Chương 119. 《 Tới Nhạc Dương 》(10)
Dù rằng “Quăng gánh” giữa đường, nhưng Tạ Lan Sinh vẫn hy vọng có thể đạt được nhất trí với Tân Vị. Đầu tiên, nội dung 《 Tới Nhạc Dương 》 là do anh viết, anh muốn tự tay đưa nó chào đời, mang bộ dạng hoàn hảo nhất của nó hiện ra trước mắt thế nhân, chỉ bán bản quyền quay cho Video Tân Vị không khỏi không cam lòng, Tạ Lan Sinh luôn dồn tình cảm dạt dào vào trong những kịch bản của mình. Tiếp theo, cho đến hôm nay anh vẫn cho rằng, rạp chiếu phim nghệ thuật trên mạng chính là một lối ra cho các đạo diễn —— các công ty như Video Tân Vị sẽ mua điện ảnh của đạo diễn, tiến hành phát sóng trên internet, để điện ảnh có thể gặp gỡ người xem.
Anh vẫn muốn nỗ lực thêm một chút.
Ôm tâm tư như thế, Tạ Lan Sinh liền gửi một email trút giận đến Video Tân Vị. Hơn nữa, bắt đầu từ chiều hôm đó, Tạ Lan Sinh và Tân Vị chính thức triển khai đại chiến xả giận.
Trong email thứ nhất, Tạ Lan Sinh xem xét lại kỹ lưỡng cuộc tranh luận chọn diễn viên, sắp xếp bảy tám nguyên nhân anh không chấp nhận được, mạch lạc rõ ràng. Cuối cùng, anh viết, sự cưỡng chế can thiệp của Tân Vị chắc chắn sẽ hủy hoại bộ điện ảnh này, đạo diễn mới là người duy nhất phải điều phối cho toàn thể bộ phim. Anh phải bảo đảm mình có thể “Nhìn được” hiệu quả cuối cùng của bộ điện ảnh này, chứ không phải chỉ thấy được một màn sương mù khói lạnh, thậm chí, biết rõ tác phẩm sẽ không được như mong muốn còn tốn cả năm đi quay, phải biết rằng, đại đa số đạo diễn điện ảnh chỉ có mười năm đỉnh cao. Thoáng chốc Lan Sinh đã viết được cả đoạn dài, nói, bên tư bản có thể đề nghị, có thể tham thảo, nhưng không có nghĩa là cưỡng ép, “Quay khác đi” không có khả năng tạo ra điện ảnh kinh điển. Phương pháp của công ty như Tân Vị sẽ ảnh hưởng đến nền công nghiệp điện ảnh, ảnh hưởng đến phát triển văn hóa, đến sức cạnh tranh quốc gia, khán giả điện ảnh sẽ quay về vòng tay của Hollywood mất.
Viết xong, Tạ Lan Sinh gửi email cho Văn Viễn, Nguyễn Thành, Ngô Cửu Nhất. Hơn nữa, tại mục “CC”, gửi đến cả CEO Lâm Đào cao nhất của “Video Tân Vị”, lại thêm cả email của phó cục trưởng Cục điện ảnh Trương Cửu Xuyên!
Trương Cửu Xuyên, tự xưng “Sếp Xuyên”, có quan hệ rất tốt với Tạ Lan Sinh, ông cũng là một trong những lãnh đạo thấu hiểu đạo diễn nhất của Cục điện ảnh.
Ngô Cửu Nhất vẫn luôn phụ trách trao đổi cùng Tạ Lan Sinh lập tức gửi email đáp lời. nói, đây không phải là tư bản can thiệp, song phương có thể bàn bạc trao đổi, Video Tân Vị làm rạp chiếu phim này cũng là vì điện ảnh nghệ thuật, vì phát triển văn hóa. Nhưng rạp chiếu phim nghệ thuật không thể tồn tại lâu dài nếu không cân bằng thu chi, bọn họ còn phải nghiêm túc cân nhắc vấn đề lượng khán giả, thực vất vả, thực bất đắc dĩ.
Trong thư hồi âm, Ngô Cửu Nhất đã xóa hết email của CEO Lâm Đào và của phó cục trưởng Cục điện ảnh Trương Cửu Xuyên.
