Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 125

Chương 125. 《 Tới Nhạc Dương 》(16)

Ngày hôm sau tỉnh dây Tạ Lan Sinh mới nhớ ra hỏi: “Tân Dã, sếp Tân ơi, giữa tháng 6 em từng bảo anh đề cử hai người bạn đáng tin cậy, anh liền tiến cử Trương Thế Kiệt Vương Trung Mẫn, hai người bọn họ sau đó cũng gia nhập Thâm Lam. Chẳng lẽ, khi đó em đã chuẩn bị cho vụ thâu tóm này rồi sao?”

“Vâng, ” Tân Dã gật đầu, “Nửa đầu năm 2015 hai Thị trường Thượng Hải Thâm Quyến quá điên cuồng, ngày 12 tháng 6, giá trị đóng cửa của Thâm Quyến ở mức 13.141 điểm, lập đỉnh mới trong lịch sử. Ngày 13 tháng 6 vào lúc nghỉ giữa giờ, Ủy ban chứng khoán gửi công văn trên weibo, nói cần khống chế ‘mức đỉnh’, và một số thứ khác nữa. Ngày 15 thÁng 6 sau khi bắt đầu phiên giao dịch Thượng Hải Thâm Quyến liền lao dốc suốt một tuần, em cảm thấy, sau khi điên cuồng đạt đỉnh cổ phiếu A đang nghênh đón thời kỳ sụt giảm. Giả sử thị trường chứng khoán tiếp tục trì trệ, đám đầu cơ nhất định sẽ nhúng tay, Điện ảnh Thâm Lam là một miếng thịt béo, bị người nhắm trúng là bình thường, không bị nhắm tới mới bất thường. Cho nên, vì đề phòng sự cố, em thông báo tuyển dụng hai quản lý cao cấp —— khi cần thiết bọn họ sẽ chấp thuận từ chức, xóa bỏ cổ phần, phòng ngừa Thâm Lam bị người khống chế. Như vậy, bởi vì hai quản lý cao cấp của Thâm Lam chủ động từ chức, không phải bị khai trừ, bên thu mua và Ủy ban giám sát sẽ không còn gì để nói. Nếu như em chỉ nắm giữ 29. 9%, thậm chí 30. 05%, chưa chắc đã có thể khiến bọn họ hết hy vọng. Tình hình hiện tại lại dễ dàng làm cho kẻ thu mua trở tay không kịp. Hơn nữa, Kim Hạc, Bành Phái thu mua thất bại, giá cổ phiếu Thâm Lam lại cao, người khác cũng sẽ chùn bước, tương lai chắc sẽ an toàn. Huống chi, trước mắt việc quản lý nghệ sỹ của Bành Phái cũng đang làm rất tốt.”

Tân Dã không muốn so tiền nhiều với ai. Y cũng chẳng có nhiều hiện kim đến vậy, lại nói, có mấy chục, mấy trăm tỷ thì làm gì chẳng được, cứ dùng để mua cổ phiếu công ty mình thôi.

“Thì ra là thế. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Vậy nên là em lo trước tính sau, kỳ thật cũng không ngờ bên thu mua lại là Điện ảnh Bành Phái, Bảo hiểm Kim Hạc.”

“Thật ra cũng có chút nghĩ tới.” Tân Dã quấy bột yến mạch của mình, “Biểu hiện của Điện ảnh Bành Phái không ổn, muốn học chút từ Thâm Lam, hoặc phải nói là, sao chép một chút. Còn như Kim Hạc, sự hấp dẫn của việc đồng thời kiểm soát Bành Phái, Thâm Lam là vô cùng lớn, huống chi Thâm Lam còn có bất động sản. Nếu bọn họ thành công, em đoán Kim Hạc sẽ không động đến mảng điện ảnh thương mại, nhưng sẽ chuyển mảng điện ảnh nghệ thuật, gia tăng lợi nhuận.”

Tạ Lan Sinh gật gật đầu, cảm thấy được Tân Dã quả thật là “Hiểm”.

“Được rồi, ” Tân Dã dọn chén đĩa của y, “Em đến công ty đây.”

“Ừ, ” Tạ Lan Sinh nói, “Buổi sáng anh phải đến công ty hậu kỳ. Mùng 10 《 Một ngày 》sẽ khởi quay, công tác lồng tiếng của《 Tới Nhạc Dương 》 vẫn còn thiếu một chút nữa.”

