Chương 120. 《 Tới Nhạc Dương 》(11)
Tạ Lan Sinh cùng Video Tân Vị ký hợp đồng với diễn viên chính, tiếp theo, anh cùng sản xuất Lam Thiên lại tập hợp ekip chính.
Chỉ đạo quay phim vẫn là Kỳ Dũng.
Khi mời Kỳ Dũng quay về Trung Quốc, thế mà Kỳ Dũng lại thay đổi tác phong giả vờ bất lực trước kia, thậm chí có chút cô đơn trống vắng nói với Tạ Lan Sinh: “Đạo diễn Tạ, ngài biết không, hiện tại đạo diễn không còn coi trọng quay phim nữa . Bọn họ có thể dùng thiết bị giám sát đích thân kiểm tra hình ảnh, sai thì quay lại, cứ thế tiếp tục, cho dù xuất hiện một chút sai sót có thể chỉnh sửa lại lúc hậu kỳ. Quay phim. . . . . . Cứ quay từng cảnh theo lời đạo diễn là được. Như vậy có thể tiết kiệm chi phí.”
“Không, ” Lan Sinh lại nghiêm túc nói, “Tôi vẫn rất cần bàn bạc thủ pháp quay với nhà quay phim giỏi. Kỳ Dũng, tôi tin rằng, mỗi một trường đoạn, mỗi một hình ảnh, đều có thể quay thật thú vị, sáng tạo, đương nhiên, cũng có thể quay bình thường không đặc sắc, mà tôi thì ghét nó. Mặt khác, nên dùng ống kính nào tôi cũng không có sự chuyên nghiệp như các anh, như là thấu kính cực rộng, 16mm, 18mm, 20mm, dùng cái nào phù hợp hơn tôi vẫn muốn nghe ý kiến của anh một chút. Một đạo diễn cứ do dự nói không chừng sẽ để lộ ra màn ảnh hết mất.”
Bình thường, khi quay phim truyền hình, mấy máy quay đồng thời vận hành, đạo diễn lựa chọn góc độ phù hợp trong phòng biên tập, nhưng điện ảnh không giống thế. Điện ảnh chỉ có một máy, những cái khác chỉ là dự phòng, tất cả cảnh nền, ánh sáng đều phục vụ cho ống kính đó, bởi vậy, điện ảnh càng thêm tinh tế. Không muốn người xem nhìn thấy thì ngay từ đầu sẽ không bước vào khung hình, mà nếu muốn người xem chú ý thì sẽ dùng ánh sáng nhấn mạnh. Tạ Lan Sinh muốn làm được đến tốt nhất.
Bên kia, Kỳ Dũng hít vào một hơi thật sâu, lần đầu tiên hắn không hề kiêu ngạo, nói: “Đạo diễn Tạ, cảm ơn, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
“Vâng.”
“Nhớ đưa cả Focus Puller đến.” Tạ Lan Sinh lại dặn đối phương, “Bên này không có người giỏi đâu.” Nền công nghiệp điện ảnh phát triển quá nhanh, nhưng tính chuyên nghiệp lại không theo kịp, tìm khắp Trung Quốc cũng không được mấy focus puller có thể sử dụng.
Kỳ Dũng gật đầu: “Được.”
Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh lại có chút bi ai.
Kỳ Dũng đã thay đổi rồi. Giữa con sóng lớn xô, địa vị của quay phim đột ngột giảm sút, sự kiêu ngạo của hắn đã rơi xuống đất thành tro.
Ngành sản xuất điện ảnh biến chuyển quá nhanh, mà lại quá xốc nổi, thi thoảng Lan Sinh cũng không thích ứng được.
Anh bắt đầu nghĩ, phim thương mại tương lai của anh có thể giúp Kỳ Dũng có được đề cử “Kim tượng” cho quay phim xuất sắc thì thật tốt, khiến Kỳ Dũng có thể giành được đỉnh cao mới của kiếp sống quay phim. Đương nhiên, điều này nghe ra quá phù phiếm, không thực tế.
