Chương 121. 《 Tới Nhạc Dương 》(12)
Sau khi quay xong nội dung của diễn viên nhí, điện ảnh tiến vào phần sau.
Kỳ thật Lan Sinh không quá thích dùng những diễn viên khác nhau để phân biệt hai giai đoạn, như vậy nhất định có chút rời rạc. song 《 Tới Nhạc Dương 》 là kể về “Sự trưởng thành”, nhân vật điện ảnh ở nửa đoạn trước chỉ có 16 tuổi, nửa đoạn sau là 36 tuổi, một diễn viên đảm nhận xuyên suốt nhất định là sẽ có một chút mất tự nhiên, mà Tạ Lan Sinh có phần hy vọng diễn viên 36 tuổi “Giống người bình thường”, chứ không phải là trẻ trung xinh đẹp. Vì thế, sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác ưu khuyết điểm của phương án, Lan Sinh quyết định giống như《 Mr Nobody 》, tương tự dùng hai diễn viên để diễn giải hai giai đoạn, rồi dùng hóa trang để chỉnh sửa.
Bởi vì diễn viên là người trưởng thành, lúc này quay có phần thuận lợi hơn. Mỗi người đều nói, “Đạo diễn Tạ có đôi mắt tốt, có thể quan sát tất cả, có lẽ, quay quá nhiều, lặp đi lặp lại, nên đã thành thạo với hết thảy.”
Nhưng lời này kỳ thật không đúng. Hoàn toàn trái ngược, những năm gần đây, thói quen quay của Tạ Lan Sinh liên tục biến đổi. Ví như, hồi 《 Gốc rễ 》, anh giống với phần lớn đạo diễn, ngày đầu quay cảnh “Đơn giản”, như vậy tất cả mọi người sẽ cảm giác bộ điện ảnh này bắt đầu thuận lợi, là khởi đầu tốt. Nhưng sau khi giành hai Gấu vàng, Tạ Lan Sinh biết, là ekip cùng với diễn viên có lòng tin đối với mình, sự hấp dẫn của “Khởi đầu thuận lợi” cũng không còn lớn như lúc trước nữa. Vì thế hiện tại, anh sẽ lựa chọn quay một vài nội dung quan trọng vào ngày đầu tiên. Anh cho rằng, nếu một diễn viên bắt đầu với một cảnh tẻ nhạt, anh ta sẽ càng xa rời với vai diễn, không thể nắm bắt đặc điểm nhân vật. Mặt khác, anh cũng phát hiện, khi khởi quay diễn viên cùng với nhân viên công tác sẽ có sĩ khí cao nhất, anh không nên lãng phí khoảng thời gian này vào những chuyện nhỏ nhặt.
Mà với cảnh cuối, Tạ Lan Sinh cũng có thay đổi. Hiện tại, anh có thói quay cảnh cuối ở giai đoạn giữa. Kết cục của một bộ điện ảnh là cực kỳ quan trọng, nó có thể khiến người xem không thể bứt ra, hồi tưởng liên tục. Khi quay được đến một nửa, sĩ khí đoàn vẫn đang dâng cao, nhân viên dốc sức làm việc, mà diễn viên nắm bắt nhân việt cũng chuẩn xác. Trong nhiều năm quay phim, Tạ Lan Sinh phát hiện, anh không thể khiến một đoàn phim hừng sực suốt từ đầu dến cuối, mọi người đến mấy ngày cuối cùng nhất định trở nên biếng nhác, nhiệt tình tan thành mây khói, cũng không phù hợp quay cảnh kết thúc.
Mặt khác, anh vẫn luôn quan tâm ekip của mình.
Đạo diễn luôn chạy theo thời gian, anh lại cảm con người là quan trọng nhất.
Có lần mọi người quay ngoại cảnh, nhưng gió cực kỳ mạnh, thổi vù vù, bóng đèn treo trên cao bị gió lớn thổi lắc lư không ngừng, không thể nào quay nổi. Chỉ đạo ánh sáng đương nhiên sẽ treo bao cát bên dưới đèn, càng treo càng nhiều, song Tạ Lan Sinh lại đột nhiên nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay tạm ngừng, treo thêm nguy hiểm lắm, rơi xuống đập bị thương mất.” Lúc đó, nhóm ánh sáng ai nấy đều kinh ngạc.
Đối với sự cố, đạo diễn xem như chuyện thường tình, nhân viên khác cũng tập mãi thành thói quen. Có khi “Đâm xe” không thể khống chế, có khi “Kích nổ” phát sinh chậm trễ, có khi áp lực không được thao tác tốt, có khi. . . . . . Lại có lúc, máy quay rung lắc, chuôi đèn bị tuột, đột ngột phát sinh bất trắc bình thường đoàn phim bồi thường là xong, nhưng 25 năm qua Tạ Lan Sinh vẫn luôn cực kỳ để ý đến mỗi người.
