mặc dù xung quanh không có con thuyền nào, cũng. . . . . .
“Được, không làm ở đây nữa.” Tân Dã lại cất đồ đi, giúp Tạ Lan Sinh chỉnh trang tử tế, dắt anh về chỗ ngồi ngắm cảnh dưới mái hiên. Bản thân y ngồi xuống, kéo Lan Sinh ngồi lên đùi, để đầu gối anh mở rộng, vừa hôn cổ, vừa dùng mấy móng tay bên tay phải khẽ cào thứ đã cương lên của Lan Sinh qua lớp quần. . . . . .
Tạ Lan Sinh không chịu nổi, cũng muốn rồi.
Thế mà Tân Dã còn nhét một tuýp bôi trơn nhỏ trong túi quần bơi. Ngón tay y khẽ c*m v**, từng chút ra vào cửa động. Sau một phút đồng hồ, liền lột quần đi biển của lan sinh xuống, cũng phóng thích thứ to lớn của mình ra khỏi quần, đỡ vòng eo nhỏ của Lan Sinh, bảo anh đứng lên, kéo về phía sau, rồi bảo anh ngồi xuống một lần nữa.
“Ưm. . . . . .”
Sau khi lại ngồi xuống, Tân Dã đá bàn trà trước mặt, để nó dựng thẳng lên, chặn phía trước lại. Hiện tại, phía trên có mái hiên, phía trước có bàn trà, bên dưới hai mạn thuyền cũng không phải thành lan can rỗng, mà có vách kim loại, trừ phi có người nằm nhoài xuống xem, hai người bọn họ sẽ không bị phát hiện.
Có điều, Lan Sinh vẫn có chút xấu hổ, Tân Dã thuận tay phủ một chiếc khăn tắm lớn lên trên bàn, che phủ hai người.
Tân Dã hung hãn đẩy từng cái một, mỗi lần đâm vào lại đẩy mông Lan Sinh lên, bởi thế Lan Sinh hết lần này đến lần khác l*n đ*nh, rồi lại rơi xuống, bị đâm xuyên dưới tác động của trọng lực, bị chọc ngoáy dữ dội.
“Không. . . . . .” Anh muốn chạy trốn, lại bị ấn xuống d**ng v*t. Anh có thể nhìn thấy biển rộng xanh thẳm, hải âu trắng muốt, đám hải âu này vừa kêu vừa bay lướt qua bọn họ. Dường như, ánh mặt trời, gió nhẹ, chim trên bầu trời, cá dưới mặt nước, đều biết bọn họ đang làm cái gì.
Thi thoảng một con sóng đánh lại, du thuyền lắc lư, thứ bên trong không khống chế được nghiền vào hỗn loạn, càng khiến cho người muốn chết.
“Không được. . . . . .” Lan Sinh nói, “Cảm giác quá kỳ quái . . . . . .”
“Cái này gọi là sướng.” Tân Dã lại hôn anh, “Là anh bị ch*ch sướng đấy, cục cưng ạ.”
“Không phải. . . . . .” Lan Sinh nói, “Tân Dã, anh quay người lại, được không? Anh muốn ngắm nhìn em.”
Quả nhiên Tân Dã ngừng động tác lại, hai người giữ nguyên tư thế nối liền, một chân Tạ Lan Sinh vòng ra khỏi người Tân Dã, mặt đối mặt. Tân Dã hôn nhẹ lên cằm anh, hỏi: “Thử tự chuyển động xem? Tìm thử điểm kia đi.”
“Ừm. . . . . .” Hai tay Tạ Lan Sinh chống trên cơ ngực cường tráng của Tân Dã, nâng lên một chút, tự mình di chuyển.
Nhưng mà không được, từ sức lực đến tốc độ của anh còn lâu mới đủ.
Tạ Lan Sinh rút lui, để Tân Dã nửa ngả xuống, anh ôm đối phương, bỗng nhiên tay dùng sức, nghiêng người, ôm Tân Dã cùng lăn xuống boong tàu! Anh thì nằm dưới, Tân Dã ở bên trên.
Tân Dã nói: “Này.”
Chân Tạ Lan Sinh vòng ôm đối phương, nói: “Tân Dã, em đến đi. . . . . . chủ động đi. . . . . .”