“Được, hẹn gặp buổi tối.”

“Hẹn gặp buổi tối.”

. . . . . . . . . . . .

Tân Dã lái xe tới công ty, không ngờ rằng, chỉ nửa ngày sau, y chợt nghe được tin tức Kim Hạc, Bành Phái tiếp tục gặm nhấm Thâm Lam. Không bao lâu nữa, hai bọn họ sẽ mua được 25. 5%.

Bọn họ là muốn được ăn cả ngã về không, thu mua toàn diện Thâm Lam.

Đổi lại là công ty khác, 99% là muốn thu tay bỏ cuộc, song thế mà Kim Hạc lại cực kỳ cố chấp, tham vọng ngông cuồng mười phần với Thâm Lam.

“Không phải chứ, ” Thư ký Đồng của Điện ảnh Thâm Lam nói, “Bọn họ kiếm đâu ra nhiều tiền thế? !”

“Tôi đại khái có thể đoán được rồi.” Tân Dã gác chân dài, mười ngón đan xen, nhẹ nhàng cười, “Thế mà bọn họ còn chưa từ bỏ. . . . . . Được thôi, tôi sẽ cho bọn họ cơ hội thứ hai.”

Thư ký Đổng Thâm Lam: “. . . . . . Vâng?”

Tối muộn ngày đó, thư ký Đổng liền hiểu ý câu nói kia của Tân Dã.

Vở kịch “Kim Hạc Bành Phái thu mua Thâm Lam” có thêm cập nhật, hơn nữa, lần này là một tin cực lớn.

“Cái đệch!” Cư dân mạng nói, “Còn chăm cập nhật hơn cả Khởi Điểm* nữa!”

*Khởi điểm (Qidian – 点文): web tiểu thuyết lớn nhất Trung Quốc

Lúc này, một đại thần tài chính lại đăng hai tin hot lên mạng.

Thứ nhất là, mấy nguồn quỹ của Bảo hiểm Kim Hạc bị biển thủ để thu mua. Các khoản quỹ tư nhân bị biển thủ được huy động thông qua các đợt chào bán cổ phiếu riêng tư, tổng quy mô vượt quá 8 tỷ 4, Bảo hiểm Kim Hạc liền xong đời. Theo lời đính chính của Kim Hạc, các quỹ này đã được đầu tư vào “Tín phiếu Ngân hàng” tương đối ổn định, song theo người đưa tin, trên thực tế, khoản tiền này đã dùng để thu mua Thâm Lam, không hề đầu tư vào ngân hàng. Mà tham ô quỹ tài sản là trái pháp luật, sẽ bị nghiêm phạt, dù rằng trước mắt hiện tượng này phát sinh không ngừng, nhìn mãi thành quen.

Thứ hai là, bởi vì tham ô quỹ trái pháp luật, Bảo hiểm Kim Hạc cũng lo lắng không thể đáo hạn đúng kỳ, sẽ tạo thành vỡ nợ —— trước đây, không tồn tại vỡ nợ, chính phủ sẽ cho cơ cấu bảo lãnh, nhưng mấy năm nay chính sách đã thay đổi. Vì thế, hai công ty này đã lợi dụng “Tin tức nội bộ” của bọn họ, làm mấy “Quỹ kền kền”.

Thứ gọi là Quỹ kền kền, ám chỉ dùng giá thấp mua đứt doanh nghiệp vỡ nợ công trái không thể trả nợ —— thường xuyên là mua với mức chiết khấu cao, lúc sau thông qua các phương thức tố tụng, đàm phán để kiếm lợi kếch xù.

Nhưng ở Trung Quốc, Quỹ kền kền thường thường trông chờ chính phủ ra tay tiến hành cứu trợ. Sau khi doanh nghiệp phát hành công trái, nếu phát hiện không thanh khoản được, sẽ xin chính phủ giúp đỡ. Mà chính phủ thì, hoặc dẫn nguồn vốn, hoặc rót vốn nhà nước, chọn lọc trợ giúp doanh nghiệp trả nợ, vượt qua cửa ải khó khăn. Lại nói, để nhận được cứu trợ của chính phủ phải là cơ quan quốc doanh lớn hoặc doanh nghiệp tư lớn, hoặc là tình hình kinh doanh tốt nhưng gặp phải khó khăn cấp bách, hoặc là có sức ảnh hưởng nhất định đến việc làm, phát triển kinh tế. Dưới bối cảnh này, Kim Hạc, Bành Phái đã bí mật mua từ các nhà đầu tư với giá thấp, sau đó chờ chính phủ tiếp quản các trái phiếu vỡ nợ trong tay.

