Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 109

Chương 109: Bắc Kinh (12)

Hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã nghỉ phép hai tuần tại Los Angeles rồi mới trở lại Bắc Kinh, cũng quay về hiện thực.

Sắp sửa đối mặt với cha mẹ mình, Tạ Lan Sinh cũng rất căng thẳng. Nhưng, đây là chuyện tất yếu, không thể chần chừ, không thể để mặc. Ngoài ra, thái độ của cha mẹ Tân Dã khiến cho Tạ Lan Sinh cũng an tâm một chút.

Ngày theo Tạ Lan Sinh về nhà, Tân Dã đi cắt tóc, sau đó tắm rửa, mặc lên người áo sơmi, quần tây may đo của thương hiệu cao cấp. Lần này y không dùng nước hoa, bởi người lớn tuổi thường không thích.

Dung mạo Tân Dã anh tuấn quá mức, Tạ Lan Sinh nhìn đắm đuối. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng dựa vào, ôm lấy eo Tân Dã, hôn nhẹ cằm đối phương, nói: “Bé yêu ơi.”

Tân Dã cũng đáp lời: “Cục cưng à.”

“Đừng căng thẳng.” Tạ Lan Sinh cười, “Anh sẽ không chia tay em đâu, mẹ anh chưa từng quản thúc anh thành công. Anh có lẽ là đứa con bất hiếu . . . . . . Không để ý cha mẹ, chỉ quan tâm bản thân.” Bất kể là kê khai nguyện vọng, hay là rời khỏi Tiêu Tương, hoặc là những thứ khác, anh chưa từng nghe lời cha mẹ mình.

Tân Dã chăm chú nhìn xoáy vào anh, một lát sau, một tay ôm chặt lấy vai, một tay khóa lấy eo anh, dùng sức hôn môi, hồi lâu không ngừng.

. . . . . . . . . . . .

Hiện tại cha mẹ Tạ Lan Sinh đang ở trong một khu biệt thự nhỏ. Năm 2001, sau khi Tạ Lan Sinh giành Gấu vàng lần hai đã mua nhà cho cha mẹ, căn hai tầng, không quá lớn. Lúc đó anh còn rất vui vẻ. Anh biết, mình là một người may mắn —— bất kể là Trung Quốc hay Mỹ, người nhờ vào “Đạo diễn” mà mua được nhà đều tính là may mắn, bọn họ nâng đỡ vô số ngôi sao, bản thân lại chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Đương nhiên, yêu cầu đối với vật chất của đại đa số đạo diễn điện ảnh không cao, thậm chí khinh thường không đếm xỉa.

Xe đỗ tại ven đường tiểu khu, Tạ Lan Sinh dẫn Tân Dã đi bấm chuông. Cửa gỗ đỏ thẫ m được Lý Tỉnh Nhu đẩy ra nhẹ nhàng, Tạ Lan Sinh vội đưa những thứ trong tay qua: “Mẹ! Con về rồi đây!”

“. . . . . .” Hai luồng ánh mắt của Lý Tỉnh Nhu nhìn về phía sau Tạ Lan Sinh.

“Mẹ, ” Tạ Lan Sinh cười, lấy dép lê ra cho Tân Dã, còn ngồi xổm xuống xếp từng cái một, “Ngày hôm qua con đã nói sẽ dẫn bạn về đây cùng dùng bữa. À, con xin giới thiệu. Đây là Tân Dã, sếp tổng của điện ảnh Thâm Lam, là nhà sản xuất của 《 nhất kiến chung tình 》, cậu ấy cũng là nam chính trong hai bộ phim 《 Gốc rễ 》《 Viên mãn 》, bọn con đã quen biết được 14 năm rồi.”

Ngẫm lại, Tạ Lan Sinh liền cười: “Không, cậu ấy biết con 14 năm, con thì biết cậu ấy 15 năm. Năm 1990 khi cậu ấy giành Gấu bạc các đơn vị truyền thông đều từng đưa tin.”

Cái tên này Lý Tỉnh Nhu đã từng nghe rất nhiều lần trong 14 năm qua. Bà đã xem 《 Gốc rễ 》《 Viên mãn 》, cũng xem qua bộ phim võ thuật kia, có điều, lần đầu nhìn thấy người thật Lý Tỉnh Nhu vẫn ngẩn ngơ, kế đó liền cười: “Đẹp trai quá đi mất! Đại minh tinh quả nhiên là khác biệt!”

