Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 116

Chương 116. 《 Tới Nhạc Dương 》(7)

Sau khi quấn quýt với Tân Dã một hồi, bên “Tân Vị” đã đọc xong kịch bản gốc, mời Tạ Lan Sinh đến thảo luận. Bọn họ đã ký hợp đồng xong xuôi, song phương sắp triển khai dự án. Trong hợp đồng, quyền sản xuất 《 Tới Nhạc Dương 》 được chuyển nhượng cho cho Video Tân Vị, Tân Vị lại thuê Lan Sinh làm tổng đạo diễn điện ảnh, họ được hưởng bản quyền điện ảnh, có điều tác quyền vẫn thuộc về Lan Sinh.

Lan Sinh dẫn theo hai nhà sản xuất bên mình qua, một người trong đó tên Lam Thiên, đã hợp tác cùng Tạ Lan Sinh mười năm , là bạn học của anh, trở về từ New York. Một người tên Uông Dương, là người trong ekip của Tạ Lan Sinh, cũng là đạo diễn thục hiện của anh.

Trời có chút lạnh, vẫn là cô gái lần trước đứng chờ ở cửa. Cô đưa cho Lan Sinh ký tên, cầm trong tay giậm chân, nhiệt tình nghênh đón, dẫn anh đi vào.

Buổi họp lần này không có Văn Viễn. Hắn là phó tổng cấp cao của Video Tân Vị, không tham gia vào từng buổi thảo luận, Tạ Lan Sinh cũng hiểu rõ. Trong phòng có hai hàng nam nữ, đứng chính giữa là phó tổng cấp cao của Tân Vị, quản lý nghiệp vụ hội viên, từng là nhà sản xuất nổi tiếng, tên Nguyễn Thành. Bên cạnh chính là nhà sản xuất có tiếng trong ngành, tên Ngô Cửu Nhất, hai bọn họ là giám chế liên kết của 《 Tới Nhạc Dương 》, mà hai bên là vài người phụ trách phòng ban của điện ảnh Tân Vị.

Có rất nhiều tên tuổi trong ban sản xuất bộ điện ảnh 《 Tới Nhạc Dương 》 này, có Tạ Lan Sinh, có CEO Video Tân Vị, có CEO công ty phát hành. Mà ban giám chế cũng không ít người, có Lam Thiên, có đạo diễn lớn người Nhật Lan Sinh mới vừa mời đến —— người này từng quay loại phim tương tự, còn có Văn Viễn, Nguyễn Thành, Ngô Cửu Nhất nữa.

Hai bên xã giao một hồi, Tạ Lan Sinh đan mười ngón, hỏi: “Đối với kịch bản 《 Tới Nhạc Dương 》, các vị ngồi đây có nhận xét gì không?”

“Kịch bản rất tốt, ” Ngô Cửu Nhất bên Tân Vị nói, “‘Để khán giả tự phân tích’, cực kỳ thích hợp cho điện ảnh online. Sau khi xem hết khán giả vẫn có thể quay về xem lại, tìm tòi các manh mối. Hơn nữa, trải nghiệm ‘Biến thành người lớn’ của dàn nhân vật cũng khiến người thổn thức, từng người xem đều có thể phát giác bóng dáng của chính họ, rất phù hợp với người trẻ tuổi.”

Tạ Lan Sinh nhướn mi: “Vâng.”

“Có điều, bên Tân Vị muốn đưa ra một đề xuất nhỏ với phân cảnh.” Ngô Cửu Nhất cười, “Chúng tôi hy vọng số phân cảnh của 《 Tới Nhạc Dương 》 phải nằm ngoài 100, thời gian dưới hai tiếng.”

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Trước mắt tôi cho rằng 75 phân cảnh là phù hợp nhất. Tôi rất am hiểu những cú quay dài, Tân Vị có thể an tâm.” Lời Tạ Lan Sinh nói không hề sai. Tất cả những cảnh quay dài trong điện ảnh của anh đều không phải cố tình khoa trương, mà đều có nội dung tương ứng, thuộc dạng trình độ cao nhất trong ngành.

“Đạo diễn Tạ, ” Ngô Cửu Nhất lạnh tanh, “Video Tân Vị từng tổng kết tình trạng phòng vé điện ảnh nghệ thuật, phát hiện, có khả năng hồi vốn đều là phim có hơn 100 phân cảnh, độ dài trong tầm hai tiếng. Tiết tấu quá chậm là không được.”

Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”

“Video Tân Vị là công ty công nghệ, trong tay chúng tôi có số liệu. Trước kia công ty điện ảnh dựa vào kinh nghiệm, hiện tại chúng ta có thể tham khảo số liệu. Đạo diễn Tạ, điều này không có gì khác vói những việc chúng ta từng làm trong quá khứ, chỉ là khoa học hơn, cũng có sức thuyết phục hơn.”

Tạ Lan Sinh thở dài, hỏi: “Chỉ cần sửa chỗ này thôi sao?”

Ngô Cửu Nhất khẳng định nói: “Đúng.”

“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh đóng nắp bút lại, “Bên chúng tôi cũng đủ thành ý, sẽ thử gia tăng số phân cảnh. Vốn dĩ 《 Tới Nhạc Dương 》 cũng không dài quá hai tiếng.”