Mà âm thanh vẫn là Sầm Thần, chỉ đạo tạo hình mỹ thuật cũng là người quen.
Tạ Lan Sinh có phần thích hợp tác với các bạn bè cũ, bao gồm đội ngũ sản xuất, cũng gồm cả diễn viên. Đạo diễn cần thấu hiểu diễn viên của mình, hiểu biết hết thảy của đối phương, bởi vậy, rất nhiều đạo diễn đều thích hợp tác quay với người cố định. Tạ Lan Sinh cũng cũng không ngoại lệ, có vài diễn viên anh đã dùng rất nhiều lần.
. . . . . . . . . . . .
Tạ Lan Sinh cứng nhắc yêu cầu ekip, diễn viên chính đến trước bảy ngày. Trước kia đội ngũ sản xuất trên cơ bản phải nhập đoàn chuẩn bị trước một tháng, hiện tại cơ bản là ba ngày, thậm chí hai ngày. May sao Lan Sinh là đạo diễn lớn, có thể chấn chỉnh đội ngũ của mình.
Một ngày trước khi khởi quay, đoàn《 Tới Nhạc Dương 》 của Tạ Lan Sinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỏ.
Sau khi đọc kịch bản xong, một diễn viên mang theo kịch bản đến Starbucks tụ tập với bạn bè, uống xong vừa đi vừa tán gẫu, bỏ quên kịch bản lại Starbucks! Phát hiện ra cô lập tức quay đầu, may sao kịch bản vẫn còn ở chỗ cũ, khách hàng vãng lai mấy bàn bên cạnh chứng thực là không ai động vào.
Tạ Lan Sinh bị dọa toát mồ hôi, phải biết rằng, giả như kịch bản phim bị lộ thì hết thảy công tác liền uổng phí.
Anh ngẫm nghĩ, mở một cuộc họp, nhấn mạnh hết lần này đến lần khác phải bảo vệ tốt kịch bản. Sau đó, anh mua mấy hộp ghim bấm màu sắc kỳ dị trên mạng, nói, nếu nhất định phải mang kịch bản đến một vào nơi khác, như là nhà ăn, thì trước khi xuất phát dùng ghim này bấm lại. Như vậy, giả như kịch bản từng bị mở ra bọn họ có thể lập tức phát hiện, còn có thể nghĩ biện pháp, không đến mức bị lừa gạt cho qua.
Đạo diễn thật sự là chuyện gì cũng phải tìm ra được biện pháp.
. . . . . . . . . . . .
Tiếp theo, mùng 5 tháng 3, một tuần sau năm mới, rốt cuộc, 《 Tới Nhạc Dương 》 được khởi quay tại Thượng Hải.
Trước tiên Tạ Lan Sinh quay thời kỳ cấp ba của mấy diễn viên chính.
Mấy đứa bé, một nói sau này mình sẽ đến Nhà hát Golden Hall ở Vienna cất vang tiếng hát, một nói mình sẽ trúng cử vào đoàn ballet Opera Paris của Pháp, mà người thích vẽ tranh, cậu nói. . . . . .
Tạ Lan Sinh đối xử với các diễn viên nhí cực kỳ tốt, tốt đến vô cùng.
Đầu tiên, lựa chọn Thượng Hải làm trường quay chính là vì gần nhà diễn viên chính. Diễn viên có thể đến trường, về nhà, cha mẹ cũng có thể thường xuyên đến thăm. Trên thực tế, xuất phát từ suy tính như vậy, 6 diễn viên nhí chính yếu cơ bản đều là người bản địa Thượng Hải, ăn ngon, ở tốt, không phải màn trời chiếu đất cùng với đoàn phim.