Rất cao, hơn nữa khí thế cũng cực mạnh mẽ.

Tân Dã cười cười, chào hỏi, đưa những thứ trong tay cho Tạ Lan Sinh để anh cất đi. Mấy thứ y mua vừa nhìn đã thấy đắt tiền, nào là nhân sâm tự nhiên, đông trùng hạ thảo, tổ yến Thailand . . . . . .

“Ôi!” Lý Tỉnh Nhu nói, “Mấy thứ này quá đắt đỏ, không thể nhận được!”

“Không, không đắt ạ.” Tân Dã vẫn mang tác phong nhanh nhẹn, “《 Nhất kiến chung tình 》 mới vừa mang lại lợi nhuận cho điện ảnh Thâm Lam chí ít là 75 triệu, chút đồ này có tính là gì đâu ạ.”

“Được rồi. . . . . .” Con trai có bản lĩnh, có thể công chiếu, mùa hè này Lý Tỉnh Nhu vừa phấn chấn lại đắc ý, bà liên lạc với những chị em đã lâu không gặp gỡ, khoe khoang con trai. Sau khi 《 Ngân hà 》 giành giải cũng đã có thể khoe, song Tạ Lan Sinh chung quy vẫn chưa có sự tán thành của chính quyền Trung Quốc, không quang minh chính đại, mà đồng lứa của Lý Tỉnh Nhu vẫn là có chút để ý vấn đề này.

“Cha, mẹ.” Ngồi hàn huyên trong chốc lát, Tạ Lan Sinh đột nhiên đề nghị, “Tối nay con nấu cơm nhé? Mới vừa học được mấy món mới, hai người có thể nếm thử xem, tay nghề hiện tại của con cũng ổn lắm.”

“Không cần, ” Lý Tỉnh Nhu nói, “Con cứ tiếp khách đi, mẹ với cha con mua đồ ăn rồi.”

“Ấy, hai ngươi để con nấu cơm đi!” Tạ Lan Sinh đè chặt hai người xuống sofa, đứng thẳng dậy, nhìn Tân Dã, “Tân Dã, đi, chúng ta xuống lầu, đi siêu thị mua chút đồ.”

Tân Dã cũng đứng dậy, gật đầu: “Vâng.”

Bởi muốn dốc sức lấy lòng cha mẹ, Tạ Lan Sinh vì bữa cơm chiều này mà mua đầy một xe nguyên liệu nấu ăn. Anh bận túi bụi trong bếp, Tân Dã thì nói chuyện phiếm với Lý Tỉnh Nhu. Có thể nhìn ra được, Lý Tỉnh Nhu rất thích Tân Dã, là sự yêu thích đơn thuần của một phụ nữ 62 tuổi với anh chàng đẹp trai trẻ tuổi.

Nửa tiếng sau, Tạ Lan Sinh thò đầu ra: “Tân Dã Tân Dã, đến hỗ trợ chút đi.”

“Vâng.” Tân Dã khẽ cười với Lý Tỉnh Nhu, đi vào phòng bếp hỗ trợ.

Trong thực đơn cơm chiều có mấy món là sở trường của Tạ Lan Sinh, có điều cũng có vài món là sở trường của Tân Dã.  Hai người bọn họ phân công nhau chuẩn bị, song, có khi Tân Dã rảnh rỗi, sẽ đến ôm Lan Sinh từ phía sau, hít ngửi tóc anh.

Tạ Lan Sinh cũng không để tâm: “Hít ngửi gì đấy?” Anh cho rằng mình chẳng có mùi hương gì, không thơm tho như người ở trong sách.

Tân Dã nói: “Thơm lắm.”

“Thơm chỗ nào chứ?” Tạ Lan Sinh lại thuận miệng đáp lời, “Chỉ có mùi sáp bôi tóc thôi.” Dù rằng trước khi ra ngoài anh đã tắm rửa.

“Có.” Tân Dã ôm Tạ Lan Sinh, nói, “Mùi hương của Lan Sinh, của cục cưng của em.”

“. . . . . .” d** tai Lan Sinh có chút ửng đỏ, vội vàng nói, “Được rồi được rồi, thái thịt đi.”

Tân Dã bật cười một tiếng: “Vâng.”

Cuối cùng cơm chiều gồm bảy món một canh, hơn nữa sắc hương mỗi món đều vẹn toàn, mama Lý Tỉnh Nhu cùng papa Tạ Bân của Tạ Lan Sinh đều rất kinh ngạc.

