Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 122

Chương 122. 《 Tới Nhạc Dương 》(13)

Sau khi 《 Tới Nhạc Dương 》 đóng máy, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã lại đến lâu đài cổ nghỉ phép bốn ngày. Lâu đài này là papa Tân Dã mua vào mười năm trước, cũng dùng để kinh doanh khách sạn, xem như một khoản đầu tư.

Lâu đài cực đẹp, phía trước là một trảng cỏ cùng bụi cây mênh mông, phía sau là rừng phi lao còn cả linh sam bạt ngàn vô tận, mùi hương hài hòa. Kiến trúc lâu đài kiểu phục hưng, đồ đạc bên trong vô cùng cổ điển, có cầu thanh cổ, có giường bốn trụ. . . . . .

Mà ngay phía trước trang viên, là một hồ nước trong veo chảy từ dãy Alps xuống. Màu xanh biếc cực kỳ mỹ lệ thậm chí dữ dội như thể nhuộm màu, lại như một khối ngọc quý nhân tạo, dập dờn lóa mắt. Non xanh nước biếc hòa hợp một mảnh. Hồ nước này vô cùng sống động, rất nhiều thiên nga dừng chân nơi đây, có trắng lại có đen, trong đó có một con toàn thân tuyết trắng, cực kỳ to lớn, là thủ lĩnh, luôn luôn có một đám thiên nga đen trắng vây quanh nó.

Ban ngày, hai người hoặc chèo thuyền du ngoạn làm bạn với thiên nga, hoặc ăn uống dã ngoại, uống rượu, nói chuyện phiếm, đọc sách trên mặt cỏ đảo giữa hồ, hoặc lặn xuống dưới đáy, nhìn ngắm cỏ cây nguyên sơ cùng kiến trúc thần bí —— đáy hồ có rất nhiều thập tự giá của đạo Thiên Chúa. Hoặc đan xen mười ngón hưởng thụ yên bình nơi rừng rậm ngàn mẫu, dưới chân là bùn đất tơi xốp, chóp mũi là mùi hương tươi mát.

Còn có cả sân chơi Polo. Bọn họ vung gậy, đánh cầu, lần lượt luyện tập kỹ thuật, hoặc cùng cưỡi một con ngựa, chậm rãi đi trên đường núi. Lại nói, nếu con ngựa chạy ra đường lớn hoặc tự chạy đi ăn cỏ, nài ngựa sẽ phải dùng sức kéo cương, có khi quay trái quay phải, để cho ngựa quay về quỹ đạo lúc trước. Nhưng Lan Sinh với Tân Dã thì một đường thong dong, hai người bọn họ sẽ chờ ngựa ăn xong tự quay lại, bọn họ ngồi trên ngựa, cụp mắt nhìn, ôm nhau vô cùng kiên nhẫn. Có lần quay về, hắc mã dưới thân đột nhiên chuệch choạng, thiếu chút nữa ngã xuống, Tạ Lan Sinh ngồi trên cao liền nằm ngoài về phía trước, bị dọa hết hồn.

Đến buổi tối, Tạ Lan Sinh sẽ nghiêm túc soạn bài. Hiện tại anh là giáo sư Bắc Điện, còn phải hướng dẫn nghiên cứu sinh, mỗi học kỳ trong năm tập trung lên lớp khoảng tám tuần. Phương thức giảng bài của Tạ Lan Sinh cực đúng chuẩn “Thập niên 80”, anh thích giảng về bậc thầy điện ảnh, chứ không phải nói về kỳ tích thương nghiệp, cho mọi người xem Fellini, Truffaut, Fassbinder, Bertolucci, Kubrick. . . . . . Không đồng nhất với phương hướng giảng dạy những năm đó của Bắc Điện. Anh không thích dạy học sinh quay phim “Có thể kiếm tiền”, thích dạy học sinh quay phim “Có thể khai sáng”, bởi vì, chính anh cũng được nuôi dưỡng nhờ nguồn sữa dồi dào từ các bậc thầy .

Đến ban đêm, bọn họ thích ôm nhau trên chiếc giường bốn trụ cổ điển, yêu đương, có lúc Lan Sinh cảm thấy mệt mỏi, bọn họ sẽ chỉ hôn môi, v**t v*.

