Chương 126. 《 Tới Nhạc Dương 》(17)
Sau ngày Quan Hữu Nhân mất đi vị trí đại cổ đông hàng đầu, CEO Điện ảnh Thâm Lam Tân Dã nói với phóng viên trong cuộc phỏng vấn: “‘Viễn Dương’ thay thế Kim Hạc trở thành đại cổ đông thứ nhất của Bành Phái ư?’ phải, rất tốt.” ” Thâm Lam, Bành Phái, Tinh Quang được xưng là ‘Ba ông lớn’ điện ảnh Trung Quốc. Chúng ta phải cạnh tranh lành mạnh, học hỏi lẫn nhau, phát triển cộng đồng. Tôi hy vọng các công ty lớn dùng thực lực nói chuyện, quay càng nhiều phim hay, trao tương lai điện ảnh cho thị trường đánh giá lựa chọn, thậm chí tiến thêm một bước dẫn dắt thị trường, giáo dục người xem. Chứ không phải cạnh tranh thiếu lành mạnh, cấu xé lẫn nhau, tung tin bôi nhọ, làm cho khán giả điện ảnh lựa chọn bị động từ những suy tính khác.”
Còn có: “Kết cấu đừng quá hẹp. Tầm nhìn cần phóng xa một chút. đối thủ cạnh tranh công ty điện ảnh không phải chỉ có chúng ta với nhau, còn có phim Mỹ, phim Nhật Bản, phim Hàn Quốc phát triển không ngừng. Chúng ta làm văn hóa, thế giới tinh thần của thế hệ chúng ta, thế hệ kế tiếp dựa vào chúng ta chung tay đắp nặn, tôi hy vọng những người trong ngành này có trách nhiệm xã hội cơ bản, đừng sử dụng thủ đoạn đê hèn khiến khán giả chỉ có thể xem phim rác. Thành thật mà nói, tôi không có ý thù địch gì quá lớn đối với Bành Phái hay Tinh Quang. Cùng nhau tạo ra kiệt tác điện ảnh quốc nội, cùng nhau thay đổi cơ chế điện ảnh Trung Quốc, cùng nhau phát triển sự nghiệp điện ảnh quốc gia, mới là nguyện vọng của tôi.”
“Vâng, ” phóng viên hỏi, “Thưa chủ tịch Tân, như ngài vừa nói, thứ điện ảnh Thâm Lam theo đuổi nhất không phải mấy thứ như lợi nhuận, vậy đó là gì ạ?”
Tân Dã khẽ cười, anh tuấn mà chín chắn: “Tôi hy vọng Thâm Lam trở thành một công ty vĩ đại. Không đơn giản là nối gót Âu Mỹ, ma còn có thể sáng tạo, dẫn dắt, từng bước khám phá cơ chế phát triển nền nghệ thuật càng thêm hoàn thiện. Văn hóa cùng IT, giống như chữa bệnh, đắp nặn thế giới tinh thần con người, trên thực tế sự quan trọng của nó không kém gì so với IT, y học. Tôi còn nhớ đạo diễn Tạ Lan Sinh từng nói một câu, đại ý là, một người không chỉ muốn sống lâu trăm tuổi, cuộc sống tiện lợi, bọn họ kỳ thật cũng rất muốn nội tâm phong phú, nội tâm trưởng thành.”
Năm 2012, hạn mức nhập khấu phim từ 20 bộ tăng lên đến 34 bộ, hai doanh nghiệp nhà nước tập đoàn Trung Ảnh và Điện ảnh Hoa Hạ được cấp phép.
Phóng viên nói: “Vâng, cảm ơn chủ tịch Tân.”
“Không có gì.”
Tạ Lan Sinh đọc xong phỏng vấn, cảm thấy mình càng thêm yêu Tân Dã.