Cha mẹ Lan Sinh định mở TV, lại bị con trai ngăn lại. Tạ Lan Sinh nói: “Con mấy tháng mới về, chúng ta nói chuyện phiếm được không ạ”, hai người Lý Tỉnh Nhu và Tạ Bân chưa phát hiện ra sự bất thường, đều đồng ý .

Vì thế bốn người vừa ăn vừa tán gẫu.

Nói về 《 Nhất kiến chung tình 》, về phòng vé vượt trội, cũng nhắc đến dư luận kinh người, trong lòng Lý Tỉnh Nhu cùng Tạ Bân thật sự phấn chấn.

Tạ Lan Sinh luôn luôn cố ý vô tình nhắc đến việc Tân Dã lợi hại đến mức nào. Anh nói  mấy bộ điện ảnh của Thâm Lam quanh năm đứng top năm phòng vé, nói Thâm Lam còn vươn tay đến ngành nghề bất động sản các thứ, nói Tân Dã là người thừa kế của  khách sạn năm sao XYZ, nói Tân Dã là tốt nghiệp ngành kinh tế đại học Havard, còn biết đủ loại ngôn ngữ như tiếng Anh, tiếng Đức, Tây Ban Nha. Nói hồi còn ở Mỹ Tân Dã đã từng giành hạng ba dương cầm, tennis, nói Tân Dã làm diễn viên 10 năm giành được hai giải ảnh đế “Big 3”, còn có một đề cử Kim Tượng. . . . . .

Hai người Lý Tỉnh Nhu cùng Tạ Bân nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Từng cốc được uống cạn, cảm giác không khí cũng tàm tạm, có tán gẫu nữa cũng sẽ chẳng còn chuyện gì mà nói. Tạ Lan Sinh mím chặt môi dưới, buông đũa, hai tay đan chặt, nhìn Tạ Bân, lại nhìn Lý Tỉnh Nhu, nói: “Cha, mẹ, kỳ thật hôm nay chúng con trở về. . . . . . Là muốn nói một chuyện quan trọng.”

“. . . . . . Hửm?” Phát giác không khí nghiêm túc, Lý Tỉnh Nhu và Tạ Bân có chút khó hiểu.

“Cha mẹ, ” Lan Sinh cúi đầu nhìn bàn, lại nâng mắt nhìn mẹ, hỏi, “Hai người. . . . . .”

Anh một lần nữa nhìn xuống bàn, rồi lại nâng mắt lên: “Hai người. . . . . . Hai người biết ‘Đồng tính’ chứ ạ? Là hai người con trai bên nhau, hai người con gái bên nhau.”

“. . . . . .” Nháy mắt Lý Tỉnh Nhu trở nên cảnh giác, bà nhìn Tạ Lan Sinh, nói: “Biết, con từng nhắc đến rồi.”

Trong mấy năm qua, Tạ Lan Sinh từng dùng 《 Viên mãn 》 để Lý Tỉnh Nhu biết đến “Đồng tính” , cũng từng nói “Nam nam nữ nữ thích nhau cũng là chuyện bình thường” “Hạt Massachusetts của Mỹ vừa mới tuyên bố hôn nhân đồng tính hợp pháp” các thứ. Lý Tỉnh Nhu luôn từ chối cho ý kiến, nói “Tùy bọn họ thôi”, làm cho Tạ Lan Sinh mơ hồ cảm giác cha mẹ mình có thể chấp nhận, song mấy lần hỏi Lý Tỉnh Nhu “Giả sử con là gay thì sao” , thì bà cũng không muốn tiếp chuyện nhiều, chỉ nói “Không thể đâu” “Không thể đâu”.

“Cha mẹ. . . . . .” Lan Sinh thay đổi tư thế, mấy ngón tay nắm chặt vào chiếc ghế đang ngồi, gân xanh trên cánh tay gồ lên, đầu ngón tay trắng bệch, như thể muốn bóp nát chiếc ghế mỏng manh kia. Tân Dã thấy vậy, tay nhẹ nhàng vỗ về đầu gối của anh dưới bàn, tiếp thêm sức mạnh.