Trong mấy ngày này, Tạ Lan Sinh đã viết xong nội dung bộ phim 《 Một ngày 》.

《 Một ngày 》 sẽ chỉ công chiếu tại những rạp tham gia Liên đoàn. Trong quá trình quay 《 Tới Nhạc Dương 》, câu trả lời cho phim tài liệu 《 Một ngày 》 cũng đã hoàn thành thu thập. Trước khi đóng máy Tạ Lan Sinh cũng xem ngắt quãng xong tài liệu, phát hiện, những đáp án này thế nhưng còn xúc động hơn cả dự đoán của anh, mấy lần đã phải rơi lệ.

Đối với vấn đề “Giả như, não của bạn xuất hiện bệnh trạng, vĩnh viễn mất đi kí ức, sau này bạn chỉ có thể nhớ được một ngày nào đó trong quá khứ. Ngày duy nhất mà bạn chọn đó là ngày nào? Ngày đó đã phát sinh chuyện gì?”, có người nói, cô sẽ nhớ đến ngày cục cưng chào đời; có người nói, cô sẽ nhớ ngày mình trở thành cô dâu; cũng có người nói, cô sẽ nhớ ngày mình ly hôn, ngày “Có lại được tự do”; còn có người nói, anh sẽ nhớ ngày mình dùng số tiền tiết kiệm nhiều năm bắt đầu đi du lịch; lại có người nói, ngày ông quý trọng nhất là ngày được bác sỹ thông báo căn bệnh nặng đã được chữa khỏi. . . . . .

Một vị quan toà nói, bà sẽ nhớ ngày mình thành công vượt qua kỳ thi “Ba vòng” hơn nữa còn tham gia vào chuyên ngành pháp luật mong muốn; một vị phi công nói, anh vĩnh viễn không muốn quên cái ngày lần đầu tiến vào bầu trời xanh; một vị chỉ huy dàn nhạc nói, ông muốn ghi nhớ ngày mình thành lập dàn nhạc; một CEO nói, ông muốn ghi nhớ lần đầu tiên nhận được đầu tư; một vị vũ công nói, cô sẽ lựa chọn lần mình được diễn chính, ngày đó, cô mặc chiếc váy đỏ, dốc sức nhảy múa trên sân khấu.

Một vài người nổi tiếng cũng gửi thư. Một vị vận động viên nổi danh nói, cậu sẽ lựa chọn lần đầu tiên giành được huy chương vàng Olympic, một vị học giả Bắc đẩu bội tinh cũng nói, ông sẽ lựa chọn ngày mình phát hiện ra định lý đó. . . . . .

Vượt ngoài dự kiến của Lan Sinh, Âu Dương Niếp Niếp cũng gửi đến . Âu Dương Niếp Niếp từ lâu đã là nữ diễn viên nổi tiếng toàn quốc, nói rằng, cô được đưa từ nơi núi non ngu dốt đến đóng “Thải phượng”, mà một ngày đó, vị đạo diễn kia đã mua giáo án, muốn dạy cô đánh vần chữ Hán, còn muốn dạy cô nhận chữ đọc sách, nói với cô rằng: “Nếu không muốn về quê, có thể tiếp tục làm diễn viên.”

Bởi vì tư liệu sống thật sự quá nhiều, Tạ Lan Sinh suy nghĩ rất lâu xem nên quay 《 Một ngày 》 như thế nào, mãi cho đến lần nghỉ phép này mới bắt đầu dàn ý sơ bộ.

Anh chưa bao giờ vội vàng động thủ.