Lan Sinh lập tức đáp trả, cũng lại gắn email Lâm Đào và sếp Xuyên lên, lặp lại, dĩ nhiên, Tân Vị cần lượng truy cập, nhưng phải cân nhắc cho toàn sinh thái, không thể giết gà cướp trứng, fan của Trương Hữu Hữu cùng Vạn Vạn không chống đỡ được rạp chiếu phim nghệ thuật, fan ủng hộ ngôi sao một lần rồi lập tức biến mất. Cái “thu chi cân bằng trước mắt” này là tạm thời, là giả tạo, chỉ có điện ảnh thực sự hay thì mới có thể thiết lập được lượng khán giả cố định, Tân Vị đừng chỉ nhìn mấy thành tích bề ngoài của bộ điện ảnh, phải có cái nhìn sâu rộng, quy hoạch dài kỳ, blablabla.
Gửi đi, đồng thời cc Lâm Đào, sếp Xuyên! !
Không ngoài dự liệu, trong phúc đáp tối đó của Ngô Cửu Nhất, địa chỉ mail của Lâm Đào, sếp Xuyên lại một lần nữa bị xóa mất!
Hơn nữa, ngô cửu nhất bắt đầu nhắn tin, gọi điện thoại, mời chat voice hoặc webcam với Tạ Lan Sinh, nhưng anh phớt lờ toàn bộ. Anh chỉ gửi từng email một cho Tân Vị, toàn bộ cc cho Lâm Đào sếp Xuyên, hơn nữa cũng không quan tâm bọn Ngô Cửu Nhất có trả lời không.
Ngô Cửu Nhất một mực nhắn tin cho Tạ Lan Sinh, nói: 【 Đạo diễn Tạ, không cần làm như vậy, chúng ta tự mình giải quyết. 】 nhưng Tạ Lan Sinh giả vờ không thấy.
Tiếp theo, sau 12 email trong ba ngày Lan Sinh Tân Vị gửi tới gửi lui, Tạ Lan Sinh lại thêm email một vị phó cục trưởng khác vào!
Vị phó cục trưởng này anh cũng quen, nhưng không quá thân thiết, quan hệ cũng tạm ổn.
Kỳ thật anh có phần lo lắng sếp Lưu sẽ bảo đừng gửi cho ông, như là sẽ phản hồi rằng “Các cậu tự giải quyết vấn đề, không cần gửi thư cho tôi”, nhưng sếp Lưu thế mà lại chẳng hề lên tiếng.
Chờ qua bốn ngày, đến thứ tư tuần kế tiếp, buổi chiều khi Tạ Lan Sinh gửi thư lại thêm cả hội trưởng Hiệp hội đạo diễn điện ảnh Trung Quốc Hầu Lâm, mà đến tối, lại thêm hội trưởng Hiệp hội nhà sản xuất điện ảnh Trung Quốc.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều .
Vì bộ《 Tới Nhạc Dương 》 này, anh thật sự đã liều mình tới bến.
Sau này anh cùng công ty Tân Vị chỉ e không thể chung đường được nữa .
Bi ai trong lòng không gạt đi nổi.
Lan Sinh luôn không nhịn được nghĩ, dù vứt bỏ Tân Vị nhưng bản thân anh cũng có tư bản, anh có thể tự phát hành, hoặc là mời Thâm Lam phát hành, nhưng người khác thì sao? Có dũng khí vậy không? Bọn họ đắc tội tư bản, sau này còn quay điện ảnh thế nào được? Dưới tình huống như vậy đạo diễn đại khái chỉ có thể thỏa hiệp thôi.
Lan Sinh biết, chỉ yêu cầu trong phim có hai ba diễn viên nổi tiếng, rất có khả năng Tân Vị vốn dĩ không cho rằng là quá đáng.
Làm sáng tác cần có nguồn vốn, quá khó khăn. Tác giả có thể tự viết, hoạ sĩ có thể tự vẽ, đạo diễn điện ảnh lại không làm được.
. . . . . . . . . . . .