Tạ Lan Sinh lại ngẩng đầu lên. Những lời Kk tiếp nói không chừng sẽ làm tổn thương cha mẹ, có khi còn tổn thương cả người yêu, anh bình thường tự tin cởi mở đến đâu cũng khó tránh căng thẳng tại lúc này. Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ vẻ thoải mái: “Cũng không có gì, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Con với Tân Dã cũng là ‘đồng tính’. Chúng con đã bên nhau suốt mười năm. Mẹ, mẹ còn nhớ không? Trong 《 Viên mãn 》, con sắm vai Tài khoan, em ấy sắm vai Lang Anh, thật ra, sau khi quay xong bộ điện ảnh kia con với Tân Dã đã ở bên nhau.”

Sau khi anh nói xong, trên bàn cơm là một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Ước chừng qua hơn nửa phút Lý Tỉnh Nhu mới chậm rãi mở miệng: “Cậu nói, hai người đã bên nhau suốt mười năm, vậy có nghĩa là, chúng tôi có muốn tách ra cũng phí công. Không thể tách ra.”

Lý Tỉnh Nhu là người Bắc Kinh gốc cực kỳ điển hình, rất khoa trương, chất giọng kinh người, nhưng mà giờ phút này, bà lại cố gắng duy trì bình tĩnh, nghiêm túc khuôn phép.

Không có cảnh cãi vã náo loạn, điên cuồng như trong tưởng tượng, trong lòng Tạ Lan Sinh mừng rỡ: “Mẹ, ý của mẹ là. . . . .”

Buông tha? Không bắt chia tay ư?

Lý Tỉnh Nhu lại ngắt lời anh: “Tạ Lan Sinh, hiện tại cậu danh thành công toại, cũng không để tâm đến cha mẹ, hai chúng tôi chẳng thể quản nổi. Không, chẳng bằng nói, cậu chưa từng để tâm đến cha mẹ. Vậy nên, cặp vợ chồng già chúng tôi. . . . . . Chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.”

“. . . . . . Mẹ?” Cảm giác không khí không quá đúng, Tạ Lan Sinh có chút hoảng hốt.

Lý Tỉnh Nhu lại như độc thoại tiếp tục nói: “Đối với đứa con như cậu, chúng tôi xem như nhắm mắt làm ngơ. Hai người sẽ không chia tay, chúng tôi biết, không uổng phí công sức nữa. Chẳng phải lúc trước cậu đã từng nói sao? Tính hướng là không thể thay đổi. Được, chúng tôi không thay đổi cậu được, nhưng chúng tôi có thể thay đổi bản thân. Chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con đi, ngày mai đi làm thủ tục luôn. Chúng tôi không thấy cậu, không nghĩ đến cậu, tự nhiên cũng sẽ không thương tâm. Sau này chúng tôi tự mình sống, khỏi phải nhọc lòng vì ai nữa. Dì Trương của cậu cũng không con cái, cuộc sống cũng rất tốt, hiện tại chúng tôi đều ngưỡng mộ bà ấy, tất cả bạn bè đều ngưỡng mộ. Nuôi con thì có gì tốt nào? Ngoại trừ nhọc lòng thì là lao tâm khổ tứ. Cậu có phải lúc nào cũng hiện diện đâu, sau khi kết hôn, trước khi có cậu, tôi với cha cậu cũng rất tốt, hiện tại trở về thời điểm đó, cũng không có gì cả, coi như 36 năm nay tôi mắt mù, phí công vô ích đi.”

Ngừng một chút, lại mở miệng, nói những lời đâm xuyên tim Lan Sinh: “À, phải rồi, nhà này là cậu mua mà, có cần chúng tôi dọn đi không? Dọn đi luôn nhé?”

“Đừng. . . . . .”

Lý Tỉnh Nhu lại gật đầu, dáng vẻ mười phần bình tĩnh: “Cũng đúng. Đến lúc cậu rời khỏi Tiêu Tương chúng tôi đã nuôi cậu hơn 21 năm. Căn nhà này coi như trả nợ, là số tiền chúng tôi nên kiếm được.” Bà mỉm cười: “Hai người làm bảo mẫu cho cậu, một tháng 4000 không tính nhiều chứ? Đủ nhân từ chưa? 21 năm. . . . . . Xấp xỉ là 100 vạn đồng. Bốn năm trước khi cậu mua nhà này cũng là 100 vạn, a, thật vừa vặn, thật sự là ý trời. Về phần tiền ăn, mặc, tiêu, còn cả đi học, đi chơi, thì thôi, hai chúng tôi bỏ qua.”

Tạ Lan Sinh bị dọa sợ, anh hoảng hốt sợ hãi, gọi: “Mẹ!”

