Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 117

Chương 117. 《 Tới Nhạc Dương 》(8)

Bởi vì không thể đạt được đồng thuận, việc tuyển nữ chính thứ nhất tạm thời bị gác lại. Tạ Lan Sinh cùng tư bản đều muốn tiếp tục thuyết phục đối phương, buổi nói chuyện này kéo dài đến tận hai giờ sáng ngày hôm sau, cuối cùng có chút cụt hứng bỏ về. Nguyễn Thành là quản lý hội viên nhưng còn là phó tổng cấp cao, đến trưa đã đi mất, Văn Viễn ở thượng hải, mà mấy người còn lại càng không trấn áp nổi Tạ Lan Sinh, đương nhiên, bọn họ vì có nhiệm vụ nên cũng chẳng chút thoái nhượng. Lan Sinh cho rằng không nhất thiết phải bàn bạc với họ, lãng phí đầu óc, vì thế dùng thời gian còn lại cùng ngày chủ yếu để thảo luận những chuyện khác, như nam hai nữ hai. Chỉ là, đến cuối cùng, Ngô Cửu Nhất một lần nữa một lần đưa ra các số liệu của Trương Hữu Hữu, song Lan Sinh không bị hắn làm choáng váng, vẫn rất tỉnh táo, lại chối từ.

Đi ra khỏi cao ốc Tân Vị, Tạ Lan Sinh có chút tự giễu.

Anh nghĩ, anh cũng đã trải qua cảnh tư bản bắt chẹt của đạo diễn chính thống rồi.

Tân Vị cho rằng họ có thể giúp anh kiếm được khoảng 4000 vạn, đương nhiên có thể làm mưa làm gió —— anh không thể tìm được nơi nào khác có thể giúp mình kiếm được con số đó, thậm chí còn kém hơn rất nhiều. Huống hồ, Tân Vị sẽ dốc sức đề cử 《 Tới Nhạc Dương 》 trên toàn mạng, sự đầu tư của một trong ba ông lớn công nghệ là thứ tất cả đạo diễn đều muốn. Ngoài ra, bản quyền đã về tay đối phương, chỉ cần anh còn muốn quay, bên đầu tư có đến 100 phương pháp khiến một đạo diễn đau khổ tột cùng.

Từ lúc 《 Nhất kiến chung tình 》 công chiếu, bên sản xuất điện ảnh nghệ thuật của Tạ Lan Sinh cơ bản đều là công ty của anh, cũng chính là “Studio Viên mãn” , hoặc là  công ty của Tân Dã, điện ảnh Thâm Lam, hai bên kỳ thật cũng không khác nhau. Nhờ danh tiếng sẵn có, bản thân anh lại có tư bản, bản quyền nước ngoài mỗi bộ điện ảnh đều có thể thu hồi toàn bộ phí tổn, phòng vé quốc nội có thê thảm cũng chẳng làm sao.

Một phương diện khác, đối với thẩm định điện ảnh, Lan Sinh ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm, đồng thời dựa vào “Tiềm lực giành giải”, giao thiệp liên tục với Cục điện ảnh, thông thường cũng có thể lấy được phê duyệt. Giả như ý kiến sửa đổi của Cục điện ảnh 100% không thể chấp nhận, anh sẽ từ bỏ bộ phim đó, bất kể thời gian tinh lực, dù sao những thứ dựng lên lúc trước cũng là của chính anh. Nói cách khác, dựa vào bề dày thành tích quá khứ, dẫu rằng anh đã “Sáp nhập” vào dòng chính, nhưng về nguyên tắc thì không chịu sửa đổi, vẫn rất độc lập.

Đây cũng là hiện trạng của toàn thể sáu đạo diễn lớn bọn họ. Năm 2003 được bỏ lệnh cấm, bọn họ dù tự do hay quy thuận, là được cứu vớt  hay khuất phục, là toả sáng hay phai mờ, đề tài này được thảo luận lặp đi lặp lại, mãi đến hôm nay vẫn chưa tiến triển. Có điều, sự thật là, những đạo diễn độc lập bọn họ đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, chính là “Nổi loạn”, lại thêm “Đả phá mạnh mẽ”, sau đó mới quay bề màn hình rộng.

Nhưng Tạ Lan Sinh hiểu rất rõ sự vật lộn của những đạo diễn khác. Đạo diễn phải chịu hai lực ép lớn từ quyền lực cùng thị trường, không gian tự do sáng tác bị thu lại từng bước một. Tư bản can thiệp vào sáng tạo điện ảnh giống như Hollywood, song vấn đề là, thị trường Trung Quốc không có hệ thống tích lũy nhiều năm như Hollywood.