Tiếp theo, Tạ Lan Sinh luôn luôn quay cảnh của bọn trẻ trước, rồi mới đến cảnh người lớn. Anh nói: “Trẻ con có phần dễ mệt hơn, người lớn thì còn có thể gắng gượng được. Bọn trẻ nên được kết thúc công việc sớm một chút, rồi nghỉ ngơi bên cạnh.” Kỳ thật, trong 6 diễn viên, 4 đứa15 tuổi, hai đứa 16 tuổi, cũng xem như không còn quá nhỏ, song Tạ Lan Sinh vẫn rất thương xót. Chỉ khi các diễn viên trưởng thành thể hiện quá kinh người anh mới gọi mấy diễn viên nhí ra quay lại một lần, bởi vì cảm thấy đối phương có thể được gợi ý ra ý tưởng mới.
Kế đó, Tạ Lan Sinh sẽ quan sát diễn viên. Anh không bức ép nhóm diễn viên nhí thay đổi bản thân, lựa theo vai diễn, mà căn cứ vào tính cách đối phương sửa chữa kịch bản phim của mình, giúp cho sáu diễn viên nhí có trải nghiệm thoải mái nhất, chứ không phải gắng sức, khổ sở, hoài nghi kinh nghiệm của bản thân.
Mặt khác, anh còn từng nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ của mấy diễn viên nhí. Vì điện ảnh, khi thử vai, anh để toàn bộ diễn viên nhí nói lên mơ ước của mình, rồi sau đó, tuyển những người rõ ràng có khát khao mãnh liệt đối với tương lai. Bọn họ mang theo tinh thần thiếu niên hừng hực, tràn ngập nhiệt tình, tràn ngập hoài bão. Có điều, tuyển xong rồi, Lan Sinh lại nói chuyện tỉ mỉ với cha mẹ của họ. Anh nói, nếu diễn viên muốn xem phim thành phẩm, cha mẹ nhất định phải đi cùng, cũng nói với bọn họ, đây là giả, là một câu chuyện, kể về một số người, còn bọn họ nhất định có thể thực hiện được mơ ước của mình. Mà đạo diễn điện ảnh khác căn bản không nghĩ đến điều này.
Cuối cùng, Tạ Lan Sinh đặt tâm lý diễn viên lên trước điện ảnh, hoặc là nói, anh cố hết sức tìm kiếm sự cân bằng.
Có vài đạo diễn vì muốn k*ch th*ch phản ứng thật của diễn viên nhí, sẽ giấu sách bài tập của họ, khiến họ rơi vào sự đau khổ, còn có vài đạo diễn véo cả đùi đứa bé làm cho nó nức nở rơi lệ, đối với những hành vi này Tạ Lan Sinh hoàn toàn không thể chấp nhận. Quả thật, diễn viên nhí không phải chuyên nghiệp, cũng không thể lừa gạt người xem, song Tạ Lan Sinh vào tuổi hơn bốn mươi, cho rằng “Con người” cao hơn điện ảnh.
Tại đoạn “Thú cưng qua đời”, nữ số 3 chứng kiến chú chim nhỏ sớm chiều bên nhau suốt một tháng trong đoàn đã lặng lẽ chết trong lòng, khổ sở đến rớt lệ. Nhưng ngay sau đó, Tạ Lan Sinh đã nhẹ nhàng nắm hai tay em, nhìn vào mắt em, nói, “Đoạn nội dung này không có trong kịch bản, đột ngột tập kích, tôi phải xin lỗi cháu. Nhưng, chú chim bên trong là mô hình thôi, là tổ đạo diễn tổ nhờ người chế tạo”. Rồi cùng đưa hai chú chim thật giả giống y như nhau ra, nói với đối phương đoạn này đã quay xong, em có thể mang nó về nhà. Diễn viên cực vì vui thích, xách lồng cho mẹ xem. Mà đạo diễn khác chỉ e hoặc là g**t ch*t con chim, hoặc cứ thế quay, mặc kệ hậu quả.
Bởi vì tuổi tác diễn viên nhỏ, Tạ Lan Sinh muốn có hiệu quả điện ảnh liền nghĩ ra rất nhiều biện pháp.