Âm điệu của Lý Tỉnh Nhu cao vút lên: “Đừng gọi tôi là ‘Mẹ’! ! !”

Tạ Lan Sinh vẫn tiếp tục, mang theo sự cầu xin: “. . . . . . Mẹ!”

Lý Tỉnh Nhu sắc bén nói: “Tôi đã bảo đừng gọi tôi là ‘Mẹ’! ! ! Cậu không có mẹ! ! !”

Nói xong bà đẩy bàn ra, bốn chân ghế dựa kéo trên mặt gạch phát ra âm thanh chói tai, tựa như tiếng than khóc của động vật nào đó. Lý Tỉnh Nhu xoay người bước đi, bước chân vội vàng, không chút lưu luyến, mà papa Tạ Bân của Tạ Lan Sinh luôn luôn có phần trầm mặc ít lời, lúc này chỉ nhìn con trai. Sau một lúc lâu mới thở dài, khó nén phẫn nộ cùng với thất vọng, bước theo Lý Tỉnh Nhu.

“Mẹ!” Tạ Lan Sinh không dám ngăn cản, bám theo xa xa phía sau, mãi cho đến khi Lý Tỉnh Nhu cùng Tạ Bân đi vào phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh.

“Mẹ. . . . . .” Tạ Lan Sinh lấy tay vặn cửa, phát hiện cửa gỗ bị khóa trái.

“. . . . . .” Ngẫm nghĩ, anh chậm rãi quỳ gối xuống nền gạch.

Tân Dã ở bên sững sờ. Y sinh ra lớn lên tại Mỹ, không quá hiểu văn hóa “Quỳ”. Có điều, chỉ là thoáng sững sờ, Tân Dã cũng kéo quần, muốn quỳ cùng anh.

“Đừng.” Tạ Lan Sinh ngửa cằm lên, gấp gáp nói với Tân Dã, “Em đi trước đi. Đừng để bọn họ lại nhìn thấy em. Đổ thêm dầu vào lửa. Một mình anh lại càng dễ giải quyết.”

Tân Dã trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc gật gật đầu, không lên tiếng, ngồi xổm xuống, dùng khẩu hình nói: “Nhớ giữ gìn nhé.”

Tạ Lan Sinh cũng gật đầu, còn nói: “Em mau đi đi.”

Tân Dã biết bản thân lưu lại cũng không giúp đỡ được gì, bình sinh lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

. . . . . . . . . . . .

Sau khi Tân Dã rời khỏi, Tạ Lan Sinh như con thú nhỏ bị bỏ rơi, từng tiếng tuyệt vọng gọi: “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”

Qua một lúc lại gọi: “Cha. . . . . .”

Trong một tiếng đầu tiên, bất kể anh gọi như thế nào, trong phòng cũng không có hồi âm.

Nửa tiếng sau, Lý Tỉnh Nhu rốt cuộc đáp lại, nhưng lại là: “Đừng làm ồn ! ! ! Để người khác nghỉ ngơi một lúc được không! ! !”

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh ngậm miệng .

Anh biết sẽ rất khó, nhưng không ngờ rằng. . . . . .

Anh gục đầu xuống, mắt cay xè, một giọt nước mắt rơi xuống gạch, sau đó nước mắt lã chã, như hạt đậu, không ngừng rớt xuống, chỉ chốc lát, trên nền gạch liền có một vũng nước. Anh đưa tay lau, nhưng càng lau càng nhiều. Càng lau càng nhiều.

Trong phòng, cha mẹ mở TV. Trong TV, một đám người huyên náo, hình như đang chúc mừng gì đó, nhưng giờ này khắc này Tạ Lan Sinh lại chỉ cảm thấy chói tai  vô cùng.

Đến 9 giờ tối, bởi vì ngoài cửa không có tiếng động, Lý Tỉnh Nhu có lẽ cho rằng Tạ Lan Sinh đã sớm rời đi, mở cửa ra. Bà liền thấy Tạ Lan Sinh vẫn còn quỳ gối ngoài cửa, hoảng hốt, có điều rất nhanh liền khôi phục sự hững hờ, vòng qua Tạ Lan Sinh, đi vào toilet.

Chuyến này bà đi hơi lâu. Tạ Lan Sinh nghe thấy âm thanh lách cách tuyền đến từ phòng khách dưới tầng, là Lý Tỉnh Nhu đang thu dọn bát đũa.