Tạ Lan Sinh mới vừa cẩn thận suy nghĩ, 100 cảnh miễn cưỡng vẫn khả thi.

Hiện giờ năng lực của anh đã mạnh hơn. Hơn nữa, đối với bộ phim này, các thủ pháp cũng không phải là thứ anh cố chấp, nhượng bộ một hai bước để hợp tác cũng không phải không thể.

“OK, ” Ngô Cửu Nhất nói, “Vậy chúng ta thảo luận một chút về danh sách đội ngũ sản xuất 《 Tới Nhạc Dương 》.”

“Vâng.” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi dự định dùng đạo diễn thực hiện cùng phó đạo diễn từ ekip của mình. . . . . .”

Suốt bốn tiếng họp, Tạ Lan Sinh cùng người bên Tân Vị đã bước đầu định ra được đội ngũ sản xuất, diễn viên, thời gian xét duyệt, thời gian khởi quay. Xong xuôi mới nhờ Lam Thiên đưa anh về nhà ở khu biệt thự trung tâm.

Không ngờ vẫn rất thuận lợi.

Tạ Lan Sinh cực kỳ bất ngờ.

. . . . . . . . . . . .

Lần này bộ điện ảnh mới vượt kiểm duyệt cực kỳ nhanh chóng. Vẻn vẹn trong vòng bảy ngày, 《 Giấy phép sản xuất phim (Phim lẻ) 》 của 《 tới Nhạc Dương 》 đã được phê duyệt.

Tạ Lan Sinh lại bàn bạc hợp đồng với nhân viên bên Video Tân Vị.

Tiếp theo, là tuyển diễn viên.

Mỗi lần mở họp trước đây anh đều đề xuất mục đích sơ bộ.

“CEO Văn của chúng tôi đã nghĩ về diều này.” Đối phương lại nói, “Ngài ấy cho rằng, để kiếm được lợi nhuận do các ngôi sao nổi tiếng mang đến, giả định ‘Mấy thanh niên đã hẹn ước, sau khi tốt nghiệp lại phấn đấu 18 năm, chờ ngày công thành danh toại cùng nhau tới Nhạc Dương’ này có thể sửa một chút. Như là chúng ta có thể đổi thành ‘Mấy thanh niên đã hẹn ước, từ hôm nay trở đi lại phấn đấu 15 năm ’. . . . . . Bài học của bọn họ vừa vặn là lúc 15 tuổi mà. Như vậy đến nửa cuối, tất cả mọi người là tầm 30 tuổi, Trương Hữu Hữu sửa tạo hình, vai diễn này liền phù hợp.”

“30 tuổi?” Tạ Lan Sinh cau mày nói, “30 tuổi, tương lai còn chưa định hình, hoàn toàn không thể tạo thành loại cảm giác nghẹt thở ‘Giấc mộng vỡ nát’. 36 tuổi cả nam lẫn nữ mới có thể nhìn thấy cuối đường, quả thật là không thể nhỏ hơn.”

“Chúng tôi hiểu được cách nghĩ của ngài.” Lúc này, phó tổng cấp cao trước giờ chưa từng mở lời, quản lý nghiệp vụ hội viên của Tân Vị, nhà sản xuất Nguyễn Thành từng rất nổi danh lại đột ngột mở miệng. Ông nói, “Đạo diễn Tạ, chúng tôi hiểu được cách nghĩ của ngài, cũng muốn tôn trọng suy nghĩ của ngài. Nhưng, tôi nghĩ, có nên thêm một đoạn nói rằng, nhân vật nữ đi học sớm được không? Thậm chí còn là nhảy lớp? Như vậy, đến nửa cuối điện ảnh cô ấy sẽ là 32, 33 tuổi. khi đi học cô ấy thích ca hát, 32, 33 cũng đủ để cô ấy sụp đổ rồi.”

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy để có thể cưỡng ép nhét Trương Hữu Hữu vào, đặt thêm giả thiết này cho nữ chính thật sự chẳng ra thể thống gì, làm loãng mất cảm xúc của toàn bộ phim.

Vì thế anh lắc đầu, cười nói: “Giám đốc Nguyễn, tôi không muốn dùng nữ diễn viên ở độ tuổi đó.”

“Một chút thay đổi ảnh hưởng không lớn, đó là sự điều phối cần thiết.” Thái độ của Nguyễn thành vẫn ân cần như cũ, song giọng điệu không cho phép phản bác, “Đạo diễn Tạ, tôi là người phụ trách mảng hội viên của Tân Vị, tôi biết rất rõ ——”

Tạ Lan Sinh nâng mắt nhìn ông.

Ánh mắt Nguyễn Thành không chút ngập ngừng: “Toàn Trung Quốc không ai muốn xem nữ chính trung niên đâu.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cưỡng ép nhét người đang hot!

Hành đng này rất phổ biến, bao gồm cả phim nghệ thuật, thậm chí không cần phải lấy ví dụ.

Thực tế vc, bảo sao giờ bên đại lục nhiều phim rác vãi

Bình Luận (0)
Comment