Như là, để loại bỏ sự căng thẳng bất an, động tác gượng gạo của diễn viên nhí, tạ ơn lan vẫn luôn mở máy quay 《 Tới Nhạc Dương 》, để diễn viên nhóm làm quen với ống kính, cũng quen với máy quay. Những bạn nhỏ lần đầu quay phim không mất bình tĩnh là rất hiếm có.
Lại như là, để khiến cho những bạn nhỏ này phát huy sức sống, sinh động thú vị, Tạ Lan Sinh không đưa kịch bản trước, mà đưa kịch bản từng ngày. Anh cho rằng, không giống với người lớn, trẻ nhỏ đọc quá nhiều lần sẽ mất hứng thú với kịch bản, chúng cũng không quá am hiểu suy ngẫm.
. . . . . . . . . . . .
Trong nửa tháng quay, cứ hai tuần Tân Dã lại đến phim trường gặp Lan Sinh một lần.
Y chứng kiến, cục cưng của mình luôn luôn đứng thẳng tắp nơi phim trường.
Tân Dã mở công ty điện ảnh, đã từng gặp rất nhiều đạo diễn. Là “Quốc vương không ngai” của đoàn phim, hiện tại, đạo diễn phần lớn chỉ ngồi sau máy giám sát, mặt mũi mơ hồ, thậm chí còn xem ghế ngồi như sofa, nửa ngồi nửa nằm, thoải mái quan sát hình ảnh qua màn hình.
Nhưng Tạ Lan Sinh thì không.
Anh rất hiếm khi xem máy giám sát, anh muốn khống chế toàn phim trường, hơn nữa cho rằng việc lấy hình là công việc của quay phim, không phải của đạo diễn. Anh luôn cảm thấy, máy quay đã trở nên nhẹ hơn, cảm giác áp lực đã mất, giả như đạo diễn cũng chỉ trốn sau màn hình giám sát ngoài phim trường, nhân viên công tác cùng với diễn viên nhất định cực kỳ rời rạc, uể oải, không thể tập trung không thể an tâm.
Hơn nữa, anh cho rằng, mỗi người trong đoàn đều càng muốn nghe về “Người thắng trời sinh”, đạo diễn phải làm gương tốt, phải toàn lực ứng phó, biếng nhác sẽ ảnh hưởng đến cả trạng thái toàn đoàn.
Tạ Lan Sinh quay điện ảnh 25 năm chỉ xin nghỉ bốn lần nửa ngày. Bất kể sinh bệnh hay bị thương, anh vĩnh viễn đứng trên phim trường, Tạ Lan Sinh khiến mỗi người đều có cảm giác an toàn cực lớn.
Trời mưa lớn, ngày tuyết rơi, nóng hay lạnh nhất. . . . . . Bất kể là thời tiết cực đoan nào, Tạ Lan Sinh cũng vẫn đứng thẳng tắp. Anh sẽ để diễn viên tìm thứ gì đó chắn mưa che gió, hoặc tránh nắng lúc rảnh rỗi, nhưng chính bản thân anh lại luôn đứng trên đôi chân, chẳng chịu ngồi xuống, có khi lại ngẩng đầu sải bước, khua tay múa chân. Tạ Lan Sinh hơn bốn mươi vẫn ngập tràn sức sống, tinh thần phấn chấn, điều này ảnh hưởng đến ekip, cũng làm cho tất cả những nhân viên, diễn viên Tạ Lan Sinh từng hợp tác tôn kính, sùng bái rồi lại yêu quý.
Tân Dã hoài nghi, dù cho đến bảy mươi tuổi, hoặc tám mươi tuổi, Tạ Lan Sinh cũng vẫn sẽ đứng thẳng tắp như thế trên phim trường, giống một thân cây, tựa một cán cờ.
Tân Dã vừa yêu thích, lại thương xót.
Những năm gần đây, y luôn mang theo cảm giác này với Tạ Lan Sinh—— vừa yêu thích lại thương xót.
