Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 97

Chương 97:《 Nhất kiến chung tình 》 (20)

Sau tiệc đóng máy, Tạ Lan Sinh cùng mấy nhân viên sản xuất lên chuyến bay cùng ngày trở về thủ đô.

Nửa tháng không gặp, nỗi nhớ trào dâng.

Ngồi xe Tân Dã về nhà, vừa vào cửa, lan sinh liền bị sếp Tân của mình đè lên cánh cửa gỗ dày c**n l** đ** l***, khám phá tận cuống họng. Tân Dã siết lấy eo Lan Sinh, ngậm môi anh, m*t lưỡi anh, đến cuối cùng thì vừa đè vừa l**m.

Nụ hôn kết thúc, Tân Dã mở tung khuy áo đối phương ra, lột áo sơmi trắng của Lan Sinh xuống, đè chặt người vào lồng ngực mình. Một tay ôm eo, một tay vén tóc mái đối phương, hôn lên trán anh.

Tạ Lan Sinh lại bị cuốn theo sự nhiệt tình của Tân Dã, thì thầm: “Tân Dã. . . . . .”

Tân Dã vừa hôn trán anh, vừa gọi, mang chút giọng Bắc Kinh: “Cưng ơi. . . . . .”

Lan Sinh sững lại, kế tiếp nở nụ cười, nói: “Bé yêu à.”

Tân Dã lại hôn anh.

“Được rồi được rồi, ” Nụ hôn qua đi, Tạ Lan Sinh nói, “Anh đi tắm rửa đã. Ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, toàn thân bẩn lắm.”

Tân Dã vẫn luyến tiếc dời ánh mắt khỏi khuôn mặt anh, sau một lúc lâu mới nói: “Vâng.”

Tạ Lan Sinh thỏa thuê sung sướng tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Nước ở khách sạn lúc trước không đủ mạnh, cũng không đủ nóng, lúc này rốt cuộc cũng được thỏa chí, toàn thân anh đều đỏ hồng.

Tạ Lan Sinh quấn chiếc khăn tắm dài quá gối quanh hông, nằm nhoài lên giường ngủ đọc sách. Cũng không biết tại sao, nằm ở bên phía Tân Dã, quấn chăn của Tân Dã, hít ngửi gối đầu của y, cả trái tim liền căng tức.

Giây lát sau, Tạ Lan Sinh liền cảm thấy chiếc chăn trên thân bị vén lên, khăn tắm cũng bị đẩy lên. Hai tay Tân Dã còn x** n*n, nói: “Mông anh ngày càng có thịt hơn này.”

“Nói linh tinh.”

“Thật đấy.”

Nói xong, Tạ Lan Sinh lại đột nhiên cảm nhận được đầu mũi cao thẳng của đối phương! Men theo kẽ hở đi xuống, cuối cùng còn đưa tay vạch ra, hôn một cái nơi xương cụt.

Tạ Lan Sinh giật nảy mình.

Tân Dã đè lên lưng Lan Sinh, nói: “Em chỉ nhìn thôi. . . . . .”

Hô hấp của Tạ Lan Sinh dồn dập: “Hai tuần trước chẳng phải đã nhìn rồi à?”

Giọng nói của Tân Dã có chút khàn: “Hai tuần rồi chưa được thấy. . . . . .”

Y lật người Tạ Lan Sinh lại, rồi sau đó, nụ hôn như hạt mưa rơi trên ấn đường, mí mắt, đầu mũi, trên môi, trên cằm Tạ Lan Sinh.

Nửa tháng không ân ái, Tạ Lan Sinh có chút chặt. Tân Dã dùng tay. . . . . . , có chút không kiềm chế nổi, có chút không nhịn được, nâng hai chân Lan Sinh lên, dùng bắp đùi của đối phương. . . . . . . Bởi khép đầu gối lại, Lan Sinh không thấy được khuôn mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy thứ kia của đối phương, cảm thấy mẹ nó thật tình thú.