Vừa dứt lời, Tân Dã liền hung hãn xông vào thân thể người yêu của mình!
Y dùng khăn tắm phủ lên hai người, hai người tựa như dã thú, vừa hôn môi vừa g*** h*p, điên cuồng l*m t*nh trên boong tàu.
Lan Sinh thấy sắp l*n đ*nh, Tân Dã rút khỏi chỉ còn chừa lại phần đầu, vừa định đâm vào đến tận cùng, lại đột ngột dừng động tác. Rút ra, dùng q** đ** trơn trượt nhẹ nhàng chọc vào cửa huyệt của đối phương, nói: “Gọi tiếng ‘Chồng yêu’ đi mà?”
Tạ Lan Sinh không lên tiếng, Tân Dã sẽ không chịu động đậy.
Mặc dù thân thể Tạ Lan Sinh khó nhịn, nhưng kỳ thật vẫn có lý trí. Có điều, hai người bọn họ đã bên nhau mười năm, cũng không còn gì ngượng ngùng, vì thế ôm cổ, hôn hôn môi Tân Dã, nở nụ cười: “Chồng ơi, anh muốn.”
Tân Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo dưới ánh mặt trời của Tạ Lan Sinh, thật sự sắp bị anh g**t ch*t, khàn giọng, cố nhịn hỏi: “Muốn gì cơ.”
Tạ Lan Sinh lại cười, không hề ngượng ngùng, hôn y: “Còn có thể là gì chứ?”
Hỏi xong, anh dán sát vào môi Tân Dã, dùng âm thanh nhẹ nhàng như thổi gió nói hai từ tiếng Trung tục tĩu, sau khi nói xong còn ngại chưa đủ, còn muốn đồi trụy d*m đ*ng hơn cả Tân Dã. Vì thế, ở Mỹ, tại nơi Tân Dã sinh ra lớn lên, dùng thứ tiếng Anh th* t*c mà Tân Dã quen thuộc nói: “Your big cock.”
Vừa dứt lời, Tạ Lan Sinh liền cảm nhận được, những nụ hôn dày đặc như mưa rơi trên trán, trên môi, thân thể bị người mạnh mẽ xỏ xuyên qua. Tân Dã siết chặt chân anh, liều mạng đâm chọc: “Sớm muộn gì cũng chết trên người anh.”
Tạ Lan Sinh chỉ rên: “Ư. . . . . . A. . . . . .”
Đến cuối cùng, bị đâm quá dữ dội, anh cũng điên cuồng, không còn quan tâm đến thứ gì nữa, gọi lớn tên người trên thân trong gió biển: “Tân. . . . . . Tân Dã! A. . . . . . A!”
Âm thanh bị gió biển thổi tan tác, không nghe được quá rõ ràng, như trong buổi đêm tĩnh lặng. Tạ Lan Sinh cảm giác, âm thanh của anh to hơn, vang hơn so với bất cứ lần l*m t*nh nào trong dĩ vãng.
Sau khi phóng thích, Tạ Lan Sinh nằm nhoài trên boong tàu, tay tùy tiện quơ trên boong tàu, quệt một cái dính dớp đầy tay, bỗng nhiên nghĩ đến một từ: Tiệc tùng thác loạn.
Anh từng nghe nói, hiện tại có vài nhóm con nhà giàu thích lái du thuyền rời bến, mang theo các người mẫu trẻ hoặc ngôi sao. Bọn họ chờ thuyền lái ra xa thì liền dùng thuốc, cởi hết quần áo ra, mở s*x party.
Anh cảm thấy, hai người bọn họ mà cũng muốn làm ra được hiệu quả như s*x party rồi.
Mà Tân Dã, còn đang hôn lưng anh, không cần nghĩ cũng biết, trên xương cánh bướm đầy rẫy dấu hôn rồi.
Thật sự là. . . . . . Người ta chơi xe rung, anh làm hẳn du thuyền rung.
Sức cùng lực kiệt quay về Los Angeles.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã ở lại một tuần, Tân Dã tạm biệt cha mẹ, nói, muốn đưa Lan Sinh đi nghỉ phép.