Anh luôn cần một khoảng thời gian cẩn thận suy xét cảm xúc bản thân, rồi sau đó mới xuất phát sáng tạo từ điểm chuẩn xác nhất. Thứ này cũng có phần huyền diệu. Tạ Lan Sinh thường xuyên cảm thấy, bắt đầu từ ngày anh sinh ra, thân thể anh đã do vô số con người tạo thành, những người đó trong lơ đãng kể về những đoạn cuộc đời của mình, còn anh thì, nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc cảm thụ, dùng điện ảnh diễn giải câu chuyện. Cũng có thời điểm, Tạ Lan Sinh có một chút ý tưởng, có một chút ý tứ, nhưng từng năm trôi đi, nhân vật chính trong câu chuyện không còn muốn tâm sự với anh, không muốn giao bản thân ra nữa. Bọn họ như những linh hồn xuất hiện trong lòng Lan Sinh, tựa hồ muốn đề cử bản thân, muốn được người biết đến, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lại đột nhiên biến mất không tăm tích. Tại những thời điểm đó, Tạ Lan Sinh cũng chẳng có cách nào, anh chỉ có thể tự nhủ với bản thân, được rồi, chúng ta không còn hòa hợp nữa, tự mình phải trưởng thành lên đi.

Mà khả năng đồng cảm có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.

Sau này Lan Sinh tỉ mẩn hồi tưởng lại, phát hiện, tai nạn xe cộ năm ấy, khi quay 《 Bạch mã 》, anh kỳ thật đã sớm nhận ra mình đã nhập tâm quá sâu vào nhân vật. Song khi đó anh vẫn khát vọng quay, đó là một loại khát vọng kiểu Quixotic* . Bởi vì đối phương trông cậy vào anh. Anh vừa hưng phấn, lại hoảng sợ, khoảng thời gian đó thường xuyên cảm thấy “Điện ảnh của mình sẽ g**t ch*t mình”, cuối cùng quả nhiên là đã xảy ra chuyện. Nếu không phải anh nhớ tới Tân Dã, thì cú đạp phanh kia sẽ không tồn tại, hơn nữa sau đó cũng là Tân Dã giúp anh hoàn toàn thoát khỏi 《 Bạch mã 》.

*Quixotic: mang nghĩa “anh hùng rơm” lấy cảm hứng từ nhân vật Don Quijote, nhằm ám chỉ ảo tưởng lãng mạn viển vông của con người.

. . . . . . . . . . . .

Bọn họ nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ phép. Ngày rời khỏi lâu đài cổ, trước lúc xuất phát Lan Sinh, Tân Dã lại đi một vòng đến đảo giữa hồ.

“Tuyệt thật, ” Tạ Lan Sinh đút tay vào túi, rũ mắt ngắm thiên nga đen trắng, “Anh thích kiểu du ngoạn nhàn tản thế này, không quá thích kiểu đi chơi vội vàng.”

“Vâng.”

“Bốn mươi sáu, có lẽ là già rồi.”

Dưới chân Tân Dã di chuyển, tay đút túi, có chút nghiêm túc, nói: “Không đâu.”

Lan Sinh cười cười, đứng đối diện cùng Tân Dã: “Thật đó, chúng ta ở bên nhau thêm 20 năm nữa thì anh thật sự thành ông già rồi, càng lúc sẽ không còn giống với người em thích nữa, bất kể là bên ngoài hay bên trong.”

“Thời gian chung quy vẫn cứ trôi.” Tân Dã chỉnh lại tóc cho Lan Sinh, “Những điều khác em không dám nói. Có điều, em biết, tấm lòng của mình sẽ không giảm đi phần nào chỉ bởi sự thay đổi của anh. Thời điểm đó, em sẽ thích mỗi một sợi tóc bạc, sẽ thích mỗi một nếp nhăn của anh, dẫu cho anh không còn trẻ trung khỏe mạnh, không còn phong nhã hào hoa, không còn tài hoa hơn người. Thậm chí, cho dù anh ốm yếu, mất trí, em cũng vẫn run rẩy, vẫn điên cuồng vì anh. Hết thảy biến đổi trên thân mình đều là chính bản thân anh, điều em yêu là bản chất bên trong anh. Em sẽ thích anh của bất kỳ thời điểm nào, từ lúc ban đầu cho đến phút cuối cùng, bất kể là trẻ trung, hay già cả, bất kể ngốc nghếch, hay trưởng thành, là vui, hay giận, dù thế nào cũng. . . . .”

Không đợi Tân Dã nói xong câu này, Tạ Lan Sinh đã ngắt lời. Tạ Lan Sinh vòng đôi tay lên cổ đối phương, ngậm lấy môi y, nói: “Anh cũng vậy. . . . . .”