Cuối cùng hai người không ngừng đ*ng t*nh, Tạ Lan Sinh thì cạn kiệt tinh lực.

. . . . . . . . . . . .

Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Lan Sinh nhàn nhã ăn bữa sáng thân thuộc, sau đó phát ra một tiếng tán thưởng thỏa mãn, đi vào phòng sách của mình, bận rộn trước máy tính. Tân Dã cho rằng anh đang chuẩn bị cho 《 Nhất kiến chung tình 》 vừa quay xong, không quấy rầy, tự làm việc của mình, không định đến Thâm Lam.

Buổi sáng bọn họ đến Thạch Hoa Động.

Vì khách sạn hang đá của XYZ Hotels, Lan Sinh đột nhiên cũng muốn đến hang đá vôi, vì thế liền đến Thạch Hoa Động được xưng là một trong “Tứ đại hang động”, tại Phòng Sơn.

Những năm gần đây, Tạ Lan Sinh đã đến khá nhiều các điểm tham quan nổi tiếng thế giới của Trung Quốc, có khi thì là ghé qua, có khi là tham quan. Nhưng, thần kỳ chính là, quanh Bắc Kinh luôn có những Lan Sinh chưa từng nghe qua, ví dụ như Thạch Hoa Động này, lại còn là thắng cảnh cấp 4A.

Thạch Hoa Động có bảy tầng, trước mắt mở từ một đến bốn, sáu tầng trên là động cạn, tầng cuối cùng là sông ngầm, trong hang có động, trong sảnh chia khu. Thuận theo lộ trình đi xuống, hai bên đều là măng đá, cột đá, hoa đá, cây đá, còn có từng chiếc bảng đá, thác đá. Trong đó có không ít thứ chỉ có ở nơi đây, như là “Hoa sen” từ đá MoonMilk, trong quá trình hình thành của nó có tác động của vi sinh vật, thành phẩm cuối cùng cực kỳ nổi bật.

Bởi vì thật sự rất vắng vẻ, toàn bộ hành trình hai người đều nắm chặt tay.

Tận cùng bên trong có ba bức tượng phật. Nghe nói là do các vị hòa thượng phát hiện ra Thạch Hoa Động đặt vào, hương khói từng có thời cực thịnh.

Hai người hàn huyên mấy câu về đạo Phật, về cả những người bạn tín đạo xung quanh. Tân Dã nói: “Kiếp này em vô duyên với Phật rồi.”

“Vì sao thế?” Đương nhiên, với tính cách của người đàn ông này nhất định sẽ không có duyên phận gì với tôn giáo cả.

Tân Dã đứng bên Lan Sinh, ôm vai anh, hôn hôn tóc anh, nói: “Em có chấp niệm. Chấp niệm duy nhất. Không buông bỏ được. Không có cách nào làm được theo yêu cầu của Phật cả.”

“. . . . . .”

“Hiểu chứ?”

“. . . . . .” Tạ Lan Sinh xoay người, hôn hôn cằm đối phương, cảm thấy, tại chốn u tối này, một nụ hôn nhẹ nhàng, có chút bí ẩn, lại có chút trang nghiêm.

Ra đến ngoài đã là bốn giờ rưỡi.

Tân Dã Lan Sinh trở lại nội thành, cùng nhau ăn một bữa đồ Nhật. Nhà hàng Nhật đắt đỏ này cũng không cung cấp thực đơn cố định, chủ nhà hàng sẽ dùng nguyên liệu tươi mới đưa đến cùng ngày để quyết định thực đơn, 5000 đồng một phần, mọi người phải đến rồi mới biết sẽ được ăn gì.

Hôm nay là sashimi cá hồng mắt vàng nguyên con, tôm mẫu đơn, bò Kobe, sushi, matcha các thứ. Tân Dã còn gọi một bình rượu, nhân viên phục vụ là đại mỹ nhân mặc kimono.