Cha dượng của Tân Dã trực tiếp để y lựa chọn một hòn đảo của nhà mình.
Bởi làm kinh doanh khách sạn, hải đảo của nhà Tân Dã rất nhiều.
Tân Dã đương nhiên cũng không khách sáo.
Hòn đảo này tọa lạc ở Maldives, cũng là một viên ngọc trên Ấn Độ Dương.
Cả tòa nhà nước vô cùng sang trọng, toàn căn rộng 480 m2, trên giường phòng ngủ phủ đầy hoa, trên ban công có bể bơi vô cực, chủ nhân có thể trực tiếp lặn xuống biển ngắm san hô, cá cảnh nhiệt đới.
Ngày đầu tiên đã đi lặn. Tân Dã chỉ có chứng chỉ lặn, không có chứng chỉ dạy, bởi vậy, một huấn luyện viên địa phương dùng máy bay đưa bọn họ ra khơi, không lặn gần bờ, trực tiếp lặn thuyền.
Trước kia Lan Sinh đi nghỉ phép cũng từng đi lặn biển, cũng không hoang mang. Sử dụng kỹ thuật mở hai tai ra, cân bằng áp suất phòng ngừa ù tai, uống chút đồ uống ấm, duy trì nhiệt độ cơ thể, chờ đến khi thực sự tiến vào trong nước, dùng răng nanh cắn chặt nút ống dưỡng khí, gắn tạ đối trọng, từng chút hạ mình xuống nước.
Lập tức, ngăn cách với nhân thế.
Không ngừng làm sạch mặt kính, cân bằng áp suất, để mắt thoải mái, để tai cũng thoải mái.
Càng xuống sâu thì cá càng nhiều, càng to, san hô cũng vậy.
Cá bên người bơi thành từng đàn, Lan Sinh cũng không chạm vào chúng, đàn cá to nhỏ lách qua khe hở bên cạnh chậm rãi bơi qua. Lan Sinh biết, ở dưới nước, khúc xạ ánh sáng khác biệt, bất kỳ người nào dựa vào kinh nghiệm cũ đi sờ bắt, đều phí công vô ích, chỉ có người thường ở dưới nước mới nắm bắt được khoảng cách.
Lan Sinh mang theo camera chống nước. Chỉ cần gặp được loài cá hoặc san hô đẹp đẽ, anh sẽ liền chụp. Anh muốn lưu lại dấu ấn cho bất cứ vẻ đẹp nào xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Thế giới dưới nước tĩnh lặng không gợn sóng, nước biển một màu xanh thẳm, trong suốt. Loài cá muôn sắc màu qua lại không ngớt khắp chốn, chẳng chút e ngại nhân loại, Tạ Lan Sinh có một loại ảo giác, như thể mình và Tân Dã cũng là thành viên trong chúng nó, nội tâm bình tĩnh, tự do tự tại, rời xa hồng trần thế tục.
San hô nơi đây nằm thành từng phiến, tựa như bức tường rực rỡ sắc màu. Bên ngoài tường san hô, Tân Dã nhẹ nhàng tiến lại đè lên lưng Tạ Lan Sinh, ôm eo, dẫn anh đi, như hai con cá dưới đáy biển đang trong cuộc sống thường ngày. Thi thoảng, bọn họ cũng sẽ đan xen mười ngón với nhau.
Tạ Lan Sinh cảm thấy, tuyệt đẹp.
Thế giới này tuyệt đẹp. Nhờ có người bên cạnh, anh có cảm giác càng tuyệt đẹp thêm.
Ngày hôm sau chơi lướt sóng, đua thuyền buồm.
Lan Sinh không biết làm mấy thứ này. Anh chỉ có thể chờ sóng biển đến, nằm trên ván lướt sóng, đầu hướng về bãi cát, chân đạp lên sóng, dập dềnh lên xuống rồi bị sóng đánh trở về bờ. Tân Dã giống như trong phim, có thể lướt theo sóng, thậm chí nghênh đón con sóng lớn, nắm đầu ván lướt trên đầu ngọn sóng, xoay 180 độ, thậm chí 240 độ.
Thuyền buồm thì phải nương theo gió biển.