Hollywood có hình thức đặt mua trước. Sáu công ty lớn dùng hình thức này đầu tiên, chủ yếu là chỉ bán trước ra ngước ngoài, rồi sau đó, trực tiếp đưa dự toán thành “Doanh thu trước x3” . Đây là một phản hồi của các công ty lớn toàn cầu đối với dự án, liên kết với dự toán điện ảnh, số tiền dự thu trước, giảm rủi ro đến mức thấp nhất. Rồi sau đó, nhà sản xuất sẽ sử dụng hợp đồng bán trước để vay tiền ngân hàng, con số này bình thường chính là xấp xỉ 50% toàn bộ ngân sách, như vậy, nhà đầu tư chỉ cần kiếm 50% dự toán điện ảnh còn lại. Sau này, ngân hàng đầu tư sẽ cung cấp đầu tư cho các công ty điện ảnh đó, ví dụ như Merrill Lynch và Paramount từng hợp tác, thông qua một quỹ tư nhân đầu tư 2. 31 tỷ đô la Mỹ cho 26 bộ phim nhựa của Paramount những năm 2004, 2005. Goldman Sachs cũng cung cấp cho Lionsgate 400 triệu đô la. Tỷ lệ cổ phần của ngân hàng đầu tư trong dự án không có giới hạn, nhưng thường là 50%. Ngân hàng đầu tư có thể “Đầu tư hết” cũng có thể “Đầu tư lựa chọn”, nhưng theo công tác thống kê, tỷ lệ hoàn vốn của “Đầu tư số lượng lớn” cùng “Đầu tư từng bộ một” là giống nhau,  ông ty đầu tư không phải quá hiểu điện ảnh. Thông thường, ngân hàng đầu tư quả thật cũng “Đầu tư số lượng lớn” điện ảnh, kiếm lời từ thị trường, chứ không phải từng dự án, vì vậy cơ chế vận hành có thể đảm bảo không bị thua lỗ toàn bộ. Cuối cùng, giả như điện ảnh vượt dự toán, phần bị vượt sẽ do một vào công ty bảo hiểm chi trả, không phải công ty điện ảnh, cũng không phải ngân hàng đầu tư.

Dưới hình thức này, sự lo lắng của tư bản công ty điện ảnh sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng Trung Quốc gần một năm nay, bởi vì hệ thống vẫn non trẻ, mấy thứ như thỏa thuận đánh cược, đảm bảo phát hành lại thành tiêu chuẩn, áp lực của công ty điện ảnh quá cao. Phải hoàn thành thành tích đánh cược với nhà đầu tư, bằng không phải đền bù bằng cổ phần công ty, tiền mặt, vừa phải thu hút người khác để đảm bảo phát hành, vì thế bọn họ càng có khuynh hướng dùng chiêu bài ngôi sao và marketting, không dám gánh vác rủi ro. Mặt khác, hệ thống Hollywood vô cùng coi trọng kịch bản, coi trọng biên kịch, bên mua trước nước ngoài cũng coi trọng kịch bản, 2/3 đạo diễn lớn xuất thân biên kịch. Đương nhiên, đây chỉ là sáu công ty lớn, ngoài ra, còn 230 công ty loại trung, hơn 5000 công ty loại nhỏ phụ trách sáng tạo điện ảnh.

Mặt khác, thị trường khán giả điện ảnh Trung Quốc vẫn chưa phân nhánh, còn tập trung ở tầm trên dưới 20 tuổi, không quá chín chắn, mà nhà sản xuất trẻ tuổi chưa được trang bị đủ chuyên nghiệp, không thể giao thiệp. Điều này cũng bình thường, dù sao bọn họ được làm nhà sản xuất thật sự nhiều nhất cũng chỉ mới 12 năm, cùng mấy bộ phim, mà đội sản xuất hàng đầu Hollywood có đến hơn 300 hơn người, hạng hai cũng có hơn 600 người. Quan trọng hơn là, Lan Sinh luôn cảm thấy, những nhà tư bản anh từng đối mặt không hề yêu thích điện ảnh. Hollywood cũng lòng tham không đáy, thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều, song tại LA anh có thể cảm thấy, mỗi người đều cho rằng điện ảnh là thứ quan trọng nhất trên thế giới này.