Về đến nhà, tắm rửa xong, Tạ Lan Sinh để Tân Dã ngồi hàng đầu trong rạp chiếu phim gia đình, nói: “Tân Dã, trước lúc đi ăn anh có nói sẽ tặng em một món quà, còn nhớ hay không?”

“Đương nhiên.” Tân Dã cười, “Là gì vậy ạ?”

Tạ Lan Sinh đáp: “Em xem thì biết!”

Nói xong, Lan Sinh đi đến trước màn hình lớn, khẽ đẩy chiếc VCD đã ghi xong lúc sáng vào thiết bị chiếu phim.

Tên “Điện ảnh” chậm rãi xuất hiện: 《 Mỗi lần hội ngộ sau thời gian dài vắng bóng 》.

Tân Dã nhướn mày.

Sau đó y kinh ngạc phát hiện, đây quả thật là “Mỗi lần hội ngộ sau thời gian xa cách” trong chín năm qua. Tại huyền quan biệt thự có camera, đối diện cổng ra vào, ghi lại không xót thứ gì, đây là loại camera phổ thông, không phải loại Mắt cá*, bởi vậy kích cỡ hình ảnh rất bình thường, không bị méo mó. Bản ghi của camera mỗi ba tháng sẽ tự động bị ghi đè, Tân Dã cho rằng những bản ghi này đã sớm bị xóa rồi.

*Camera Fisheye hay camera mắt cá là loại camera quan sát cung cấp góc nhìn siêu rộng, hình ảnh thường bị cong vênh tạo ra hiệu ứng mắt cá. Camera Fisheye có một số lợi ích như: chống chịu thời tiết, chống tháo dỡ, đèn hồng ngoại ban đêm, độ phân giải cao và góc quan sát linh hoạt.

Tạ Lan Sinh phục chế lại những bản ghi “Hội ngộ” này sao ——

Mỗi một lần, hai người vừa vào cửa liển giải phóng nỗi nhớ với nhau. Bọn họ ôm, hôn môi, v**t v*, khát vọng thắm thiết với người kia chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được.

Tại màn hình đen trước mỗi một đoạn Tạ Lan Sinh còn viết phụ đề, như là:

【 Vì mẹ bị bệnh Tân Dã tạm thời trở về Mỹ sinh sống. Mùng 1 tháng 1 năm 1997, gặp lại sau hai tuần. 】

Trong đoạn phim, sau khi mẹ hoàn tất phẫu thuật, bắt đầu trị liệu, Tân Dã mang theo sự mệt mỏi, yếu ớt, vừa vào cửa, liền ôm chặt lấy Lan Sinh, dường như muốn hòa tan người vào xương thịt. Y cọ lên huyệt thái dương của Lan Sinh, trao đổi hơi thở, hôn môi thật sâu.

Mà vào những đoạn sau, trạng thái của mẹ khá lên, tác dụng phụ không lớn, Tân Dã dần dần trở nên nhẹ nhõm. Tân Dã không để Lan Sinh ra sân bay, lo anh phải chờ quá lâu, mỗi lần Tạ Lan Sinh đều ở trong phòng khách ôm sách chờ. Mỗi khi đèn ở cửa vừa bật sáng anh liền chạy như bay tới, còn thường xuyên quên đi dép, vì thế, phân nửa trường đoạn, là Tạ Lan Sinh bị ảnh đế Tân bế công chúa đi về phía sofa.

Lại như là:

【 Bởi vì phải quay phim hành động mà suốt nửa năm Tân Dã không thể về nhà. Ngày 27 tháng 9 năm 1998, Tân Dã rốt cuộc kết thúc ghi hình, lại được gặp sau một tháng trời. 】

【 Vì quảng bá phim mà suốt một năm Tân Dã phải ở Bắc Mỹ. Năm 1999 . . . . . . 】 Hai lần này, Tạ Lan Sinh đặc biệt ghi nhớ. Anh kéo áo sơmi của Tân Dã, vừa hôn, vừa v**t v* hông đối phương.