Tân Dã nắm chân Tạ Lan Sinh: “Chân này đặt ở đây, chân này. . . . . . Đặt ở đây là được rồi. Đúng, rồi nắm lấy chỗ vịn buồm, ừm, dùng sức kéo, hơi nặng một chút. Có thể điều chỉnh góc độ buồm để kiểm soát hướng đi, vuông góc với chiều gió là đi thẳng, 45 độ là đi ngang, giữa hai cái là chéo. . . . . . Hạ buồm xuống là ngừng. Muốn trở về sao? Vậy xoay ngược lại, kéo một bên khác của buồm, nắm tay vịn bên kia. Nhớ kỹ, đỉnh buồm phải đối diện với hướng tiến đến, gió và buồm nằm ở hai mạn thân thể.”
“Ừm.” Tạ Lan Sinh luôn lớn gan, anh chơi đùa, nhưng lại học nghiêm túc. Chẳng qua, anh chỉ có thể đi qua đi lại trên mặt biển lặng sóng, tiếng gọi của Tân Dã trong sóng biển rít gào cuồn cuộn như ẩn như hiện.
Ngày thứ ba là đi câu lúc hoàng hôn.
Bọn họ lái du thuyền rời bến. Cần câu cũng không quá dài, bình thường chỉ có 2 đến 2. 8m. Tân Dã dạy Lan Sinh mấy phương pháp buộc dây câu thông dụng nhất, gồm buộc thả chì, thắt chữ bát, thắt dây chính dây phụ, buộc phao nổi, cuộn dây câu, buộc cần câu, rồi sau đó nhẹ nhàng gắn mồi câu, nâng cần cao qua đầu, khẽ khàng quăng ra xa. Trong quá trình quăng về phía trước buông lỏng ngón tay móc dây câu, phao nổi, con chì vững vàng chìm vào trong nước biển không xa, bắn lên vài giọt nước. Anh nhìn vị trí, lại cuộn dây câu trong tay.
Tạ Lan Sinh được Tân Dã ôm, ngồi ở mũi thuyền, chờ cá cắn câu.
Maldives trong hoàng hôn quả thực đẹp như không phải nhân gian.
Trời là một màu vàng kim, biển cũng vậy, sắc vàng lấp lánh trên sóng biển, tản mát thành từng mảnh nhỏ. Ánh chiều tà lưu lại một vệt sáng thật dài trên mặt biển, một đám hải âu bay tới bay lui, những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Tân Dã dùng chất giọng từ tính giảng giải việc câu cá —— chiều dài cần câu có bao loại, mồi câu, dây câu có những loại nào, buộc dây, kéo dây có bao nhiêu cách, có thể dùng những phương pháp quăng dây nào. . . . . . Vô cùng phức tạp.
Lan Sinh lại một lần nữa cảm giác, người anh yêu thật toàn năng.
Thi thoảng, Tân Dã lại bảo anh nghiêng mặt, để hôn Thái Dương, hoặc hôn miệng khóe miệng anh.
Đến cuối cùng lại không yên phận. Y vừa nói “Cầm chắc cần câu, đừng dọa cá chạy mất”, vừa luồn tay vào trong áo phông. Tạ Lan Sinh cũng không dám động đậy, vì thế chỉ có thể liều mạng quát bảo ngưng lại: “Tân Dã, đừng nghịch nữa!”
Kết quả, bị vén vạt áo lên, hôn vào lưng.
Cá ở Maldives thật sự nhiều.
Chẳng bao lâu sau hai bọn họ câu được một con cá mú lớn, dài nửa mét, sau hai tiếng thu hoạch được đến 10 con. bọn họ xách một con về, dùng bếp lò nướng chín, vừa uống rượu, vừa ăn cá, hương vị vậy mà cũng rất ngon.
Cuối cùng bọn họ đốt lửa trại, bật nhạc, thỏa thuê cười đùa, khiêu vũ trên hòn đảo nhỏ không người. Tạ Lan Sinh không biết nhảy, vì thế Tân Dã ôm eo anh, vừa dạy vừa nhảy, Tạ Lan Sinh chỉ nhún nhảy lung tung, bước chân lộn xộn, không thể theo kịp, song anh vẫn rất vui vẻ, luôn miệng cười cười, nhảy một lúc là cả hai tiếng.