Hai người bọn họ, một làm điện ảnh thương mại, một làm điện ảnh nghệ thuật, nhưng trăm sông đổ về một biển, đều là vì sự nghiệp này. Có điều, sự khác biệt là, Lan Sinh nghĩ nhiều hơn về “Con người”, chứ không phải quốc gia, anh chỉ nghĩ về con người trong điện ảnh, cũng nghĩ về những người bên ngoài. Anh càng hy vọng mọi người hiểu được điện ảnh của mình, bất kể họ sinh sống tại nơi đâu. Anh biết những chính trị gia tạo ra biên giới, nhưng hy vọng những nghệ thuật gia sẽ phá tan biên giới, giống như những vận động viên vậy. Anh cho rằng, điện ảnh tốt sẽ vượt qua thời không —— điện ảnh 《 Kẻ trộm xe đạp 》 kể về Italy thời hậu chiến, song người của các quốc gia khác đều có thể hiểu, bởi vậy nó sẽ trường tồn. Có lẽ đây là thể loại phim khác với những gì Tân Dã đã nhắc đến, một loại là điện ảnh điển hình do điện ảnh Thâm Lam phát hành, loại còn lại là 《 Viên mãn 》《 Ngân hà 》《 Đất trời mênh mông 》.
. . . . . . . . . . . .
Tạ Lan Sinh không ngờ rằng, buổi sáng Tân Dã mới nhận phỏng vấn, vừa nói chuyện “Ngành công nghiệp văn hóa”, buổi chiều, điện ảnh Thâm Lam liền công bố mấy tin tức bom tấn!
Như là, Điện ảnh Thâm Lam mới vừa thu mua chuỗi rạp lớn thứ hai của Mỹ. Chuỗi rạp này có lịch sử trăm năm, 500 rạp chiếu phim, hơn 45000 phòng chiếu.
Tại họp báo, Tân Dã nói, sẽ không thúc ép điện ảnh quốc nội. Y cho rằng bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, bởi vì hiện tại điện ảnh quốc nội còn quá kém trên nhiều phương diện, nhưng sau này, Điện ảnh Thâm Lam cũng không loại trừ khả năng “Xuất khẩu Điện ảnh”.
Phương thức thu mua của Thâm lam với KKK là tiền mặt cộng thêm chuyển đổi trái phiếu. Một loạt hành động trước đây của Kim Hạc Bành Phái đã kéo giá cổ phiếu Thâm Lam lên rất cao, bởi vậy tại lần đàm phán này Thâm Lam rất có lợi. Giá cổ Điện ảnh Thâm lam càng cao, thì giá trị trái phiếu chuyển đổi càng cao.
Mặt khác, Điện ảnh Thâm Lam còn đạt thành hợp tác với một ông lớn IT. Sau này, thông qua con đường máy tính cá nhân, di động thông minh, TV các thứ, Thâm Lam trực tiếp cung cấp phim cho công ty IT, mở rộng phát hành.
Còn có. . . . . .
Lan Sinh cảm giác, Tân Dã quả thật đúng như y nói, nỗ lực rất nhiều vì điện ảnh. Y mở rộng bản đồ thương mại, nhưng mà, không giống Bành Phái, tầm mắt của y không hề đặt tại phần đất chia ba mảnh của phòng vé kia.
. . . . . . . . . . . .
Tối hôm đó, hai người Lan Sinh Tân Dã đến rạp chiếu phim Thâm Lam cùng nhau xem 《 Viên mãn 》.
rạp chiếu phim nghệ thuật bình thường sẽ ngừng hoạt động vào 10 tối. Chờ nhân viên vệ sinh quét dọn xong, nhân viên hậu cần tắt máy bước đi, quản lý, tuần tra an ninh kết thúc, Tân Dã liền dẫn Tạ Lan Sinh vào một phòng chiếu trong cùng. Y còn đích thân khóa cửa, đích thân chiếu phim —— Tạ Lan Sinh sớm đã chuyển 《 Viên mãn 》 sang định dạng kỹ thuật số.
Điện ảnh bắt đầu, Tạ Lan Sinh không nói gì nữa, đây là thói quen nhiều năm qua của anh.
20 năm này, hai bọn họ đã cùng nhau xem 《 Viên mãn 》 vô số lần, song mỗi lần, Tạ Lan Sinh đều cảm thấy bản thân có thể phát hiện điều gì đó mới mẻ.