【 Cuối cùng Tân Dã không thể giành được tượng vàng cho nam chính xuất sắc nhất. Năm 2000. . . . . . 】 Tại đoạn này, Lan Sinh cho rằng đối phương sẽ mất tinh thần, liền ôm một bó hoa hồng lớn trên tay. Mang ý là, dù không giành giải nhưng được đề cử cũng là chuyện đáng chúc mừng, song Tân Dã chẳng buồn để tâm, chỉ nói “Đây là lần thứ ba anh tặng hoa cho em đấy.”

Còn có:

【 Lan Sinh vì điện ảnh 《xx》 mà làm toàn bộ hậu kỳ tại Sydney. Năm 2001. . . . . . 】

Trong tiếng nhạc nền, Tân Dã nhìn sang, liền có thể nhớ lại cảnh tượng, tâm tình khi đó.

Điều hiếm có nhất, là bọn họ cùng nhau đi qua chín năm, nhưng “Mỗi lần gặp lại sau ngày dài xa cách”, những nhớ nhung, khát vọng, lại chưa từng giảm sút đi chút nào, ngược lại càng lúc càng tăng.

“Điện ảnh” này cũng không tính là dài, tổng cộng chỉ có 20 phút. Tạ Lan Sinh chỉ lựa chọn dùng mấy khoảng thời gian đặc biệt nhất, cùng phương thức đặc thù nhất.

Con ngươi của Tân Dã trở nên sâu thẳm, sau đó vươn tay phải kéo, để Tạ Lan Sinh tách chân ra ngồi lên trên đùi mình, ngẩng chiếc cổ thon dài, ngón tay xuyên vào mái tóc đen của đối phương, ấn xuống, hôn môi.

Kế tiếp, ngay tại “Chỗ ngồi đặc biệt” của Tân Dã trong rạp chiếu phim gia đình, mà làm xằng làm bậy.

Đến cuối cùng, da đầu Tạ Lan Sinh tê dại, thân thể cứng đờ, chợt nhớ đến một chuyện, không dám đứng lên, sợ làm bẩn thảm rạp chiếu phim. Tân Dã lại cúi đầu cười, bế Lan Sinh lên, để hai đầu gối đối phương gác lên trên cánh tay mình, trở lại phòng ngủ, dùng thứ của y chặn lại, mà Tạ Lan Sinh không nhịn nổi đỏ bừng mặt, hô hấp dồn dập.

Thật đấy à.

. . . . . . . . . . . .

Trong ba tháng sau, Lan Sinh dành để chuẩn bị hậu kỳ.

Chế tác hậu kỳ của 《 Nhất kiến chung tình 》 vẫn là ABC LAB tại Austrailia, dù sao, hậu kỳ của Australia cho tới hiện tại vẫn là top 1 toàn cầu. Cuộn phim nhựa cuối cùng được gửi khỏi Tr**ng S* —— ngày đóng máy, Lan Sinh đến một công ty tư nhân mượn máy chiếu xem phim mẫu, cảm thấy không có vấn đề, lúc này mới tuyên bố chính thức đóng máy.

Khi Nathan của ABC LAB xem hết bản phim mẫu hoàn chỉnh còn rất khó hiểu, nói: “Đạo diễn Tạ, bộ điện ảnh này dùng rất nhiều thủ pháp quay thương mại.”

“Đúng thế!” Tạ Lan Sinh nói với ông, “Tôi được chính quyền bỏ lệnh cấm rồi! Điện ảnh của tôi có thể công chiếu! Hiện tại 《 Nhất kiến chung tình 》 này đã được thông qua xét duyệt nội dung đó! Có giấy phép hẳn hoi luôn!”

Nathan cũng thật lòng vui mừng cho anh, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút xúc động, nói, “Đạo diễn Tạ, chúc mừng, điện ảnh của ngài đã được bước ra ngoài rồi. Ngài rất xứng đáng được quần chúng nhìn thấy.”