Đương nhiên, Trung Quốc cũng có đạo diễn độc lập. Về mặt học thuật đạo diễn độc lập được chia thành mấy quần thể, một là sáu đạo diễn lớn, thứ hai là “Thế hệ DV” sau năm 2003 cũng chính là “Thế hệ mới”. Thế hệ mới hoặc là tự chủ tài chính, như dùng nhà thế chấp ngân hàng, hay bán xe, bán thứ khác, hoặc thông qua quỹ điện ảnh độc lập như “Quỹ điện ảnh Viên Mãn” của Lan Sinh để nhận được tài chính khởi nghiệp. Còn sau đó, có thể lấy giấy phép thì lấy, không thể lấy thì chiếu trên mạng, mong khán giả nhìn đến mình, cũng không dễ dàng gì. Hiện tại, khái niệm “Đạo diễn độc lập” của Trung Quốc có một chút biến đổi, trước kia nó dùng để chỉ điện ảnh chui không giấy phép, song hai năm gần đây, ranh giới giữa phim có giấy phép và không đã cực kỳ mờ nhạt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hoán với nhau. “Điện ảnh độc lập” lại càng khác, như phương thức dự trù, chú trọng quá trình quay “Độc lập”, chú trọng tư tưởng, biểu đạt cá nhân, cùng điểm trùng hợp với phim nghệ thuật, có phần tiệm cận với định nghĩa Âu Mỹ. Chứ không còn là, có thể vượt thẩm định thì không phải độc lập, không thể thì là độc lập, như vậy thật sự quá chính trị hóa.

Rất nhiều đạo diễn độc lập “Thế hệ mới” vẫn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, hoặc là chỉ học tập tại “Trường học điện ảnh độc lập”, nhưng cũng có một số lại thông thạo kỹ xảo, như nhóm du học về từ Âu Mỹ. Thế hệ của Lan Sinh đều là thanh niên xuất thân thành thị, song thân phận của “Thế hệ mới” càng được mở rộng, có thành thị, cũng có nông thôn, đề tài điện ảnh càng thêm sâu rộng.

Có thể nói, vì hai luồng áp bức này, đạo diễn chính quy, đạo diễn độc lập, đều phải đấu tranh ở một mức độ nào đó, chỉ là hình thức bất đồng, đạo diễn lớn giống như Tạ Lan Sinh đã là tốt lắm rồi.

Lan Sinh biết, là tư bản giúp thị trường phồn vinh, nhưng làm một đạo diễn anh đương nhiên hy vọng tư bản chớ nên điều khiển toàn bộ quá trình.

. . . . . . . . . . . .

Bỏ tạm Trương Hữu Hữu sang một bên, Tạ Lan Sinh cùng Tân Vị quyết định những vai phụ nam nữ hai ba trước. Về vấn đề nam hai song phương cũng có tranh chấp, Tân Vị muốn tuyển một nam diễn viên cực kỳ anh tuấn, nhưng Tạ Lan Sinh hy vọng diễn viên thoạt nhìn có thể giống trai tân, mà dream actor của Tân Vị, thật sự là không giống.

Có điều, song phương vẫn còn cố gắng hợp tác, Tạ Lan Sinh cho rằng, bất đồng ý kiến vẫn là nằm ở nam nữ chính.

Nhưng chẳng ngờ lại không phải vậy.

Tân Vị lại có ý tưởng mới.

“Đạo diễn Tạ, ” Ngô Cửu Nhất nói, “Giám đôc Văn giám đốc Nguyễn vừa mới xem tuyển vai nam ba, bọn họ cho rằng chúng ta có thể thử hợp tác với Van Vạn. Vai diễn này có phần dí dỏm, có thể nói là cây hài, phù hợp với Vạn Vạn.”

Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”

Vạn Vạn là một nghệ nhân, là  diễn viên tấu hài hot nhất hiện tại. Toàn Trung Quốc đều biết đến cậu béo Vạn Vạn diễn kịch nói. Tạ Lan Sinh có thể tưởng tượng, nếu Vạn Vạn tham gia điện ảnh, không ít khán giả sẽ cực kỳ hiếu kỳ với “Bộ phim thử sức” này, do đó sẽ mua vé hoặc theo dõi.

“Để tôi thử xem.” Đối với Vạn Vạn, Tạ Lan Sinh không lập tức từ chối, anh cũng cho rằng có thể thử, “Ngài liên hệ với Vạn Vạn, bảo đến thử vai trong tuần này đi.”