Như là, anh có thể nhìn ra những gì bản thân lúc đó vẫn chưa hề nhận thức được —— ánh mắt của anh, tâm ý của anh. 《 Viên mãn 》 được quay suôn sẻ, là quá trình Tài Khoan lún sâu vào Lang Anh, chính là quá trình anh chìm đắm càng sâu vào Tân Dã. Cách qua thời không xa xôi, anh quan sát bản thân, nhìn Tài Khoan từ buổi đầu gặp gỡ, gặp lại đến nụ hôn đầu, biến đổi của đêm đầu tiên, hồi tưởng lại những chuyện nhỏ nhặt chung sống cùng Tân Dã năm đó. Có thể hồi tưởng cuốn sổ đen tràn ngập “Today, I still love you” “Yours ever”, cũng có thể hồi tưởng mùi đàn hương nơi đầu mũi mấy ngày bị tạm giam, lại chứng kiến khoảnh khắc tinh tế khi mình từng bước động lòng.
Trong 《 Viên mãn 》 có rất nhiều.
“Lan Sinh, ” Khi Tài Khoan chạy về phía công viên, Tân Dã đột nhiên nói, “Hôm nay là mùng 4 tháng 10 năm 2015.”
“. . . . . . ! ! !” Lúc này Lan Sinh mới nhận ra, hôm nay, là ngày tròn 20 năm anh cùng Tân Dã trùng phùng nhờ 《 Viên mãn 》! Ngày này 20 năm trước là ngày anh gặp mặt diễn viên!
Chẳng trách Tân Dã dẫn anh đến rạp chiếu phim để xem 《 Viên mãn 》. . . . . . Trước kia, hai bọn họ đều ở nhà xem lại bộ phim này, nhưng Tạ Lan Sinh cực kỳ rõ ràng, điện ảnh sinh ra vì màn ảnh rộng, nó tinh tế như vậy, màn hình chiếu càng lớn, hiệu quả cuối cùng sẽ càng tốt.
“Tân Dã. . . . . .” Lan Sinh nhìn đối phương, nói, “Vậy mà đã trùng phùng 20 năm rồi nha.”
Nói xong, anh đưa tay phải sang, đan mười ngón cùng Tân Dã, nắm chặt lấy nhau.
Ba hàng ghế cuối của rạp chiếu phim Thâm lam là góc chết của thiết bị giám sát. Toàn bộ phòng chiếu đều có camera, ít thì một nhiều thì ba, chủ yếu là để bảo đảm màn ảnh rộng vận hành bình thường. Có điều, có vài rạp chiếu phim còn kiêm cả giám sát vật phẩm tùy thân của khán giả, 360 độ không góc chết, có phần tương tự với nhà hàng.
Lan Sinh Tân Dã tự mình thêm suất chiếu, nhân viên chiếu phim đã về nhà từ lâu —— chính là, nhân viên chiếu phim phải đồng thời quan sát hệ thống TMS cùng màn hình giám sát, bảo đảm hết thảy bình thường. Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã đích thân thao tác hệ thống TMS để chiếu 《 Viên mãn 》, dù sao bình thường cũng không xảy ra vấn đề gì. Có điều, để phòng ngừa bọn họ vẫn chọn góc chết.
Hai người bọn họ đan mười ngón đến tận khi kết thúc chiếu phim, một khắc cũng không buông rời.
“Lan Sinh, ” Tân Dã vỗ vỗ đùi mình, “Lên đây nào.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh cũng không từ chối, xoay người ngồi lên chân Tân Dã, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng mang nụ cười.
Cảnh đặc tả cuối cùng của nam chính “Tài Khoan” hiện lên màn hình. Tân Dã đồng thời nhìn thấy Lan Sinh hiện tại cùng Lan Sinh 20 năm trước, có chút ngẩn ngơ.
Hai Lan Sinh đều ở trước mắt. Tạ Lan Sinh dường như thay đổi, lại dường như chẳng hề đổi thay, vẫn là Tạ Lan Sinh, đạo diễn Tạ đã quay 《 Gốc rễ 》, chạy đến tận Torino tìm người xem.