“Vâng! Ha ha!”

Tạ Lan Sinh nghĩ, biên tập dựng phim Nathan cũng nhìn ra được thủ pháp quay thương mại. Điều này cũng bình thường, anh quả thật đã tham khảo điện ảnh Mỹ ở rất nhiều phương diện, ví dụ như tiết tấu. Nền công nghiệp điện ảnh Hollywood vô cùng thành công, có những quy tắc riêng, trong bao nhiêu phút cần có xung đột đều được tìm hiểu rõ ràng. Có điều, Tạ Lan Sinh cũng giữ lại một vài thói quen của mình, giả dụ như thị giác. Góc nhìn của anh có một chút giống phim phóng sự, nhấn mạnh chân thực, người xem có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của máy quay, cũng chính là sự tồn tại của “Người quan sát”. Một bình luận viên điện ảnh lớn từng nói, “Trong 《 Viên mãn 》 có ba người, nhưng bạn lại cảm thấy có bốn người, ánh mắt quan sát của người quay phim quá bao quát, quá mức mãnh liệt, có khi còn mặc sức bước tới. Bạn chính là người đó, người đó chính là bạn, bạn đang nhìn trực diện vào gia đình Tài Khoan.”

Kỳ thật anh cho rằng bộ điện ảnh này một nửa thương mại một nửa nghệ thuật. Không chỉ có thủ pháp, mà nội dung cũng vậy. Là nói, phim thương mại nói về những giá trị phổ biến, như là “Tà không thể thắng chính”, như vậy mới có khả năng kéo được càng nhiều khán giả, mà phim nghệ thuật lại về những cảm xúc bên lề, có phần sâu xa, có phần tinh tế, 《 Nhất kiến chung tình 》 chính là mỗi thứ một nửa.

Mà biên tập Nathan cũng phát hiện ra điểm bất đồng của dàn nhân vật chính, ông đánh giá Đỗ Thụ Điền trước, rồi sau đó nói: “Nữ chính cũng cực kỳ đặc biệt. Nữ chính lần này của ngài không chỉ có diễn xuất tốt, mà còn chưa có lần nào bị bước quá ra ngoài khung hình cả.”

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nghĩ Nathan không hổ là biên tập dựng phim hàng đầu thế giới, anh trả lời, “Tôn Thiên Thiên là một siêu mẫu, cô ấy cực kỳ nắm rõ vị trí của bản thân trên màn hình. Tôi không cần quy định vị trí hiện trường chặt chẽ cho Tôn Thiên Thiên, cô ấy lại càng có thể tự do phát huy, dựa theo sự lý giải của mình. Bản thân cô ấy có thể tính được mình có bị bước khỏi khung hình không, cô ấy rất rõ vị trí dựng máy quay, phạm vi quay, chưa từng bị bước sai.” Có một lần, chỉ là quay bước chân, mà Tôn Thiên Thiên vẫn biết ranh giới khung hình.

Đối với điểm này, Tạ Lan Sinh cũng thường xuyên khen cô, nói, “Vừa nãy quá hoàn hảo luôn, thêm nửa bước nữa là ra ngoài rồi!” Mà Tôn Thiên Thiên làm người mẫu diễn điện ảnh luôn bị chê “Bình hoa”, lần đầu tiên được một đạo diễn khen ngợi ưu thế người mẫu của cô. Tạ Lan Sinh còn nói với cô, “Sau này nếu có người khác mắng như thế nữa, cô cứ nói là đạo diễn Tạ bảo rằng, khi cô đóng 《 Nhất kiến chung tình 》 của anh ta chưa một lần bị bước sai khung hình.” Tính cách Tôn Thiên Thiên lãnh đạm, cũng ngay thẳng, nếu không sẽ chẳng nói thẳng trước mặt anh là không biết diễn. Bởi vậy, đối với ơn trọng dụng của Lan Sinh cô vẫn luôn ngỏ ý sẽ báo đáp.