Tạ Lan Sinh là ngồi trên đùi Tân Dã gửi email này cho hội trưởng Hiệp hội nhà sản xuất.
Anh gửi xong liền cảm thấy Tân Dã đang thâm trầm cười sang lưng.
Mà trước đó, trong quá trình viết email, Tân Dã vẫn nhẹ nhàng ôm eo Tạ Lan Sinh, một bên tai còn khẽ kề vào vị trí trái tim Tạ Lan Sinh.
Tạ Lan Sinh xoay người ngồi, đối mặt Tân Dã, rũ mắt hỏi: “Cười gì đấy?”
“Nghe nhịp tim.” Tân Dã ngẩng cổ nói, “Đáng yêu lắm. Mới nãy khi cưng gõ chữ lách cách thì tim đập thình thịch, gửi đi rồi thì lại bình tĩnh, trở lại tốc độ bình thường.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Bốn mươi mấy rồi, đáng yêu ở đâu chứ.”
Tân Dã vẫn khẽ cười : “Bởi vì thấy sống động. Vẫn còn trẻ mà, vẫn nóng bỏng lắm.”
“. . . . . . A.”
Nói mấy câu xong, Tân Dã đột nhiên nói với Tạ Lan Sinh: “Có điều vừa rồi, em cũng có chút mất mát.”
“Hửm?”
“Em thích dáng vẻ này của anh nhất.” Tân Dã lại nói, “Nhưng, lại cứ cảm giác mấy năm nay anh càng lúc càng không cần em. Trước lúc quay 《 Gốc rễ 》 anh gửi đến một đống thứ mời em tham gia, khi quay 《 Viên mãn 》 sự tham gia của em hẳn là cũng mang lại tác dụng rất lớn. 《 Nhất kiến chung tình 》 là Thâm Lam toàn quyền phụ trách phát hành quảng bá, sau đó thì, 《 Đất trời mênh mông 》. . . . . . Có điều hiện tại có chút vô tác dụng, một mình anh đi làm 《 Tới Nhạc Dương 》.”
Tạ Lan Sinh bị Tân Dã chọc cười: “Bé yêu ơi, nếu nói như thế, anh trước giờ chẳng cung cấp được hỗ trợ gì cho điện ảnh Thâm Lam, chẳng lẽ là em không cần anh sao?”
Tân Dã nhìn xoáy thẳng vào Tạ Lan Sinh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi tình nhân bất tri bất giác lại quấn đến ôm hôn. Bên nhau gần hai mươi năm, song mỗi lần hôn môi Tân Dã trong lòng Lan Sinh vẫn còn rung động, anh luôn cảm thấy như có luồng điện chạy khắp toàn thân, nhưng lại sướng đến toàn thân trên dưới đều khẽ ê ẩm.
Lan Sinh bị âm báo thư điện thử làm gián đoạn.
Anh lau làn môi đỏ, lại xoay người, nhìn sang máy tính: “! ! !”
Người gửi lá thư trên cùng lại là CEO cao nhất Lâm Đào của Video Tân Vị! ! !
Hô hấp của Tạ Lan Sinh khựng lại.
Anh biết, nội dung lá thư này chính là ý kiến chung cuộc của Tân Vị. CEO Lâm Đào lên tiếng về chuyện này, vậy, CEO Văn Viễn của ban ngành điện ảnh bên dưới, còn cả người phụ trách hội viên Tân Vị, SVP Nguyễn Thành không có khả năng phản đối ông. Nói cách khác, nếu Lâm Đào ủng hộ Văn Viễn, vậy việc này không còn đường bàn luận nào nữa, song, nếu Lâm Đào tỏ ý nhượng bộ, thì bọn Văn Viễn cũng sẽ không tiếp tục kiên trì đòi ký với Trương Hữu Hữu. Ông chủ chính là ông chủ, cấp dưới chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Một tuần email của Lan Sinh chính là muốn ép Lâm Đào bước ra.
Tạ Lan Sinh cầm con chuột khẽ di đến chỗ “Mở”, dừng một chút trước khi ấn phím, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Lá thư này có kết quả cuối cùng.