Nói cách khác, là đang lừa đảo chính quyền.

Tin tức này bị tung ra, một vị giảng viên kỳ cựu danh tiếng của Khoa Tài chính Kinh tế thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc nói:

【 Nếu đây là sự thật, Bảo hiểm Kim Hạc, Điện ảnh Bành Phái đang chơi một trò nguy hiểm, bọn họ như vậy rất có khả năng khuynh gia bại sản, vốn liếng về không. Chính phủ không phải toàn năng, họ không có biện pháp cứu được toàn bộ. 】

Mà cư dân mạng tỏ vẻ mở mang tầm mắt:

【 Hóa ra còn có thể làm như vậy! 】

Bảo hiểm Kim Hạc, Điện ảnh Bành Phái cũng chưa phát biểu thanh minh gì.

. . . . . . . . . . . .

Tiếp theo, Ủy ban chứng khoán lập án với Kim Hạc, tài khoản của Bảo hiểm Kim Hạc bị đóng băng.

Lại thêm một khoảng thời gian, Ủy ban chứng khoán công bố điều tra trên web chính thức. Nói rằng Kim Hạc đã cấu thành hành vi tham ô quỹ tài sản, yêu cầu Kim Hạc chỉnh đốn, cũng bị xử phạt 1 triệu, mấy người chịu trách nhiệm trực tiếp bị cầm tham gia  thị trường chứng khoán suốt đời.

Bảo hiểm Kim Hạc mấy năm nay là cổ đông hàng đầu của điện ảnh Bành Phái, điện ảnh Bành Phái cũng bị liên lụy, giá cổ phiếu sụt không ngừng.

Trước đây, người sáng lập Bành Phái cũng chính là con trai của nguyên quản đốc Tiêu Tương Quan Hữu Nhân đã đem 99. 8% cổ phiếu đi thế chấp, đổi lấy nguồn vốn tương đương một nửa giá trị cổ phiếu. Nhưng vì thị trường liên tục sụt giảm, đồng thời “Bành Phái” giảm sâu, cổ phiếu Bành Phái mang đi thế chấp lúc trước bị giảm xuống ngưỡng cảnh báo 80%, rồi xuống dưới ngưỡng thanh lý 70%. Mới đầu, Điện ảnh Bành Phái liều mạng bơm tiền ngoan cường chống cự, tăng thêm vật thế chấp, nhưng bất thành, cổ phiếu Bành Phái tiếp tục giảm mạnh. Chiêu bài kiềm hãm không hiệu quả, Bành Phái cũng không còn tài chính để mua nữa, các loại phương thức không còn hiệu nghiệm. Vì thế, “Industrial Securities” cảm thấy món tiền này quá mức mạo hiểm, bán tống bán tháo lượng lớn cổ phiếu thế chấp của Quan Hữu Nhân, cưỡng chế thanh lý, để đảm bảo mình không lỗ vốn vì cho vay.

Điện ảnh Bành Phái thế mà lại vỡ nợ, cư dân mạng vây xem trợn mắt há hốc mồm. Dù rằng, vào năm 2015, các cổ phiếu loại A vỡ nợ liên tục gia tăng.

Bị cưỡng chế thanh lý thường mang nghĩa quyền kiểm soát công ty bị chuyển dời, Quan Hữu Nhân cũng không may mắn tránh khỏi.

Sau khi Quan Hữu Nhân bị Industrial Securities cưỡng chế giảm lượng lớn cổ phiếu trong tay, cổ phần của hắn trượt xuống vị trí thứ ba trong Điện ảnh Bành Phái. Đại cổ đông thứ ba ban đầu nhân cơ hội kiếm được không ít, nhảy lên hàng đầu, Bảo hiểm Kim Hạc thì rơi xuống vị trí thứ hai.

Nói cách khác, bởi vì thu mua Điện ảnh Thâm Lam, Bảo hiểm Kim Hạc tham ô 8.4 tỷ tài sản quỹ tư nhân, bị Ủy ban chứng khoán xử phạt hành chính. Mà bên Bành Phái, hơn phân nửa tiền thế chấp cổ phiếu cũng dùng cho thu mua, cuối cùng lại bị cưỡng chế thanh lý, còn bị rơi xuống vị trí cổ đông thứ hai.