Tạ Lan Sinh thuật lại chi tiết cuộc đối thoai cùng Nathan với Tân Dã. Tân Dã cảm thấy có chút mới mẻ, liền đưa ra một đợt quảng bá mới, tuyên truyền đóng máy. Một nửa nhằm vào fan của Tôn Thiên Thiên, chủ đề chính là “Siêu mẫu Tôn Thiên Thiên chưa từng bước sai khung hình”, một phần khác nhắm vào fan của ngôi sao ca nhạc kỳ cựu Đỗ Thụ Điền.

Những tin tức chuyên biệt này, nhanh chóng được nhóm fan lan rộng, tạo thành danh tiếng vang xa trước giờ chiếu cho điện ảnh 《 Nhất kiến chung tình 》.

. . . . . . . . . . . .

Trong ba tháng này, ngoại trừ hậu kỳ, Tạ Lan Sinh còn phân tâm làm hai chuyện.

Một cái là, khai mạc “Liên hoan phim độc lập” lần thứ hai của Tạ Lan Sinh cùng Chu Duy Duy. Trên danh nghĩa là “Triển lãm phim ảnh quan sát xã hội”, thực tế là Liên hoan điện ảnh độc lập. Nó được tổ chức hoạt động tại phòng tiệc XYZ Hotels của cha dượng Tân Dã, thu hút 2000 lượt người.

Lần này, nhờ có cải cách mạnh mẽ năm 2003, Tạ Lan Sinh mở thêm “Hạng mục được cấp phép”, giúp các đạo diễn được cấp phép trưng bày phát triển điện ảnh. Tạ Lan Sinh cho rằng, nhà làm phim và Cục điện ảnh có thể cùng tồn tại và trao đổi, song anh cũng biết, trước mắt, ngoại trừ liên hoan phim của mình, hai liên hoan phim độc lập thành lập lúc sau không hề làm như vậy, mà là kiên quyết phản đối sự xét duyệt của chính phủ.

Tại lần liên hoan này, Tạ Lan Sinh phát hiện, hiện tại lại có rất nhiều nhà làm phim độc lập trẻ tuổi vì quay điện ảnh mà từ bỏ hết thảy. Có người đến trước một ngày, bữa tối chỉ ăn bánh mì rẻ tiền, Tạ Lan Sinh lại tự bỏ tiền túi ra mời mấy người đến quán ăn. Còn có mấy người đến từ thành thị nhỏ luôn nhìn chằm chằm vào mấy món ăn vặt nhập khẩu, Tạ Lan Sinh cũng mua chocolate cho mấy cô. Mấy ngày sau chuyện này còn bị đăng lên diễn đàn.

Mà chuyện trọng đại thứ hai, chính là rạp chiếu phim nghệ thuật của Điện ảnh Thâm Lam được khánh thành.

Hết thảy thủ tục đều đã thông qua.”Rạp chiếu phim Thâm Lam” có thể chiếu bất kỳ phim ảnh nào có bản quyền hợp tác phát hành thương mại, còn có thể chiếu những phim gốc đã liên kết với bảo tàng điện ảnh Trung Quốc.

Bởi vì là rạp chiếu phim nghệ thuật, Tạ Lan Sinh cũng không quá muốn bắt chước phương thức khánh thành của những rạp khác —— ngôi sao ca nhạc múa hát trên sân khấu đỏ rực, pháo hoa rầm rộ, pháo giấy bay khắp nơi, lãnh đạo thành phố cùng Tân Dã cắt băng lụa đỏ rực. . . . . . Quá là tục tằn rồi.

Vì thế, Tạ Lan Sinh đề xuất Tân Dã đặt lễ khánh thành trong phòng chiếu.

Ngày khai trương, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo Quảng Điện, phóng viên truyền thông, các đạo diễn lớn mới vừa bước chân vào rạp chiếu phim Thâm Lam, đã bị bầu không khí làm chấn động.