Về đến trước phòng, Tạ Lan Sinh lại biểu diễn “Michael Jackson” mà anh đã từng nhảy năm 1991.
Ngày thứ tư, bởi vì mệt mỏi, hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã không ra khỏi phòng, chỉ nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, Lan Sinh thay quần bơi màu đen ra ban công bơi lội.
Nơi này có một bể bơi vô cực, còn có một bồn jacuzzi.
Anh bơi một lúc lâu trong bể bơi vô cực, có một chút mệt, vì thế, rảo bước tiến vào bồn jacuzzi hình chữ nhật, nhắm mắt hưởng thụ.
15 phút sau, nghe thấy tiếng kéo cửa roẹt một cái, Tân Dã cũng đi ra.
Y nhìn qua, không xuống bơi, mà là trực tiếp tiến vào bồn jacuzzi ngồi song song với Tạ Lan Sinh, ngửa đầu nhìn đầu trời xanh thẳm, nói chuyện phiếm.
“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh hỏi, “Em là nhờ vào việc cha mẹ quyên góp xây trường mà vào học tại Harvard sao?”
“Không phải.” Tân Dã quả thực bị chọc giận đến bật cười, “Đâu cần như thế.”
“À.” Tạ Lan Sinh lại hỏi, “Chiếc đàn dương cầm ở nhà cha mẹ em xịn hơn rất nhiều so với cái của chúng ta nhỉ?”
“Ừ.” Tân Dã nói, “Khi về sẽ cho anh nghe thử sự khác biệt.”
“Anh thấy hồi nhỏ em thi đấu giành được rất nhiều giải thưởng cao, có đàn dương cầm, có tennis, có cờ vua, có. . . . . .”
“Người Mỹ rất coi trọng mấy thứ này, giới của cha mẹ em lại còn hơn thế, một là vì xã giao, hai là để đi học.”
“Ồ. . . . . .”
Hai người bọn họ nói một hồi lại ôm hôn nhau trong bồn, hơn nữa, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng cuồng nhiệt, Tạ Lan Sinh muốn theo kịp tiết tấu lại phát hiện bản thân vô lực chống đỡ.
Anh dần dần động tâm. Mà Tân Dã còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa hôn, vừa xoa, cuối cùng v**t v* d**ng v*t anh lên xuống qua lớp quần bơi màu đen.
“Đừng. . . . . .” Tạ Lan Sinh lại nói, “Đừng. . . . . .”
Tân Dã lại để anh đứng đối diện mặt mình. Tạ Lan Sinh vừa đứng dậy, mông vừa vặn nâng lên khỏi mặt nước.
Tân Dã tiếp tục chầm chậm kéo mông Tạ Lan Sinh đến trước mặt mình, ngón cái lột quần đối phương xuống, rồi sau đó dán môi lên.
Tạ Lan Sinh “Á” một tiếng, kêu: “Tân Dã!”
Tân Dã lại không quan tâm, y dùng kỹ thuật cao siêu của mình l**m từng vòng hết lần này đến lần khác, lại m*t mát, chẳng bao lâu sau, Tạ Lan Sinh không chịu nổi, hai tay nắm lấy tóc Tân Dã, ưỡn hông lên, tính công kích mười phần. Tân Dã chỉ bị động tiếp nhận, cố gắng phối hợp, cố gắng nuốt xuống, cuối cùng Lan Sinh thúc một cái, thở hổn hển b*n r*.
Đại ảnh đế Tân bị sặc, vài giọt t*nh d*ch rơi vào trong nước, loang thành từng vệt, cực kỳ ph*ng đ*ng.
Tân Dã ôm hôn đùi Lan Sinh. Hai ba phút sau, Tạ Lan Sinh lại bán cương, lúc này Tân Dã không nhượng bộ nữa, đoạt lại thế chủ động. Y vừa l**m d**ng v*t đối phương, vừa mạnh mẽ x** n*n mông Tạ Lan Sinh, còn dùng đầu ngón tay chọc ngoáy cửa mình, làm cho eo hông Tạ Lan Sinh tê dại chân mềm nhũn, đường ruột trở nên trống vắng.