Ngô Cửu Nhất bên Tân Vị đáp: “Được!”

Cuối cùng buổi thử vai của Vạn Vạn được sắp xếp vào thứ bảy.

Tạ Lan Sinh gọi nam 2 nữ 2 còn cả nữ 3 đến hiện trường.

Những năm gần đây, Tạ Lan Sinh không ngừng sửa đổi quy trình thử vai trước khi quay. Đầu tiên, anh sẽ không để diễn viên biết trước nội dung điện ảnh, bất kể là đại cương hay bối cảnh nhân vật. Anh phát hiện, biện pháp tốt nhất để biết một diễn viên có lý giải được bộ điện ảnh cùng vai diễn hay không chính là “Tập kích đột ngột”, bởi vì những người có thể nhập tâm vào nhân vật ngay tại chỗ có thể phát huy tốt mà không cần phải mất nhiều lần tìm cách diễn đạt. Tiếp theo, anh sẽ dốc hết sức để hiện trường cùng trường quay hoàn toàn đồng nhất. Anh để diễn viên mặc trang phục diễn tiến hành thử vai ngay trong cảnh thật, đèn đóm cũng được bố trí xong xuôi, như vậy diễn viên mới thấy “Chân thực”. Thứ ba, anh sẽ mở máy quay lại toàn bộ đoạn thử vai. Hiện tại quay phim kỹ thuật số, anh không cần lo về phim nhựa, phải biết rằng, một diễn viên ở trong mắt với trong màn ảnh không hề giống nhau. Có điều, anh sẽ sử dụng cảnh quay dài, chứ không dựa theo phân cảnh, anh cũng không muỗn quấy nhiễu diễn viên, chỉ muốn khích kệ bọn họ diễn theo phương thức lý giải của bản thân. Kế đó, anh sẽ gọi diễn viên đối diễn. Từ sớm anh đã biến giữa diễn viên cần có phản ứng hoá học, đôi khi, hai diễn viên có thể ăn khớp, mà có thời điểm khác, lại lạc nhịp, rất kỳ diệu. Cuối cùng, anh vẫn không đồng ý để phó đạo diễn làm toàn bộ công tác, bởi vì thích hoặc không chỉ có tự mình đạo diễn biết được.

Trong lúc Vạn Vạn thử vai, ngay phút đầu tiên Tạ Lan Sinh đã phát giác vấn đề quan trọng.

Làm một diễn viên kịch, Vạn Vạn có dấu ấn cá nhân hoàn toàn bất đồng với những diễn viên khác, có thể nói, phương thức Vạn Vạn hành động, biểu đạt, diễn ánh mắt, nhả thoại, đều không giống diễn viên.

Nói cách khác, không ai có thể đối diễn với cậu ta.

Quá lạc quẻ.

Tạ Lan Sinh có thể thấy được, mấy người bọn họ vẫn phải vật lộn. Vạn Vạn cũng không phải không có cố gắng, cậu ấy cũng rất muốn diễn tốt, con người khiêm tốn hiếu học, chỉ là, khác nghề như cách núi. Cậu không am hiểu động tác tưởng tượng, chỉ sở trường tạo thần thái, đưa mắt, thậm chí có chút quá lố. Một bàn tay luôn thõng một bên, tay kia thì lại khoa tay múa chân trong không trung, mà thời điểm cậu đọc thoại, còn giọng địa phương, có chút khoa trương, vô thức thêm từ cảm thán. Hơn nữa còn chờ người bên kia “Hứng” , đợi tiếp tục “Tung”, những mấy diễn viên đối diện chỉ có thể đưa ra phản ứng đơn giản.

Xem ra, Vạn Vạn không quen được, những người khác cũng không quen nổi, nhìn thế nào cũng không đủ hòa thuận.

Tạ Lan Sinh cũng vô cùng cố gắng hướng dẫn Vạn Vạn, nhưng không được. Cách thức làm việc năm này qua tháng nọ của Vạn Vạn đã là thâm căn cố đế, muốn bỗng chốc biến thành diễn viên quá khó khăn, cũng không thực tế.

Lan Sinh bất đắc dĩ kết thúc thử vai, giám chế bên Tân Vị Ngô Cửu Nhất liền nghênh đón: “Đạo diễn Tạ, thế nào? Vạn Vạn không tồi phải không? Chúng tôi đã kiểm tra trước rồi, con người cậu ấy khiêm tốn hiền lành, sẽ không gây trở ngại đâu.”