Tường phòng chiếu đều dán poster điện ảnh nghệ thuật kinh điển, chỗ ngồi thoải mái, ánh sáng tao nhã.

Đến thời gian, từ từ, một đoạn phim ngắn liệt kê những danh tác kinh điển của lịch sử điện ảnh thế giới xuất hiện. Đoạn phim này là do Tạ Lan Sinh dựng, chiếu một vài đoạn thoại kinh điển, bên trong có mấy phim 《 Kẻ trộm xe đạp 》《 Câu chuyện Tokyo 》 các thứ mà anh thích, còn có những bộ điện ảnh Lan Sinh thấy bình thường nhưng bình luận viên điện ảnh thích, có của Trung Quốc, cũng có cả Âu Mỹ Nhật Bản. Sau mỗi một vị đạo diễn, màn hình đen còn hiện những quan điểm kinh điển của những đạo diễn đó, ví dụ như “Tôi viết về những thứ thấp kém, cho đến chết mới ngừng” của Shohei Imamura.

Sau khi phim ngắn kết thúc, đèn phòng chiếu lại được bật sáng, song tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí trang nghiêm mới nãy.

Tiếp theo, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo Quảng Điện, CEO Thâm Lam lần lượt đọc diễn văn.

Tân Dã đi lên, Âu phục đen sơmi xám, phong thái tao nhã trước sau như một. Y đứng trước micro, nói: “Vừa rồi được nghe bài diễn thuyết tuyệt vời của các vị lãnh đạo, các vị khách quý. . . . . .” Tạ Lan Sinh quả thực có chút ngẩn ngơ, không ngờ Tân Dã vừa mới mở công ty tại Trung Quốc được tròn năm năm, mà đã học được cách vuốt đuôi trơn tru đến thế.

Cuối cùng, người dẫn đầu đạo diễn nghệ thuật Tạ Lan Sinh lên đọc diễn văn.

Không giống với các đạo diễn khác, Lan Sinh không sợ xuất đầu lộ diện.

Anh đứng thẳng trên sân khấu, nói: “Tôi là người sinh ra vào năm 1969. Thời điểm đó, xây dựng rạp chiếu phim được coi là công trình trọng điểm tại các địa phương. Một lần công chiếu điện ảnh thì là một hoạt động long trọng. Nhân viên trang trí quảng bá sẽ vẽ một tấm poster dài 3 thước, rộng 2. 5 thước, rồi treo ảnh bán thân của minh tinh ở hai bên cổng, ảnh của minh tinh không phải là in nhỏ, mà lớn bằng người thật luôn. Bán vé là công việc thủ công, mọi người xếp hàng đến tận hừng đông, không ngại mệt, chỉ sợ không xem được điện ảnh. Mà nông thôn thì sao, cũng có một vài đội điện ảnh nông thôn. Ba người nhân viên điện tín, chiếu phim, quảng bá tạo thành một tiểu đội, khiêng máy chiếu nặng 50 cân, máy phát điện 100 cân, đến từng xã chiếu phim điện ảnh, kiên trì nỗ lực mỗi ngày một xã, thoáng cái đã hết mấy tháng. Mỗi lần đến thời gian chiếu phim, người dân toàn xã sẽ đến xem, hơn một nghìn người quây lại, không nói một lời xem điện ảnh. Đám trẻ con nhìn thấy bọn họ, sẽ hô to ‘Đến xem điện ảnh thôi!’, có vài người, đi mười mấy dặm suốt đêm để đến xã, còn có những người, theo đội điện ảnh đến xã kế tiếp xem lại, thậm chí xem đến hai ba lần. Hiện tại. . . . . . Rạp chiếu phim càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hiện đại, làm một đạo diễn điện ảnh, tôi rất vui mừng. . . . . . Đã qua 50 năm, mọi người vẫn thiết tha yêu thích điện ảnh như trước.”