Cùng lúc đó, giá cổ phiếu Thâm Lam không ngừng gia tăng nhờ chống thâu tóm thành công.

Lan Sinh chỉ có thể khẽ thở dài.

Anh không nhịn được nghĩ, quản đốc Quan, Quan Hữu Nhân, giờ bọn họ thế nào rồi?

Quản đốc Quan khôn khéo lõi đời, con trai gã cũng thế.

Lúc trước, quản đốc Quan từng hứa hẹn sau khi anh vào xưởng có thể quay phim, mà anh thì, bị lừa mắc mưu, đau khổ ngạt thở. Mãi đến khi nhận được kịch bản 《 Loạn thế nhi nữ 》 kia, quản đốc lại để cho Trì Trung Hạc có ô dù lớn làm tổng đạo diễn, rồi thì. . . . . .

Con trai gã cũng vậy.  Lúc《 Nhất kiến chung tình 》 công chiếu Bành Phái liền tung bình luận tiêu cực, xong nói anh đòi hỏi diễn viên nữ, bây giờ còn muốn nuốt Thâm Lam.

Nhưng người khác cũng đâu phải đồ ngốc.

. . . . . . . . . . . .

Vào ngày Bành Phái “Đổi chủ”, Tân Dã nói với Tạ Lan Sinh: “Đại cổ đông đứng đầu hiện tại của Bành Phái cũng không tệ lắm, có mắt nhìn xa trông rộng, cũng có tín nghĩa kinh doanh. Quan Hữu Nhân đi theo bọn họ chung quy vẫn tốt hơn Kim Hạc.”

“Ừm.” Tạ Lan Sinh gật gật đầu.

Ngừng một chút, anh hỏi: “Thâm Lam vẫn ổn định chứ?”

“Phải.” Tân Dã trả lời, “Trước mắt cổ phần của em là 30. 05%, trong tay quản lý cao cấp có 8%, bọn họ mấy trăm phần trăm đứng về phía em. Cổ đông thứ ba cũng không quá kém, cơ bản có thể tiếp cận 51%, là gấp đôi đám Kim Hạc, đủ dùng rồi. Những dự án quan trọng nhất cũng chỉ cần hai phần ba phiếu tán thành. Còn về hội đồng quản trị thâm lam, bọn họ chỉ có thể cho một người vào.”

“Ừ, tốt quá, rốt cuộc cũng hiểu trước đây sao em lại muốn giữ cổ phần của họ ở mức 25% . Thì ra là thế.” Tạ Lan Sinh nói, “Ngày hôm qua mẹ chúng ta còn nhắn tin cho anh, hỏi, có muốn để Điện ảnh Thâm Lam thu mua ‘Công ty điện ảnh Viên Mãn’ không. Như vậy, cổ phần đổi cổ phần, anh cũng có một phần cổ phiếu của Điện ảnh Thâm Lam, có thể trộm giúp em.” “Mẹ chúng ta” trong lời nói của anh là chỉ mama Tân Dã đang ở Mỹ.

Tân Dã nâng mắt, cười hỏi: “Anh có ý định không?”

“Không.” Tạ Lan Sinh hỏi, “Còn em? Có từng nghĩ tới không?”

“Cũng không.”

Ánh mắt Tạ ơn lan nhìn Tân Dã thật sâu, ngập đầy tình cảm.

Tân Dã hoàn toàn hiểu anh, thậm chí chưa từng hỏi qua anh.