Hôn môi một hồi, Lan Sinh dán lên môi Tân Dã, lại lẩm bẩm nói: “Anh cũng vậy. . . . . .”

Đầu lưỡi hai người lại quấn lấy nhau.

Hồ nước xanh biếc, mặt cỏ mềm mại, ánh mặt trời chiếu lên như rải một lớp bụi vàng, gió nhẹ thi thoảng thỏi qua ngọn cỏ tạo thành từng cơn sóng cồn. Bên bờ hồ, không biết là vì sao, đột nhiên, một con thiên nga tung cánh bay lên, rồi sau đó, một bầy thiên nga đen trắng nhất loạt vỗ cánh, cất cao giọng trầm bổng, lan dần sang hai bờ. mà mấy mét phía sau chúng, một cặp tình nhân đang ôm hôn.

Cũng không biết qua bao lâu, Lan Sinh mới nói: “Được rồi. . . . . . Đi thôi, buổi chiều bay rồi.”

“. . . . . .Vâng.”

. . . . . . . . . . . .

Trở lại Bắc Kinh, Tạ Lan Sinh vừa biên tập 《 Tới Nhạc Dương 》, vừa vẽ phân cảnh 《 Một ngày 》.

Đối với một đạo diễn mà nói biên tập vĩnh viễn trắc trở. Trong quá trình quay tư liệu nhất định sẽ dư thừa. Anh sẽ nảy ra ý tưởng mới, cũng sẽ được diễn viên gợi ý, nhưng điều này có nghĩa một phần phân cảnh lúc ban đầu cũng bị vứt bỏ. Chọn cái gì, không chọn cái gì, sẽ làm đạo diễn rơi vào khổ sở. Thông thường, một đạo diễn xem đi xem lại ngược lại không xác định nổi “Đoạn này có phải bị lặp lại không” “Đoạn này có thể cắt không”, anh cần phải duy trì tỉnh táo. Hơn nữa Lan Sinh có một thói quen, mỗi một ngày trước khi biên tập, anh sẽ tỉ mỉ xem lại nội dung phía trước một lần, xem biên tập có trôi chảy hay không, cũng xem nội dung cùng với tiết tấu, việc này rất mất thời gian, một hai giờ nháy mắt trôi đi.

Mà trong quá trình này, Tân Dã mời hai người bạn của Tạ Lan Sinh gia nhập “Thâm Lam”. Tân Dã từng hỏi Tạ Lan Sinh có người bạn nào đáng tin cậy không, Tạ Lan Sinh liền đưa ra mấy người, chính là bạn cùng phòng Trương Thế Kiệt, Vương Trung Mẫn tại Bắc Điện. Sau khi tốt nghiệp Thế Kiệt Trung Mẫn vẫn luôn mở công ty quảng cáo, có điều năm ngoái lợi nhuận công ty quảng cáo không tốt phải đóng cửa, Tân Dã liền mời hai bọn họ cùng nhau gia nhập phòng thị trường, làm quản lý cao cấp, còn thêm một chút cổ phần công ty Thâm Lam —— cổ phần của quản lý cao cấp sau khi công tác một năm lên đến 25%, sau hai năm công tác lên đến 50%. Trương Thế Kiệt là vp* of email marketing, Vương Trung Mẫn là vp of social media marketing.

*VP là Vice president nhé.

Mấy bọn họ thần thần bí bí, Tạ Lan Sinh cũng thấy quái lạ, nhưng Tân Dã không đề cập đến thì anh cũng không hỏi.

Rồi sau đó, đến tháng tám, khi công tác hậu kỳ của 《 Tới Nhạc Dương 》 tiến vào đoạn cuối của lồng tiếng, cuộc sống yên bình lâu nay của anh cùng Tân Dã lại một lần nữa bị phá vỡ.

—— cổ phần Thâm Lam bị tập kích.

Điện ảnh Bành Phái cùng là “Ba công ty điện ảnh lớn của Trung Quốc” với Thâm Lam, đã tấn công Thâm Lam tại thị trường thứ cấp.