. . . . . . . . . . . .
Phần cấp ba của 《 Tới Nhạc Dương 》 tổng cộng quay hết nửa tháng.
Sau khi diễn viên nhí đóng máy, Tạ Lan Sinh đều tặng một phần quà, mà truyền thông giải trí địa phương đã ngay lập tức phỏng vấn diễn viên.
“Vâng, ” Cha mẹ đám trẻ lần lượt đáp lời,
“Để không trì hoãn việc học hành của mọi người, đạo diễn Tạ gắng hết sức sắp xếp những cảnh quay ngày vào thứ bảy, đôi khi thời gian sít sao, đoàn phim liền đến đón vài người ngay trước giờ tự học. Đến phần diễn của ai thì người đó tới, mỗi người phải đi khoảng năm lần.”
“Đạo diễn Tạ thích dùng ánh sáng tự nhiên, không muốn dùng đèn. Mặc dù ánh sáng biến đổi sẽ khiến quay điện ảnh khó khăn, nhưng bầu không khí lại chân thực, có mặt trời, có ánh trăng, có hành lang, có cầu thang, có bóng người, không giống như trong studio, mọi người như rơi vào thế giới khác. Thế nên, để đảm bảo mọi người đến trường được đạo diễn Tạ đã rất hao tâm tổn trí, đổi một số cảnh thành buổi chiều, vài cành khác thành buổi tối.”
“Nhóm đạo diễn Tạ quay ở Thượng Hải là để mọi người đi học, về nhà.”
“Mỗi ngày bọn họ đều quay cảnh bọn trẻ trước, rồi mới quay những diễn viên khác, sợ bọn trẻ mệt, để cho chúng ngồi. Đúng rồi, đạo diễn Tạ còn gọi một sinh viên đưa bọn trẻ đi làm bài. Năm nhất mới nhập học chưa có nhiều bài vở, bọn họ cân bằng rất tốt.”
“Ngài ấy căn cứ vào tính cách đứa trẻ chỉnh sửa kịch bản, nói là, ngài ấy không muốn dạy mấy đứa bé nên dùng ‘diễn xuất’ như thế nào để lừa người khác.”
“《 Tới Nhạc Dương 》 kể về ước mơ vỡ nát. Đạo diễn Tạ còn nói với chúng tôi. Rằng, đến lúc điện ảnh công chiếu, chúng tôi nhất định phải cùng xem, nói với đứa nhỏ, đây là giả, là một câu chuyện thôi, bọn trẻ nhất định có thể thực hiện giấc mộng của chính mình.”
“Đạo diễn thật sự không dễ dàng gì, vừa phải đảm bảo hiệu quả điện ảnh, vừa muốn đảm bảo không tổn thương lòng người. Con gái xx của tôi khi quay đoạn ‘Thú cưng qua đời’ kia, đạo diễn Tạ . . . . .”
Những tin tức này được Tân Vị đăng lên mạng đầu tiên.
Hiện tại, các đoàn phim đều đẩy nhanh tốc độ, quay ngày quay đêm, người kiệt sức đến chết nhiều vô kể.
Vì thế, bên trong bình luận đều là nhân viên ngành điện ảnh hiện thân nêu ý kiến:
【 Tôi là một quay phim chính, đạo diễn này là thiên thần hả . . . . . . 】
【 Tôi là một trợ lý biên tập. . . . . . 】
【 Hành động của đạo diễn Tạ giống hệt tác phẩm điện ảnh của ngài ấy, tràn ngập sự quan tâm với con người. 】
Tân Dã hiển nhiên cũng thấy được.
Y lại cảm thấy bản thân may mắn.
Y có được con người này, kiên cường đến cực hạn, rồi lại dịu dàng đến vô cùng, một người nhưng lại có thể thống nhất hai loại khí chất này thật hoàn mỹ.
Hic, xấu hổ vc, edit xong mà lười beta quá ;___;
Để lay lắt mấy năm không xong thế này ;__;