Nửa tiếng sau, Lý Tỉnh Nhu trở về tầng hai, như thể không phát hiện Tạ Lan Sinh, đi vào phòng ngủ, “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Cứ như vậy, cả buổi tối, vợ chồng Lý Tỉnh Nhu cùng Tạ Bân ra ra vào vào phòng mấy lần, có điều từ đầu đến cuối chẳng hề liếc nhìn Lan Sinh một cái.

11 giờ rưỡi, đèn phòng ngủ tắt.

Tạ Lan Sinh không lén ngồi xuống. Anh biết, hai người Lý Tỉnh Nhu và Tạ Bân bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa.

Cứ như vậy quỳ cả một đêm. Đầu gối sớm đã mất cảm giác, xương cốt đau như nứt ra, tựa như có ngàn vạn lần chiếc kim đâm chọc, lại giống như có ngàn vạn con ong mật đang châm chích. Nếu thật sự không chịu được nữa, anh liền dùng hai tay chống xuống đất, quỳ sấp một hồi, giảm bớt áp lực nơi đầu gối, rồi lại thẳng lưng dậy.

Anh không muốn đi, không muốn suy tính dài lâu, từ từ dẫn dắt. Anh luôn cảm thấy, muốn cha mẹ thấy được sự chân thành, quyết tâm của anh, cũng chỉ có thể là hôm nay. Nếu trường kỳ kháng chiến không dùng được, lòng cha mẹ càng sắt đá, khi đó dù có kiên quyết đến đâu hiệu quả nhất định cũng sẽ giảm sút.

Tạ Lan Sinh biết, người chịu tra tấn lúc này không chỉ có mình anh. Bệnh ngáy của Tạ Bân cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cả một đêm này, anh chẳng hề nghe thấy, chứng tỏ Tạ Bân suốt đêm không ngủ.

Bảy giờ sáng hôm sau, Lý Tỉnh Nhu mở cửa phòng ra. Lần này bà không rời đi, mà bình tĩnh, thậm chí máu lạnh, từ trên cao nhìn xuống Lan Sinh, lãnh đạm nói: “Đi, đi làm cắt đứt quan hệ mẹ con.”

Tạ Lan Sinh vẫn một mực quỳ: “Không. . . . . .”

Giọng nói Lý Tỉnh Nhu the thé, cảm xúc bên bờ vực sụp đổ: “Đi mau! Đừng trì hoãn nữa! ! !”

Nhưng Tạ Lan Sinh là thanh niên, anh không muốn đứng, chỉ muốn quỳ  hai người già sáu mươi tuổi Lý Tỉnh Nhu cùng Tạ Bân chẳng thể suy chuyển, huống chi Lý Tỉnh Nhu là còn là phụ nữ. Bà kéo nửa ngày, Tạ Lan Sinh vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cũng từ bỏ, chỉ lạnh lùng nói: “Vậy cậu cứ quỳ đi. nghĩ thông suốt rồi thì chúng ta lại đi.”

Tạ Lan Sinh cúi đầu, không nói lời nào.

Bên ngoài song cửa đang phơi ga giường, chăn đơn được giặt sạch sẽ, yên bình nhàn nhã, là cuộc sống bình lặng của người bình thường, sự nhàm chán cùng quyến luyến với nếp sinh hoạt này đan xen, nhưng đây không phải cuộc sống Tạ Lan Sinh muốn. Anh muốn tình yêu tột đỉnh, như anh đã từng sở hữu và hưởng thụ trong mười năm qua.

Một lần một quỳ này, là một ngày hai đêm.

Tạ Lan Sinh không ăn, không uống, không ngủ, không nghỉ ngơi.

Đến cuối cùng, mắt thường cũng có thể thấy không còn ổn. Vẻ mặt anh mỏi mệt, môi khô nứt, cúi đầu, không nhúc nhích.

Sáu giờ sáng ngày thứ ba, Lý Tỉnh Nhu rốt cuộc không chịu nổi nữa. Bà lao khỏi phòng, vung tay lên, chỉ vào cửa, nói với Tạ Lan Sinh, “Cút! Cút khỏi đây! Đừng ở đây chướng mắt nữa! Nhà chúng tôi không chào đón cậu!”

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh vẫn không động đậy.

Cảm xúc của Lý Tỉnh Nhu sụp đổ, bà đưa tay đẩy Tạ Lan Sinh, vừa đẩy vừa thét chói tai: “Cậu cút đi! Cút đi! ! !”