“Không được.” Lan Sinh đứng trước mặt hắn, giọng điệu không mang theo chút do dự, “Phương thức diễn xuất của Vạn Vạn là kiểu diễn hài kịch, không ai có thể đối diễn được, không thể hòa hợp.”

Ngô Cửu Nhất chợt nhíu mày: “Không ai đối diễn được sao?”

“Tôi cố hết sức rồi.” Tạ Lan Sinh thành khẩn nói. Anh nhìn đồng hồ, lại mở miệng, “Buổi thử vai này đã dùng gần hết bốn tiếng rồi. Tôi cũng thích con người Vạn Vạn, nhưng cậu ấy không phù hợp diễn điện ảnh.”

Tạ Lan Sinh biết, nếu Vạn Vạn muốn chéo sân điện ảnh, một đống đạo diễn sẽ giành ký, song anh cho rằng chất lượng điện ảnh sẽ sụt giảm trên diện rộng, điều này anh không chấp nhận được.

“Được rồi, ” Ngô Cửu Nhất cũng chưa nói gì, “Để tôi về báo kết quả này với Giám đốc Văn giám đốc Nguyễn.”

“Vâng, làm phiền ngài rồi .”

. . . . . . . . . . . .

Lần này Ngô Cửu Nhất quay về không có tin tức gì nữa.

Tạ Lan Sinh hiển nhiên cho rằng Vạn Vạn đã bị pass.

Kết quả, không ngờ, một buổi sáng một tuần sau, một vị khác của Video Tân Vị gọi điện thoại cho Tạ Lan Sinh, nói: “Đạo diễn Tạ, chúng tôi đã chuyển đánh giá của ngài tới ekip của Vạn Vạn, muốn xem một chút, vấn đề này có biện pháp giải quyết nào hay không, để vừa tôn trọng đánh giá của ngài, giúp điện ảnh tốt hơn, cũng có thể để cho Vạn Vạn tham gia.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Kết quả thế nào?”

Anh không cho rằng vấn đề này sẽ biện pháp giải quyết gì, có điều, giả như có thật, anh tuyệt đối sẽ cân nhắc, sẵn lòng đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi với các nhà đầu tư trong phạm vi nhất định.

Người bên Tân Vị trả lời: “Là thế này. Ekip Vạn Vạn có thể đưa người tới để đối diễn với Vạn Vạn. Vạn Vạn là người tung, cậu ta là kẻ hứng, đã hợp tác mười lăm năm, bọn họ nhất định sẽ ăn ý.”

Tạ Lan Sinh: “. . . . . .”

“Có điều, ngài phải chỉnh sửa kịch bản, thêm vai diễn. Hiện tại lời thoại của mỗi người đều quá nhiều. Có thể thêm một nhân vật có chút trầm lặng, chủ yếu phụ trách phối hợp Vạn Vạn, vai này có thể giả định là bạn thân cấp ba của Vạn Vạn, sẽ không ảnh hưởng nội dung chỉnh thể, lại còn có thể thêm chút thú vị.”

Tạ Lan Sinh ở bên đầu này điện thoại này thở gấp một hơi lặng lẽ.

“Đạo diễn Tạ, ” Bên kia thế mà vẫn tiếp lời, “Nếu ngài không hiểu tấu hài, không biết nên tung, nên hứng thế nào, ekip Vạn Vạn có thể phái một biên kịch phối hợp cùng viết kịch bản.”

Trong truyện có chia ra là đạo diễn “mainstream” với “underground/ indie”. Tui để là dòng chính/ chính thống/ chính quy với độc lập. Nói chung là không biết cái nào đúng nhất nên để lộn xộn vc :)))

Chương này đề cập đến “Tướng thanh”, là hình thức kịch nói tấu hài, mà ở đây gồm 2 nhân vật là “Chọc cười” và “Hỗ trợ”. Tui cũng chuyển thành “Kẻ tung” “Người hứng” cho nó dễ hiểu… à thì cũng không biết có dễ hiểu hơn thật không :)))

Cuối cùng, thực ra phim HLW giờ cũng đầy rác, mở Netflix lên xem đầy thể loại đầu voi đuôi chuột, lỗ hổng tùm lum. Nhưng phim đại lục nó lại rác ở một level khác, cái kiểu mà như bên trên có nói: Nhét người, nhét thoại, bôi vẽ nhân vật tình tiết một cách điên cuồng, không cần thiết @~@

Bình Luận (0)
Comment