Thấy đã tạm ổn, Tân Dã liền để Tạ Lan Sinh nằm sấp trên chỗ ngồi bồn jacuzzi, vểnh mông lên khỏi mặt nước, còn y thì đâm xuống.
Tạ Lan Sinh nhìn trời xanh, biển rộng trước mặt, hỏi: “Ở, ở đây cũng được sao?”
Tân Dã vỗ vỗ mông anh, cười khẽ: “Cục cưng, đâu cần phải ở trên giường mới ch*ch được đâu.”
“Nhưng. . . . . .”
Tạ Lan Sinh còn chưa nói xong, cửa động đã bị phá tung xông vào!
“A!” Tạ Lan Sinh kêu lên một tiếng.
Khi đã lấp đầy, mông hai người điên cuồng va chạm như thể đánh nhau trong bồn nước.
Căng quá, đầy quá, sắp hỏng mất thôi.
Nước trong bồn vang rào rào. Dòng nước dưới hai thân thể cuộn sóng càn quét, đập lên người này rồi lại đập sang người kia, trộn lẫn hormone lại với nhau.”Nước” thành thực thể, bao bọc lấy hai người, buộc chặt lại với nhau.
Sóng nước chấn động trở nên dữ dội, xô vào đôi bờ, âm thanh cực lớn. Bọt nước bắn tung lên vách đá cẩm thạch, thậm chí b*n r* khỏi bồn, tí tách nhỏ giọt xuống mặt biển, ào ào phát ra tiếng vang, cường độ nóng bỏng đến mức độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Mắt cá chân trái gác lên bể bơi. d**ng v*t ma sát trong v*ch th*t, t*nh h**n đập vào b* m*ng, từ trong đến ngoài đều muốn co giật.
Toàn vách ruột non mềm tê dại, tuyến tiền liệt bị đâm chọc điên cuồng, bên trong tựa như vòi sen bị hỏng, từng đợt phun trào dịch ruột non, dung nhập vào dòng nước, nước trong bồn cũng dường như sôi sùng sục.
Dè dặt, ngượng ngùng, toàn bộ đều bị quẳng hết ra sau, chỉ còn lại thú tính nguyên thủy.
“Gọi đi anh.” Tân Dã vừa đâm chọc, vừa nói, “Lớn tiếng một chút. Hướng ra biển kìa.”
Lan Sinh lắc đầu: “Không. . . . . . Ư! A!”
Thủng mất thôi. . . . . . Xuyên thủng mấy thôi. . . . . .
Anh chỉ nghe thấy, tiếng nước xô lên mặt tường đá, tiếng nước rơi xuống mặt biển, tiếng thân thể va chạm, tiếng người đang r*n r*.
Tân Dã siết chặt hai cánh tay Tạ Lan Sinh, cơ lưng đẹp đẽ của anh bị kéo căng thành một đường lõm thật sâu. Tân Dã ngắm nhìn, * l**n t*nh m*.
Tân Dã cụp mắt. g** th*t điên cuồng đâm vào rút ra, được phủ đầy trong dịch thể, mùi hương ngập tràn trong không khí làm cho da đầu Tân Dã thêm tê dại. Y lao đến dữ dội, đâm rút, tiến vào nơi huyệt động mềm mại chỉ mở rộng đón chào mình y.
Y lại buông lời cợt nhả: “Lối vào của anh cũng bị làm cho khóc rồi này. ch** n**c không ngừng nha.”
“Câm miệng. . . . . .”
Lan Sinh đã sớm không còn chịu nổi nữa. Bất cứ lúc nào cũng có thể l*n đ*nh, giờ phút này mỗi một lần thứ kia của người yêu c*m v** là một lần ăn đủ.
Trước mắt là mặt biển mênh mông, đầu mũi là gió biển tanh mặn.
Nước biển nơi đây trong veo thấy đáy, gần bờ là sắc xanh biển hồ, màu nhàn nhạt, xa xa lại là sắc xanh sẫm, màu cực đậm, những sắc xanh mức độ khác nhau trải đến tận phía chân trời, như thể ngọc lưu ly. Ánh sáng lấp lánh rung động trên mặt nước, ánh mặt trời vàng kim nơi đường chân trời đang lấp lóe, chẳng còn phân rõ ranh giới trời biển. Mà chỉ cần nhìn vọng xuống dưới, liền có thể trông thấy rất nhiều cá, bơi tới bơi lui, không ngừng tựa con thoi.