Tạ Lan Sinh nâng mắt lên, vành mắt đỏ bừng, khàn giọng, nói: “Mẹ. . . . . .”

Lý Tỉnh Nhu chưa từng thấy bộ dạng yếu đuối này của Tạ Lan Sinh. Trong quá khứ, bất kể phát sinh sự việc gì, anh vẫn luôn không khuất phục.

Tạ Lan Sinh thấy Lý Tỉnh Nhu chịu đứng trước mặt mình, trong mắt đều là tơ máu, trong giọng nói có chút khò khè: “Mẹ, con không có cách nào. . . . . . Thật sự không có cách nào. . . . . . Dù gì chăng nữa con cũng không muốn khiến hai người đau khổ thế này. . . . . .”

Động tác của Lý Tỉnh Nhu khựng lại.

Nói một lúc, Tạ Lan Sinh lại vương lệ đầy mặt : “Con. . . . . . Con rất thích Tân Dã . Chúng con bên nhau suốt mười năm, mười năm này, con cảm thấy thật sự hạnh phúc. . . . . . Con, dẫu con không thể nối dõi tông đường, nhưng lại rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Mẹ, diễn viên Liễu Diêu của《 Viên mãn 》  cả đời chưa từng được yêu, chị ấy đau đớn đến trầm cảm, tự sát, khi chị ấy tạ thế còn nhỏ hơn con bây giờ hai tuổi, mới 34. Con . . . . . Con đã được nếm trải được thứ tình cảm, vừa kinh thiên động địa lại êm đềm dài lâu, sau khi đã được trải nghiệm, con không có cách nào buông bỏ được.”

Lý Tỉnh Nhu cũng bật khóc, bà đẩy Tạ Lan Sinh, lại đánh Tạ Lan Sinh, bàn tay đập loạn trên đầu, trên mặt, trên vai, trên ngực anh. Bà vừa đánh, vừa nói: “Mẹ không hiểu. . . . . . Mẹ không hiểu! Mẹ với cha con cả đời thành thật chăm chỉ cần cù, chưa từng làm ra chuyện trái luân thường. . . . . Sao, sao lại sinh ra ra thứ. . . . . . Đại nghịch bất đạo như con chứ! Cả đời này con chưa từng nghe lời, đối nghịch chúng ta khắp chốn, muốn làm chúng ta tức chết . . . . . . Là kiếp trước hai chúng ta thiếu nợ gì con sao? ! Sao con của người ta đều tốt như vậy, nghe lời như vậy chứ?”

Tạ Lan Sinh nghẹn ngào đáp: “Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi. . . . . .”

“Bảo con thi Khoa Đại con không chịu, bảo ở lại xưởng sản xuất cũng không làm, bảo kết hôn cũng không muốn. . . . . . Năm đó con vào học viện điện ảnh, chúng ta lo lắng 5 năm, sợ con thất nghiệp, sợ con không có cơm ăn. . . . . . Sau rốt cuộc được phân phối, chúng ta vui mừng được mấy tháng, chỉ mấy tháng, con lại từ chức, đi quay cái gì mà điện ảnh ngầm. Lần này, chúng ta lo lắng 15 năm. . . . . . 15 năm! Qua một thời gian con được công chiếu rồi, chúng ta lại được vui mừng mấy tháng, vẫn là chỉ có mấy tháng, con lại một lần nữa. . . . . . Lại một lần nữa. . . . . .” Lý Tỉnh Nhu lấy tay gạt lệ, nhìn trời, nói, “Đây là tội nghiệt gì vậy!”

Tạ Lan Sinh chỉ nhìn đối phương, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Anh nói: “Mẹ, kỳ thật, con. . . . . . Thật may vì con đã không nghe lời, nên mới có được điều mình muốn, có được tình yêu thật sự, bất kể là điện ảnh, hay là Tân Dã.”

Tạ Lan Sinh cũng quan tâm cha mẹ, muốn nghe cha mẹ. nhưng, thật thần kỳ, bình thường anh đều làm đến mức tốt nhất, song mỗi dịp cần đưa ra lựa chọn quan trọng, nội tâm sâu thẳm của anh lại sản sinh ra chút chủ kiến, một chút chủ kiến phản nghịch.

Nếu không như vậy, anh sẽ chỉ là một tên đầu gỗ ngờ nghệch, đốm lửa vung vẩy tứ phương cũng không thể khiến anh bốc cháy. Anh cũng không muốn vùng vẫy cả đời, cuối cùng phát hiện hết thảy đều chỉ phí công.