Ngừng một chút, anh lại nói: “Chỉ là. . . . . . Chúng ta vẫn thường chia hai loại hình là thương mại và nghệ thuật. Nhưng, nhóm yêu thích phim nghệ thuật vẫn chẳng có phim để xem như xưa, phim nghệ thuật của các vị đạo diễn rất khó được nhận được suất chiếu, cho nên, tôi có đề xuất với CEO Tân của Thâm Lam về việc mở một rạp chiếu phim nghệ thuật. Tôi hy vọng. . . . . . Bắt đầu kể từ giờ phút này, dần dần, giúp cho rạp chiếu phim Thâm Lam được trải rộng toàn quốc, hình thành hệ thống rạp, chuyên chiếu điện ảnh nghệ thuật, để khán giả có chỗ xem, để đạo diễn có nơi chiếu. Mà sau mỗi buổi chiếu, chúng ta còn có thể tổ chức các nhóm giảng giải, thảo luận.”

“Phải. . . . . .” Tất cả mọi người dưới sân khấu đều cảm thấy logic này có chỗ nào đó không đúng. Rạp chiếu phim nghệ thuật, hệ thống rạp nghệ thuật nhất định sẽ lỗ vốn. Phim nghệ thuật và phim thương mại cùng buổi chiếu trong ngày, phòng vé chính là chênh lệch một trời một vực. Vị trí rạp chiếu phim Thâm Lam là đắc địa, có trung tâm thương mại, có nhà hàng, chiếu phim thương mại tuyệt đối kiếm bộn. Thương nhân như Tân Dã vốn dĩ rất có mắt buôn bán, sao đạo diễn Tạ chỉ đề xuất một chút mà y đã ngờ nghệch làm theo vậy?

“Được rồi, ” Trên sân khấu, Tạ Lan Sinh còn nói, “Vậy, tiếp theo, xin mời mọi người cùng thưởng thức những bộ phim kinh điển. . . . . . Chúng ta xem điện ảnh thôi.” Phim khánh thành là Tạ Lan Sinh đích thân tuyển chọn rất cẩn thận.

Đọc diễn văn xong, một lãnh đạo cùng Tân Dã cầm kéo cắt băng —— lãnh đạo nói, nghi lễ “Cắt băng” chắc chắn phải có.

Dải lụa đỏ thẫm đồng thời được cắt ở hai bên, cũng có nghĩa, rạp chiếu phim nghệ thuật của Điện ảnh Thâm Lam chính thức được khai trương.

Tân Dã thả chiếc kéo vàng vào trong chiếc khay trước mặt, nâng mắt, nhìn về phía Tạ Lan Sinh ở hàng thứ hai.

Bỗng dưng, hốc mắt Tạ Lan Sinh nóng lên.

Anh tách khỏi Tiêu Tương, vì điện ảnh mà mình đầy thương tích, anh bị cấm quay suốt 13 năm, anh bị nói là phường trộm cắp. . . . . . Nhưng hết thảy đều đáng giá, bởi vì, anh tự tìm tài chính, anh đến sòng bạc, anh đã khiến cho Tân Dã hứng thú.

Thật sự đáng giá.

Điện ảnh của anh, rạp chiếu phim của anh, tình yêu của anh, cuộc đời của anh, người đàn ông này đã cho anh hết thảy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lại kiểm tra một chút, hiện tại cũng có vài rạp chiếu phim nghệ thuật. Trừ Broadway Bắc Kinh, còn có một vài cái, như là “Rạp chiếu phim hạt giống” của Giả Chương Kha. Rạp chiếu phim này cũng tham gia chuỗi liên minh, nhưng không cần thống nhất suất chiếu. Tôi không tra được phương thức hoạt động chi tiết, đã cố hết sức rồi, sắp trọc đầu luôn đây . . . . . Trong này chỉ viết sơ lược thôi.

Bình Luận (0)
Comment