Họ thu mua 5% cổ phần Thâm Lam tại thị trường cấp hai, Điện ảnh Thâm Lam tức thì tăng đến mức giới hạn.

Hơn nữa, trong vòng một tuần ngắn ngủi, lần thứ hai tấn công Thâm Lam, lúc này, họ thông báo đến Thâm Lam, nói rằng đã thâu tóm đến 10% của Thâm Lam.

Đồng thời, Điện ảnh Bành Phái cũng thể hiện thân phận nhà đầu tư tài chính, phủ nhận cách nói chiến lược đầu tư, nói rằng mục tiêu của mình là thu hút đầu tư, không phải khống chế cổ phần.

Nhưng mà, ngay ngày thứ hai và thứ tư sau khi Bành Phái phát ngôn, cổ đông “Bảo hiểm Kim Hạc” của Bành Phái điên cuồng cướp đoạt Thâm Lam, mạnh mẽ ăn trọn 10% nữa Thâm Lam. Hơn nữa, Điện ảnh Bành Phái, Bảo hiểm Kim Hạc hình thành khối đầu tư phối hợp, tổng cộng chiếm 20% tổng vốn cổ phần.

Mà trước mắt đại cổ đông đứng đầu Thâm Lam Tân Dã có số cổ phần là 27. 9%.

Bởi đầu tư và niêm yết, còn có thu mua toàn bộ cổ quyền cùng trái quyền bất động sản, cổ phần của người sáng lập Tân Dã đã bị pha loãng xuống 27. 9%, mà con số này tại doanh nghiệp tư nhân đã tính là nhiều.

Lúc này, cực kỳ rõ ràng, ý đồ của Điện ảnh Bành Phái, Bảo hiểm Kim Hạc là làm chủ Thâm Lam, mà chỉ cần bọn họ thu mua thêm được 7. 9%, là có thể làm đại cổ đông đứng đầu!

Thâm Lam có thể sẽ phải thay tên đổi họ, truyền thông nháy mắt trở nên sôi sục!

Hotsearch weibo chiếm tận năm cái!

Năm 2015, dưới chính sách khuyến khích mở rộng, tư bản Trung Quốc hừng hực lan tràn. Thoát ly thực tại hướng về thị trưởng ảo, đòn bẩy vay ngắn hạn đầu tư dài hạn khắp nơi đều có. Đồng thời bởi vì cổ phiếu A suy thoái, đám người ngang ngược dồn dập ra tay, năm 2014, số lượng công ty niêm yết bị thâu tóm vượt hơn 100, báo cáo sau này thể hiện, đến năm 2015 năm, hơn 350 công ty niêm yết bị tấn công, vô tiền khoáng hậu.

Dưới bối cảnh này, tái cơ cấu công ty điện ảnh cũng đạt tới trạng thái đỉnh, năm 2014 cùng 2015 phát sinh tầm 150 trường hợp thu mua.

Mà Thâm Lam là một miếng thịt béo.

Trước mắt đại cổ đông hàng đầu “Bảo hiểm Kim Hạc” của Bành Phái, ao ước mình có thể khống chế đồng thời hai công ty Bành Phái và Thâm Lam thuộc “Ba công ty điện ảnh lớn”, kiếm được một khoản lớn trong thời kỳ ngành điện ảnh càng lúc ăn nên làm ra. Phải biết rằng, trong năm này, quy mô phòng vé điện ảnh Trung Quốc đã đạt đến trên dưới 50 tỷ, hơn nữa xu thế càng lúc càng tăng, chẳng chút suy giảm. Đồng thời, trong vụ thu mua này, Bành Phái khẳng định cũng không có hại.

Thâm Lam so ra còn tốt hơn cả Bành Phái. Hai ba năm gần đây, công thức truyền thống “Đạo diễn lớn + ngôi sao” của Bành Phái liên tiếp thất thủ, đầu tư “Đạo diễn lớn + ngôi sao” cực cao, chi phí chế tác dễ dàng lên mức tỷ, song tư tưởng của “Đạo diễn nổi tiếng” lớn tuổi lại có phần bảo thủ lỗi thời, quá hình thức quá tiêu chuẩn hóa so với các xu hướng lên xuống. Hiện tại, khán giả thị trường đã trưởng thành hơn, xem nhiều hơn, không còn mua bừa nữa.