Có lẽ bởi sự lãng mạn này, cuối cùng, Lan Sinh lại cảm nhận được một lần l*n đ*nh trước nay chưa từng có, v*ch th*t mềm mại bị t*nh d*ch nóng bỏng bắn vào đến mức co giật, từng đợt sóng cao trào nối tiếp nhau không ngơi nghỉ.
Lan Sinh thật sự không chịu nổi nữa, chân anh mềm nhũn, ngã vào trong bồn jacuzzi, lại dùng hai tay gắng gượng nâng đỡ, xoay người lại, ngồi dậy. t*nh d*ch trong huyệt động chầm chậm nổi lên mặt nước, dần dần hòa tan như mực, làm bẩn dòng nước.
Tạ Lan Sinh nói: “Tân Dã, cái này. . . . . .”
“Không sao đâu, ” Tân Dã khẽ hôn anh, “Để em bảo họ thay nước.”
“Ừm. . . . . .”
Tân Dã tựa hồ còn chưa thỏa mãn, cũng không biết qua bao lâu, chân dài sải bước khỏi bồn, rồi sau đó quỳ gối bên bồn jacuzzi, để Tạ Lan Sinh ngửa cổ l**m thứ kia của y một chút. Kế đó, vớt Tạ Lan Sinh lên khỏi mặt nước, để anh nằm lên ghế dựa, rồi đè lên trên.
Cuối cùng, cũng không biết là do phơi nắng, hay là vì bản thân mệt mỏi, hai mắt Tạ Lan Sinh tối sầm, ngất xỉu. Mà trước lúc ngất đi, anh vẫn còn đang nói “Đủ rồi. . . . . . Đủ rồi. . . . . .”
Tân Dã bế người vào phòng, Tạ Lan Sinh mới vừa chạm vào giường, liền mở mắt ra, hỏi: “Sao thế?”
Tân Dã nhẹ nhàng trả lời: “Bị bắn hôn mê.”
“. . . . . . Biến.”
Thật sự là. . . . . . Mỗi lần đều muốn kiệt sức.
Hai người đều bận rộn, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, số lần quan hệ kỳ thật không quá nhiều. Nhưng mỗi một lần, Tạ Lan Sinh đều có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một giây không được chạm vào anh, Tân Dã đều phải đè nén, y muốn nhìn anh r*n r*, muốn thấy anh rên lên sung sướng.
Trong ba ngày kế tiếp hai người chẳng hề sắp xếp hoạt động gì. Ban ngày bọn họ tản bộ, tâm sự, buổi tối cùng nhau xem điện ảnh. Lúc Tạ Lan Sinh xem phim sẽ không nói chuyện, cực kỳ chăm chú, cũng không nhìn Tân Dã, chỉ nhìn màn hình. Mà Tân Dã thì, luôn cảm thấy không được đáp lại cũng rất đáng yêu, ôm Lan Sinh, thi thoảng lại hôn lên huyệt Thái Dương của anh một cái.
Có lúc Lan Sinh ch** n**c mắt, Tân Dã liền hôn nước mắt cho người thương. Mà mỗi lúc đó, Tạ Lan Sinh sẽ khẽ nghiêng mặt, mặc người an bài, liếc mắt tiếp tục xem phim.
Đợi đến buổi tối trở về phòng ngủ, Tạ Lan Sinh lại muốn bế, muốn ôm.
Tân Dã cảm thấy, mình thật sự yêu anh đến chết đi được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn xxx sau part này là vào năm 2015, khi đó sếp Tân 44 tuổi . . . . . . Hẳn là không còn bản lĩnh ghê gớm như hiện giờ nữa đâu.
Tân Dã: “? ? ? Ai nói không còn? ? ?”
Cảnh báo an toàn: Tôi có hỏi người bạn nhà có du thuyền, cậu ta nói, cho dù thuyền có đứng yên trên mặt biển, tốt nhất cũng đừng nên xxoo. . . . . .