Nếu vẫn không được thì bỏ hết đi. Viết kịch bản, vẽ phân cảnh, sức lực đàm phán giằng co với Tân Vị sẽ uổng phí toàn bộ.
Lâm Đào sẽ nói “Vậy thì hủy hợp đồng” sao? Hoặc lại lảm nhảm giáo điều, vẫn muốn anh thỏa hiệp như cũ?
Sau lưng, Tân Dã cảm thấy Tạ Lan Sinh có chút căng thẳng, giọng nói vững vàng, hỏi: “Cùng mở nhé?”
Tạ Lan Sinh lại bật cười, cảm giác trong lòng thoải mái không ít, nói: “Được.”
“Vâng.” Một tay Tân Dã ôm eo lan sinh thắt lưng, một tay phủ lên tay đang nắm chuột của Tạ Lan Sinh, bao dung, ấm áp. Tạ Lan Sinh thật sự cảm thấy được hết thảy đều chẳng còn quan trọng, Tân Dã có thể cho anh sự an tâm, cũng có thể cho anh bình tĩnh, khiến anh cảm thấy bản thân kiên cường đến mức có thể cười nhạo tất cả trở ngại.
Tân Dã lại hỏi: “Mở nhé?”
“Ừm.” Mặc dù nói như vậy, Tạ Lan Sinh lại không nhúc nhích.
Tân Dã hiểu được ý tứ của anh, tay phải nắm lấy tay Tạ Lan Sinh, ngón trỏ đè xuống ngón tay Tạ Lan Sinh, cách một tiếng, lá thư của Lâm Đào tức thì mở ra trước mắt.
Tạ Lan Sinh chỉ nhìn lướt qua, liền nói: “Há! ! !”
Bởi vì sớm đã trao toàn quyền rạp chiếu phim trên mạng cho Văn Viễn phụ trách, CEO Lâm Đào có phần tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của Văn Viễn, không hề can thiệp. Nhưng, Tạ Lan Sinh liên tục gửi cho Lâm Đào trong một tuần, điên cuồng oanh tạc, nhưng đồng thời cũng cửu cả cho phó cục trưởng trương Cục điện ảnh —— bạn bè nhiều năm của Tạ Lan Sinh, cùng với cả phó cục trưởng Lưu, rồi cả hội trưởng Hiệp hội đạo diễn, hội trưởng Hiệp hội nhà sản xuất, càng lúc càng nhiều. Nói cách làm của Tân Vị ảnh hưởng tới nền công nghiệp điện ảnh, nếu không thể đạt thành nhất trí song phương chỉ có thể giải tán, vì thế, đến cuối cùng tuy người khác không lên tiếng, CEO Lâm Đào cũng ngồi không yên nổi nữa.
Lâm Đào cảm thấy bản thân cần ra mặt. Nhưng, nếu thật sự mỗi người đi một ngả, thì thật sự là quá khó coi, chẳng khác nào Tân Vị tự xác nhận tội danh “Cưỡng ép can thiệp tự do sáng tác”, có phần khó xử. Cho dù đây là quy tắc trong ngành, là quy tắc phổ biến nhất, Lâm Đào cũng không quá muốn để người của chính quyền vây xem, huống chi email là hình thức văn bản, mọi người có thể lưu trữ lại. Dẫu Tân Vị không hề làm sai chuyện gì về mặt pháp luật, nhưng ai biết có thể bị chỉ trích vì những thứ khác hay không? Như là khiến người ta cảm thấy độc đoán quá chẳng hạn?
Vì ấn tượng của chính quyền, của hiệp hội, cũng vì sự phát triển lâu dài của Tân Vị, Lâm Đào vẫn là quyết định ra mặt.
Trước máy tính, khóe môi Tạ Lan Sinh nhếch lên, nhìn email của Lâm Đào.
Ông chỉ gửi một câu, đồng thời phản hồi cho tất cả mọi người:
【 Xin cứ làm theo ý của đạo diễn Tạ đi. 】
Vừa hay qua mùa phim Tết 2025, tiên đoán hay gì mà xịn ghê nhó :)))
Phim dỏm thì fan của đỉnh lưu cũng chỉ có kéo lên được vầy thôi :))))