Quay phim Kỳ nhìn thấy, thở dài nói: “Đạo diễn Tạ, tính ra tôi biết sao ngài có thể quay được điện ảnh hay rồi. Bởi vì, điều ngài quan tâm nhất chính là con người, không phải bản thân điện ảnh. Trong điện ảnh của ngài, quan trọng nhất là sức nặng của sinh mệnh, chứ không phải vẻ đẹp của nghệ thuật. Thời điểm một đạo diễn chú trọng nghệ thuật hơn cả sinh mệnh, điện ảnh của anh ta sẽ mất đi sự lay động lòng người. năm nay ngài 46 tuổi, sự quan tâm đến người khác này trên thực tế là rất hiếm thấy, quá hao tổn bản thân .”
. . . . . . . . . . . .
Trong suốt nửa tháng, đoàn phim một đường thẳng tiến Nhạc Dương.
Trong điện ảnh, trên chặng đường này, trải nghiệm “Trưởng thành” của sáu người chầm chậm được phô bày.
Nữ số 1 thích ca hát liên tục năm năm dự thi âm nhạc, nhưng toàn bộ đều trượt, rốt cuộc đã chấp nhận sự bình thường của mình. Tác phẩm của nam số 1 yêu hội họa bị xé nát, bởi vì cha mẹ cho rằng như vậy “Không kiếm được tiền” “Không có cơm ăn” , nhưng nhiều năm sau khi cậu từ bỏ lại được một vị giáo sư coi trọng, mà cậu thì đã quá xa lạ với cây bút vẽ của mình rồi. Sau khi nhà của nữ số 2 thích nhảy cao gặp biến cố, thật sự không thể tiếp tục gắng gượng, bỏ học làm công, mười năm trả nợ. Nam số 2 thích nhảy múa bị người thân ngăn cản dữ dội, bọn họ cho rằng như vậy không đàn ông, cực lực phản đối cậu học múa. Cậu vì muốn thể hiện mình “Không ẻo lả” thậm chí cưỡng hôn nữ sinh cùng lớp, bị trường học đình chỉ, cũng chẳng thể nào thực hiện giấc mộng, thậm chí không thể tiếp tục đi học. Nữ số 3 yêu đương, sinh con, không còn thời gian để có thể phát triển bản thân. Nam số 3. . . . . .
Đến cuối cùng, ở Nhạc Dương, sáu người bọn họ một lần nữa nhặt lên giấc mộng thời niên thiếu của mình.
Hồ Động Đình dịu dàng như vậy, bọn họ như trở lại tuổi 16 tuổi.
Trong tà dương bên hồ Động Đình, một cất tiếng hát, là 《 Động Đình ngư mễ hương 》, một nhảy múa, một vẽ tranh, một . . . . .
“Ngậm núi xa, nuốt Trường Giang, to lớn hùng vĩ, rộng không bờ bến; sáng trong chiều tối, muôn vàn khí tượng.”
“Sóng lặng nước yên, đất trời quang đãng, vạn dặm một màu; chim bãi bay liệng, cá gấm bơi đùa, chỉ bờ lan bãi, sắc thắm hương thơm. Hay như một dải khói dài, trăng trải vạn dặm, sắc trong ánh vàng, ngọc chìm cảnh tĩnh, cá hát đối nhau, vui vẻ khôn cùng.”
. . . . . . . . . . . .
Ngày đóng máy, Tạ Lan Sinh cùng ekip, diễn viên chính cùng ăn tiệc mừng công.
Hiện tại, giao thông đã phát triển, hương vị ly biệt của tiệc đóng máy không còn nồng đậm như quá khứ, tổng thể là thoải mái, hân hoan.
Tạ Lan Sinh cũng rất vui vẻ. Một là bởi vì thuận lợi quay xong, hai là vì sắp sửa được về nhà.
Có điều, chẳng ngờ, vào đêm cuối cùng ở Nhạc Dương anh còn gặp phải một vấn đề nhỏ.
Lại có người đến xin được quy tắc ngầm.
Nữ diễn viên này anh chưa từng gặp, cũng không phải trong đoàn của anh, Tạ Lan Sinh không biết cô ta nghe ngóng được số phòng của anh từ đâu. Diễn viên chính phụ của《 Tới Nhạc Dương 》 đều không có vấn đề gì, các cô thông minh, kiên định, cố gắng, từng bước tự lực tiến về phía trước.