Song mấy bộ phim của Thâm Lam vẫn kiếm được đầy bồn đầy chậu.

Mặt khác, năm 2015, cơ hồ giá nhà tất cả thành phố Trung Quốc đều tăng cao —— giá nhà Bắc Kinh lại tăng 10%, Thượng Hải thì là 20%, mà “Rạp chiếu phim Thâm Lam” của Thâm Lam vì nằm tại trung tâm nội thành mà giá trị liên tiếp tăng cao, chỉ riêng phần này đầu tư vào cũng là một khoản bảo đảm đáng tin cậy. Tiếp tục như thế, sau năm năm, chỉ riêng khu thương mai này đã có giá trị tương đương với giá mua hiện tại rồi. Huống chi bên dưới Điện ảnh Thâm Lam còn có một công ty địa ốc, có thể dùng nó để xây dựng dự án phim trường giải trí các thứ.

Lan Sinh cảm thấy rất lo lắng, anh hỏi Tân Dã: “Điện ảnh Bành Phái, Bảo hiểm Kim Hạc . . . . . . Hai bọn họ muốn làm gì thế?”

Tân Dã vuốt tóc Lan Sinh, nói: “Điện ảnh Thâm Lam giá trị nghìn tỷ, ai muốn khống chế cổ phần đều rất khó khăn, bất kể là chiếm hơn hai phần ba cổ phần khống chế tuyệt đối, hay chiếm hơn một phần hai cổ phần khống chế tương đối. Em đoán. . . . . . Bọn họ hẳn là sẽ không muốn chạm đến ngưỡng chào mua 30%.”

“Cái gì là ‘ngưỡng chào mua ’ vậy?”

“À. . . . . . Để phòng ngừa thu mua ác ý, chỉ cần thu mua số cổ phiếu một công ty đạt ngưỡng 30%, sẽ phải áp dụng phương thức chào mua công khai, thỉnh cầu thu mua toàn bộ cổ phần của công ty, hơn nữa còn phải quyết định giá cả, kỳ hạn. Giá cả thường thì vô cùng ưu đãi, cao hơn hẳn giá bình thường trên sàn chứng khoán, mà nhóm nắm giữ cổ phiếu được đề xuất chào mua có thể lựa chọn bán cho đối phương, cũng có thể lựa chọn không bán. Ở Mỹ gọi là Tender offer.”

“À. . . . . .”

“Có điều, giá cả thu mua toàn diện Điện ảnh Thâm Lam quá cao, Điện ảnh Bành Phái, Bảo hiểm Kim Hạc không có thực lực để chạm đến ngưỡng —— bọn họ không có nhiều tiền như vậy. Cho nên, em đoán, bọn họ là muốn vượt qua 7. 9% nhưng không vượt quá 10% cổ phần Thâm Lam, rồi sau đó trở thành đại cổ đông đứng đầu Thâm Lam, dùng thân phận đại cổ đông lớn nhất can thiệp một vài quyết sách, như là. . . . . .”

Ngón tay Tân Dã gãi gãi cằm nhỏ của Tạ Lan Sinh, trêu chọc anh: “Như là có thể yêu cầu rạp chiếu phim Thâm Lam không chỉ làm rạp chiếu phim nghệ thuật. Hay lại như, yêu cầu điện ảnh Thâm Lam không phát hành điện ảnh nghệ thuật nữa.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Mọi người còn nhớ Bành Phái chứ? Là của quý tử của trưởng xưởng Quan bên Tiêu Tương thành lập, sản xuất rất nhiều phim của Lý Hiền ~~

Báo cáo: Nếu ai đó muốn thu mua vượt qua 5% cổ phần một công ty tại thị trường thứ cấp, nhất định phải lập tức thông báo đến công ty niêm yết, Sở giao dịch chứng khoán và giám đốc tổ chức quản lý chứng khoán.

Bành Phái crush Thâm Lam cũng hơi bị sâu đậm =)))

Bình Luận (0)
Comment