Năm đó, Lan Sinh xách theo hộp kim loại hơn mười cân chứa phim nhựa, tay bị cắt thành vệt máu, song anh không chịu buông, ngay cả ngủ cũng ôm chặt, luôn lo lắng làm rơi phim nhựa, luôn lo lắng không ai xem được điện ảnh anh quay. Hiện tại, anh không còn là “Đạo diễn nhỏ” nữa, anh đã giành được hai Gấu vàng, một Sư tử vàng, một Sư tử bạc, điện ảnh của anh phát hành toàn cầu, công chiếu toàn quốc, phòng vé phim nghệ thuật vượt tỷ, song, có rất nhiều điều chưa từng biến đổi.
“Tân Dã, ” Hai Tạ Lan Sinh chồng lên nhau, ôm gáy Tân Dã, đột nhiên hỏi, “Hồi năm 1995, khi em trở về, nhỡ anh kết hôn sinh con rồi, thì em phải làm sao?”
“Em không dám nghĩ đến.” Trong bóng đêm, ánh mắt Tân Dã sâu thăm thẳm, “Đành so sống lâu hơn vợ anh thôi.”
“Hử?” Tạ Lan Sinh cười, “Thế còn lựa chọn ‘ly hôn’ thì sao?”
“Không đáng trông mong.” Giọng nói Tân Dã trầm thấp, “Giả như anh đã sẵn lòng bước vào hôn nhân. . . . . . Anh nhất định là yêu đối phương. Em không nghĩ ra lý do gì khiến cho cả hai mỗi người một ngả.” “Hơn nữa, kỳ thật em cũng không nỡ khiến cho cuộc sống của anh mất hạnh phúc, nhưng xuất phát từ lòng riêng, cuối cùng em vẫn muốn có được thời gian hai ba năm của anh.”
“. . . . . .” Lan Sinh cúi đầu hôn môi y, “Em nói đúng đấy. Nếu anh sẵn lòng bước vào hôn nhân nhất định là vì yêu đối phương. Hiện tại người đó là em. . . . . . Là em. . . . . .” Lại hôn một cái, “Là em đó, Tân Dã, không có người khác, trước kia không, sau này cũng không.”
Lan Sinh ngẫm lại cảnh tượng Tân Dã miêu tả mới nãy kia, trong lòng thương yêu đến có chút chua xót —— Tân Dã như vậy quá đáng thương. Thoạt nhìn toàn năng, một người đàn ông kiêu ngạo như thế, cũng rất đáng thương.
“Được rồi, không giả sử nữa.” Dưới ánh sáng phụ đề đã ngừng, Tân Dã ôm eo Lan Sinh, cụp mắt, ghé làn môi, cách lớp áo sơmi, mang theo thành kính ngậm một bên của Tạ Lan Sinh. . . . . . .
Tạ Lan Sinh: “Này!”
Tân Dã cũng không quan tâm, đầu lưỡi y đánh vòng, thấm ướt áo sơmi, . . . . . . . . . . . .
Một lát sau, hai bọn họ ôm nhau, hai gối Tạ Lan Sinh quỳ trên ghế Tân Dã, hôn môi, v**t v*, tới cuối cùng, Tân Dã tháo lỏng thắt lưng của Tạ Lan Sinh, luồn tay xuống từ lưng. . . . . . , . . . . . . . . . . . . , nhen nhóm lên từng đốm lửa.
Buổi tối ngày đó, bọn họ thậm chí không kịp lái xe về nhà, mà trực tiếp rẽ vào tòa XYZ Hotels bên cạnh thâm lam, hôn môi, . . . . . . . Tạ Lan Sinh lại nhớ về ngày Tân Dã trở về 20 năm trước, cảm tạ Tân Dã đã không từ bỏ, thật may sao Tân Dã đã không từ bỏ, sau 20 năm vẫn còn xác nhận kỳ tích này thật sự đã xảy ra. Anh dốc toàn lực phối hợp đối phương, đến cuối cùng sức cùng lực kiệt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Play tại rạp chiếu phim của mình. . . . . . Sếp Tân thật sự thích k*ch th*ch. . . . . .