Lúc này, người đến xin “Quy tắc ngầm” mặc chiếc áo dệt kim bó sát, cổ áo cực kỳ rộng, ngực nhô cao căng tràn, vòng eo mảnh mai yểu điệu nhỏ xinh. Lan Sinh sớm đã có kinh nghiệm tương tự, tay giữ chặt cửa phòng, chỉ mỉm cười với mấy câu “Em rất thích điện ảnh của ngài” của đối phương, nói: “Cảm ơn” “Vâng” “Tôi còn có việc”, hơn nữa ám chỉ anh tuyển diễn viên chỉ biết tham khảo diễn xuất thôi. Những năm gần đây, ở khách sạn, để phòng ngừa bị người hiểu lầm, chưa đến giờ ngủ Tạ Lan Sinh tuyệt đối sẽ không thay đồ ngủ.
Hiện tại, mọi người sẽ không trắng trợn nói ra “Quy tắc ngầm”, chỉ nói thích, muốn ngủ cùng, làm đạo diễn Tạ Lan Sinh ngay cả “Thật lòng khuyên nhủ” cũng không nổi.
Anh cảm thấy rất bi ai. Đàn ông trong ngành nghề này thế quá mạnh, anh từng đọc một bản điều tra, ở Hollywood, khoảng cách giữa hai bộ phim của nữ đạo diễn bình quân là 8 năm, anh không cho rằng đây là do nữ đạo diễn không yêu điện ảnh. Trong những người mới xung quanh, nữ đạo diễn có thể thuận lợi nhận được đầu tư là rất hiếm hoi. Ngành công nghiệp sớm đã bị đàn ông kiểm soát, “Quy tắc ngầm” một mực hoành hành.
Lan Sinh khước từ “Ý tốt” của đổi phương, tiếp theo, anh vừa tùy ý ngẩng đầu, trái tim nháy mắt co rút lại —— Tân Dã thế mà đã đến đây rồi! Đang từ xa đút túi đứng nhìn! !
“Này, ” Nữ diễn viên chầm chậm rời đi, Tạ Lan Sinh liền lôi Tân Dã vào trong phòng mình, hỏi, “Sao em đến đây vậy?”
Tân Dã rũ mắt: “Em muốn đến ngó thử môi trường chỗ anh ở, biết được anh sinh hoạt ở đây như thế nào. Sau này có nhớ tới bộ phim này cũng có được ấn tượng trực quan.”
“À. . . . . .”
Tân Dã đã 44 tuổi, lúc này cũng kỳ quái: “Chẳng ngờ lại thấy có thêm một người.”
Lan Sinh vừa thấy đại sự không ổn, lập tức quyết định chủ động xuất kích, hất cằm, hỏi: “Hửm. . . . . . Em cũng muốn bị quy tắc ngầm sao? Tôi để em đóng 《 Gốc rễ 》《 Viên mãn 》, để cho gia tài nghệ thuật của em thêm phần đặc sắc đó.”
Anh cảm thấy Tân Dã quá đáng yêu. Lúc 30 trưởng thành chững chạc, mà hiện tại, ở trước mặt mình, cảm xúc mừng vui giận dữ ngày càng thêm rõ ràng.
Nghe thấy lời Lan Sinh nói, Tân Dã lại nhướn mày: “Okay.”
“Vậy đến đây, ” Tạ Lan Sinh nói, “Chủ động một chút, kỹ thuật tốt một chút.”
Tân Dã bật cười một tiếng, một tay ôm eo Lan Sinh, một tay nâng cằm đối phương, áp môi lên, tỉ mẩn m*t. Kế đó, Tân Dã đẩy lưỡi vào, vừa đè vừa l**m, có chút cuồng loạn, hô hấp của Tạ Lan Sinh bất giác trở nặng.
Qua một lúc, Tân Dã tiếp tục “Chủ động thêm chút”, ngón tay hay tay trượt từ eo lên phía trước, rồi sau đó ngón cái cực kỳ linh hoạt. . . . . . , lại. . . . . . lại. . . . . . .
Tạ Lan Sinh nghĩ, thật đúng là. . . . . .
Hai bọn họ hôn nhau, quấn quýt, v**t v*, lại ước chừng hai ba phút sau, Tân Dã ấn Tạ Lan Sinh, để anh nửa quỳ trước mặt mình.
Tạ Lan Sinh cũng không quá ngượng ngùng, nửa ngồi nửa quỳ, vươn đầu lưỡi ra.
Tân Dã dần dần đ*ng t*nh.
Lan Sinh hoàn toàn không ngờ, ngay tại thời khắc then chốt, nữ diễn viên vừa rồi quay trở lại, vẫn không cam tâm!