Giả như điện ảnh Viên Mãn bị Thâm Lam trực tiếp thu mua, vậy, công ty của anh liền lệ thuộc vào Điện ảnh Thâm Lam. Anh đang đầu tư điện ảnh độc lập, trợ giúp điện ảnh độc lập, không mong muốn đạo diễn của mình cho rằng”Viên Mãn” dựa lưng tư bản. Anh muốn truyền đạt một suy nghĩ: Anh có thể làm chủ tất cả, sở thích, hứa hẹn, toàn bộ đều có thể tin tưởng. điện ảnh độc lập luôn đi cùng rất nhiều tranh luận, rất nhiều phê bình, họ thảo luận chuyện quan trọng, mạo phạm đến một vài quần thể, mỗi bộ phim của Tạ Lan Sinh đều khiến một số ít người muốn giết anh. Bởi vậy, nếu”Viên Mãn” dựa vào tư bản, đạo diễn độc lập nhất định sẽ nghĩ: Điện ảnh Thâm Lam sẽ cho phát hành một bộ điện ảnh nói về xxx sao? Điện ảnh Thâm Lam sẽ để cho giá cổ phiếu của mình tụt giảm ư? Liệu Điện ảnh Thâm Lam có sửa chữa kịch bản, can thiệp quay phim hay không? Đương nhiên, cũng sẽ có một chút đạo diễn cho rằng dựa vào Thâm Lam có thể bán được nhiều tiền, nhưng điều này không nằm trong mục tiêu Tạ Lan Sinh muốn nỗ lực thực hiện. Huống hồ, “Điện ảnh Viên Mãn” vẫn luôn đầu tư một vài bộ phim cực khó qua kiểm duyệt, lòng ôm may mắn, nguy hiểm vô cùng, một số thậm chí chỉ có làm trao đổi nội bộ quy mô nhỏ. Anh không muốn để Tân Dã gánh vác áp lực cổ đông, cũng không muốn cho Thâm Lam chịu đựng mấy thứ thừa thãi. Viên Mãn hiện tại tự chịu trách nhiệm lời lỗ, đã tốt lắm rồi.

“Tóm lại, ” Tạ Lan Sinh cũng không biết mình “Tóm lại” cái gì, “Thứ hai anh phải vào đoàn, 《 Một ngày 》 sắp khởi quay rồi. Hết thảy rốt cuộc đã an bài, cuối cùng có thể yên tâm một chút.”

Tân Dã cười cười: “Vậy cuối tuần này đạo diễn Tạ còn có sắp xếp đặc biệt nào không?”

“Không, ” Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ nói, “Anh muốn thả lỏng một chút, sắp sửa lại như đánh trận rồi.”

“Vậy em bố trí vụ ‘thả lỏng’ này nhé?”

Tạ Lan Sinh nói: “Được.”

Tân Dã nói: “Vậy, cảm ơn đạo diễn Tạ trăm công nghìn việc đã bỏ ra hai ngày ‘thả lỏng’ .”

“Không, ” Tạ Lan Sinh nghe xong lời này lại đột nhiên lắc lắc đầu: “Hai ngày này anh không muốn quay phim, không phải ‘Đạo diễn Tạ’. Thời điểm không quay phim, anh cũng không phải một đạo diễn.”

Đến này tuổi, vì thân thể, Tạ Lan Sinh thế mà thi thoảng trốn tránh thân phận “Đạo diễn” này của mình. Trách nhiệm của thân phận này quá lớn, áp lực quá lớn.

“Hửm?” Tân Dã trêu học, “Không phải đạo diễn, vậy là gì đây? Dùng cái gì để định nghĩa đây?”

“Là gì ư. . . . . .”

Tạ Lan Sinh phát hiện, ngoại trừ quay phim, anh chẳng là gì cả. Người khác vào lúc không làm việc có thể là cao thủ game online, có thể là chuyên gia ẩm thực, có thể là kiện tướng thể dục thể thao, có thể là. . . . . . Nhưng anh chỉ biết quay phim, không làm gì khác cả, thậm chí không cả nội trợ, không cả sinh hoạt. Anh có điện ảnh như có sinh lực, không có điện ảnh liền mất sinh khí, lơ đãng hồn vía lên mây, tâm trí không có cách nào quay lại, vậy nên không có sở thích nào khác. Anh như thể vừa sinh ra đã định sẵn con đường này, điện ảnh chính là bản thân anh, sao anh có thể giỏi thứ khác được chứ.

Cũng chỉ có khi ở bên Tân Dã, hoặc nhìn nhau, hoặc nói chuyện, hoặc ôm, hôn môi, l*m t*nh, nội tâm anh mới được lấp đầy, không còn trống rỗng nữa.

“Có lẽ. . . . . .” Nhận được đáp án, Tạ Lan Sinh ôm Tân Dã, hôn cằm y, nói, “Có thể là, làm người yêu của em toàn thời gian đi. “

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Một vị đạo diễn gần ngũ tuần (không phải đâu), mỗi ngày vẫn trêu chọc chồng mình.

Trong hiện thực, cưỡng chế thanh lý không nhanh như vậy, hai bên còn giằng co chán, tiến độ bên trong tiểu thuyết nhanh hơn, không thì lan man lắm!

Bình Luận (0)
Comment