Mà Lý Tỉnh Nhu sớm đã sụp đổ: “Con giành được thứ mình muốn, giành được tình yêu chân chính, vậy cha mẹ thì sao?”

Hai tay Tạ Lan Sinh nắm hai bên quần Lý Tỉnh Nhu, gục đầu, không lên tiếng.

Lý Tỉnh Nhu đẩy rồi, mắng rồi, toàn bộ sức lực trên người tiêu tán, hai chân bà mềm nhũn, ngã xuống trước mặt Tạ Lan Sinh, lại tiếp tục đẩy, tiếp tục mắng. Sau đó, Tạ Lan Sinh ôm chặt mẹ mình vào lòng, không nói gì nữa, chỉ không ngừng nghẹn ngào.

Lý Tỉnh Nhu cũng mệt mỏi, ôm lấy Tạ Lan Sinh, gào khóc, như thể muốn trút hết tất cả tủi hờn kiếp này của mình, cho Tạ Lan Sinh nghe.

Người làm mẹ như bà thật quá vất vả.

Một giờ sau, khi hai người rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, Lý Tỉnh Nhu đứng dậy, lau nước mắt, từ trên nhìn xuống Lan Sinh, nói: “Được rồi, con đứng lên đi.”

“. . . . . .”

Lý Tỉnh Nhu lại nói: “Một năm dẫn cậu ta về một lần là đủ rồi. Thời gian còn lại mình con đến thôi, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta.” Nói xong xoay người muốn trở về phòng.

“. . . . . . ! ! !” Đầu óc trì trệ thật vất vả mới tiếp nhận được  tin tức, Tạ Lan Sinh vừa mừng vừa sợ, nhìn bóng lưng mẹ, gọi, “Mẹ!”

“Còn nữa. . . . . .” Bước chân Lý Tỉnh Nhu dừng lại, “Con bảo cậu ta cũng đứng lên đi.”

Tạ Lan Sinh không hiểu lắm : “. . . . . . Cậu ta?”

Lý Tỉnh Nhu không nói nữa, cũng không đóng cửa phòng ngủ, đổi ý, đi làm việc khác .

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh có một chút nghi hoặc, người anh nghiêng đi, ngả xuống mặt đất, dùng sức xoa đầu gối, cảm thấy hai chân như sắp hỏng. Anh xoa từng chút một, để cho chân duỗi thẳng dần ra. Cuối cùng, anh ngồi dưới đất, hai tay chống vào gạch lát dưới người, đẩy về phía trước một chút, đứng dần lên, bước chân, khập khiễng đi vào phòng cha mẹ.

Anh nhìn vọng ra ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt đó Tạ Lan Sinh liền mở to hai mắt!

Anh thấy, ở một góc sân, nơi nguời đi đường không nhìn đến, Tân Dã đang lặng lẽ quỳ, lặng lẽ bầu bạn với anh.

Nơi đó còn cứng hơn, còn lạnh hơn, bởi vì có thể nhìn thấy ngay từ cửa sổ mà cơ hội tạm nghỉ cũng không có.

Tim Tạ Lan Sinh run rẩy dữ dội.

Anh nhìn người đàn ông bình thường cao quý, nghĩ, chẳng phải em là Đại Ảnh đế sao? Chẳng phải là CEO Tân sao? Sao có thể quỳ một ngày hai đêm như thế chứ?

Quá hèn mọn rồi.

Trước mắt Lan Sinh lại nhòa lệ. Anh dùng bàn tay run rẩy lấy di động từ túi quần ra,  gọi điện thoại cho Tân Dã.

Cách cửa sổ, trong ánh mặt trời giữa hè, trong ánh sáng dịu dàng đó, anh nhìn thấy Tân Dã cầm di động đặt bên môi.

“Tân Dã. . . . . .” Tạ Lan Sinh từ cửa sổ nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng mà nói, “Cha mẹ anh mới vừa đồng ý . . . . . . Bắt đầu từ giờ khắc này, bọn họ cũng là cha mẹ của em.”

(Part 3 《2003》· Hết )

Khen tui đi =))) Cuối cùng cũng lết được hết p3 rồi, còn tầm gần 3 chục chương nữa……….. =))))

Chương này hay thật sự luôn ;___;

Bình Luận (0)
Comment