Cô gõ cửa ngoài hành lang, kề sát kẽ cửa, muốn lớn tiếng nhưng lại không dám, nhẹ nhàng mà nói: “Đạo diễn Tạ. . . . . . Đạo diễn Tạ? Em, em thật sự thích điện ảnh của ngài, cũng thích tài hoa của ngài. . . . . .” Cô vẫn muốn thử lại lần nữa.
Toàn thân Tạ Lan Sinh cứng đờ, vội vàng nhìn vọng về phía khóa cửa, phát hiện vừa rồi sau khi Tân Dã tiến vào đã móc cả khóa xích
“. . . . . .” Yên tâm rồi.
Anh đột nhiên cực kỳ lớn mật, cũng không căng thẳng, chờ đợi, mà lại vươn đầu lưỡi, hơn nữa, sức lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, môi đỏ bừng, lông mi khẽ rủ, làm chuyện này trong tiếng thổ lộ cách cửa phòng của người khác.
Thật là, Tạ Lan Sinh nghĩ, những năm gần đây người đẹp đến đây cầu cạnh kiểu hình gì cũng có, song anh lại cam tâm tình nguyện làm loại chuyện này một cách sung sướng thoải mái với người đàn ông này.
Tân Dã rũ mắt, dựa vào cửa, mười ngón siết chặt mái tóc đen của người yêu.
Một phút đồng hồ sau, hành lang ngoài cửa trở lại im lặng.
Tạ Lan Sinh thì vẫn tiếp tục.
Rốt cuộc, sự căng chặt, giật nảy quen thuộc đều đã đến, mấy thứ này làm cho anh kích động.
Lan Sinh bịt chặt đôi môi, bị sặc ho khan vài tiếng.
Tân Dã nâng cằm anh lên, rũ mắt nhìn, hỏi: “Đạo diễn Tạ, đạo diễn lớn à, đã đủ chưa? Có thể đóng phim của ngài chưa?”
Mà Tạ Lan Sinh lại càng lớn mật, l**m l**m bàn tay còn cả đầu ngón tay, nói: “Không đủ, còn muốn nữa.”
Tân Dã quả thực như bị g**t ch*t, lôi Tạ Lan Sinh dậy, ôm đối phương, sải bước, quăng người lên giường.
“. . . . . . Này! Anh đi tắm rửa đã.” Tạ Lan Sinh cười giãy dụa, “Cả một ngày bẩn lắm rồi.”
“. . . . . . Ừm.”
Nhưng Tạ Lan Sinh cũng không ngờ rằng, anh vừa mới tắm được hơn phân nửa, còn chưa có lau người, Tân Dã lại vặn cửa tiến vào, trực tiếp bế anh ngoài. Rồi sau đó, bởi vì toàn thân ướt sũng, hai bọn họ biến ga giường khách thành thành một mớ hỗn độn vô cùng.
Cuối cùng sau khi l*n đ*nh, Tân Dã ôm Tạ Lan Sinh, lặp lại hỏi “Lúc này thì đã có thể chưa?”
“Ờ, ” Tạ Lan Sinh lười biếng, “Biểu hiện vừa rồi rất tốt. Muốn đóng bộ nào? Tùy tiện chọn đi.”
Tân Dã hôn nhẹ lên tai anh, kề sát vào vành tai, nói: “Muốn đóng trong bộ phim quan trọng nhất của anh. . . . . . Bộ phim cuộc đời. Anh đạo diễn nó từ khi sinh ra, mãi cho đến một khắc mất đi. Anh còn nghiêm túc chuẩn bị, quy hoạch, ứng phó bất trắc, nỗ lực hết mình. Đại đa số thời gian là bộ dạng anh muốn, một phần nhỏ thì không. Nó có thể hoàn mỹ, nhưng càng có thể không được. Nó có thể lưu danh sử sách, được người xem, được người tôn kính, hoặc có thể không. Nhưng chẳng sao cả. Bất kể nó là bộ dạng gì, em cũng muốn dùng thời gian cả đời cùng tất cả nhiệt tình, làm một diễn viên chính khác của nó.”
Có mấy chi tiết trong chương này ứng với mấy cái drama từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay luôn 0.0
Như là vụ để cảnh phim chân thực mà dùng quân khuyển đóng mà cho xài bom thật nổ thật, dã man không chịu được. Rồi như vụ đoàn phim “Tẩy trắng” lao xe ầm ầm suýt tông vào đầu dv đóng thế, xong bảo có bất trắc là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa ấy o.O. Chứng tỏ mấy cái này nó là vấn nạn trầm kha rồi, truyện end năm 2019 mà sự kiện 2024 2025 dính không trượt phát nào.
Đoạn bài hát Hồ Động Đình không tìm được nguồn nên tui gg nhé :'(, chứ tui dịch thơ văn dở ói ;__;