Chương 99: Bắc Kinh (2)
Ngày 29 tháng 4, 《 Nhất kiến chung tình 》 của Tạ Lan Sinh lần đầu ra mắt, địa điểm tại một trung tâm triển lãm.
Buổi sáng, Tân Dã giúp Tạ Lan Sinh mặc bộ Âu phục thiết kế, thêm ghi lê, lại giúp anh thắt chiếc cà vạt dài mỏng mới ra mắt. Áo sơmi màu trắng cài cổ, Tân Dã luồn chiếc cà vạt qua khuy cài hai bên, thắt trước ngực, cài một chiếc kẹp xích kim loại tinh xảo lên hai vạt buông rủ. Tân Dã lại kéo phẳng hai tay áo của Tạ Lan Sinh, rũ mắt kiểm tra cặp măng sét Jacob&Co mà y đích thân tuyển lựa mấy ngày trước.
“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh nói, “Em xịt luôn nước hoa của em. . . . . . À mà, anh không hợp mùi hương đó lắm, quá mạnh bạo, quá áp bức.”
“Không đâu, ” Tân Dã nói, “Mùi hương cỏ lau này Frederic Malle mới ra. Thành phần trong note đầu là có chanh và tiêu, vừa chua lại cay, nhưng note giữa là cỏ hương lau và tử đinh hương gần gũi tự nhiên. Sản phẩm này không có mùi đất, mà lại càng tiếp cận hương vị nguyên thủy, rất sạch sẽ, rất kiên định, note này lưu hương khá lâu. Đến cuối là gỗ đàn hương, còn có tuyết tùng cùng rêu sồi.”
“À à. . . . . .”
“Lan Sinh, ” Tân Dã thổi thổi d** tai anh, “Vào thời khắc trọng đại, em muốn anh được phủ trong mùi hương của em.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh rất bức bối.
Lúc nào cũng nghĩ tới em ấy sao? Cho dù không nhìn thấy, không nghe được, cũng có thể cảm nhận được em ấy.
Tân Dã còn nói: “Mùi hương này xịt lên trên chỗ mạch máu, tỏa hương theo nhịp đập tim anh, thật tốt.”
“. . . . . .Ừm.” Tân Dã đã từng nói, xịt nước hoa sát tại chỗ mạch máu sẽ có sự biến đổi tỏa hương, so với mấy chỗ như sau tai, cổ tay, khuỷu tay, kheo chân.
Là rất tốt.
Theo nhịp tim, mùi hương lan tỏa đến giữa không trung, anh càng căng thẳng, hoặc càng muốn Tân Dã, tim đập càng nhanh, mùi hương này càng vây quanh, khiến anh an tâm, làm cho anh bình tĩnh.
“Được rồi.” Tân Dã nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Sắp đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.”
“Được.”
. . . . . . . . . . . .
Dựa theo thông lệ, tất cả khách mời phải ký tên ở bên ngoài sảnh, chụp ảnh, rồi sau đó mới cùng dời bước vào bên trong chờ đợi hoạt động chính thức bắt đầu.
Khi đi thảm đỏ, một cô bé bất chợt “Òa” một tiếng với Tạ Lan Sinh, giơ một xâu thịt khô trong tay, cười đùa gọi, “Đạo diễn Tạ đạo diễn Tạ! Mẹ em nói sau khi bà ấy xem 《 Gốc rễ 》 của ngài thì liền ly hôn! Hiện giờ bà vui vẻ lắm! Bà muốn cảm ơn ngài! Đây là thịt khô bà ấy làm! Ăn ngon cực kỳ đó! Ha ha ha ha!” Người phụ nữ trung niên thường cảm thấy đồ mình làm là ngon đệ nhất thiên hạ, liền nghĩ đến việc đi tặng.
“Ôi, ” Tạ Lan Sinh cười, “Cảm ơn cảm ơn! Vất vả cho mọi người rồi.”
Anh xách thịt khô xách lại, nhìn sang, không có nhân viên công tác bên cạnh, vì thế đành phải xách thịt đến trước bàn ký tên, tất cả phóng viên tại hiện trường đều chụp được cảnh này, phát tiếng cười vang.
Trên ảnh, ba chữ “Tạ Lan Sinh” phía sau anh, rồng bay phượng múa, như có thể bay thẳng lên trời.
Lễ ra mắt ước chừng bắt đầu lúc tám giờ.
Trước lúc công chiếu, ở hậu trường bên trong, Tân Dã ôm Tạ Lan Sinh, nói: “Đạo diễn Tạ, tôi muốn nói câu ‘Chúc mừng’ với ngài trước tất cả mọi người. Chúc mừng công chiếu.”
“Ừm, ” Ánh mắt Tạ Lan Sinh sáng ngời, “Cảm ơn sếp Tân. Tôi xin nhận. Hơn nữa sẽ vĩnh viễn khắc ghi.”
Hai người bọn họ nhìn nhau đắm đuối, rồi sau đó, cũng không biết ai chủ động trước, đôi tình nhân lại ôm hôn, làn môi gắn kết, đầu lưỡi quấn quýt.
Tạ Lan Sinh lại có chút động tâm.
Tân Dã đương nhiên nhận ra, cười khẽ mội tiếng, nói: “Cục cưng d*m đ*ng.”
“. . . . . .” Tạ Lan Sinh nói, “Một người đàn ông mà không có sự h*m m**n với người yêu, vậy khác gì một tác giả mất đi cảm hứng với thế giới chứ.”
“Được lắm.” Tân Dã bế Tạ Lan Sinh đặt lên bàn, tách hai đầu gối đối phương, nửa quỳ xuống, cách quần âu, hôn lên phía trên của đối phương, “Nhẫn nhịn một chút, hoạt động ra mắt sắp sửa bắt đầu rồi.”
“Ừ.”
Sân khấu ra mắt sắp đặt cực kỳ phù hợp với chủ đề điện ảnh. Sân khấu không trải thảm đỏ, mà là chọn dùng đèn LED sóng nước, người đứng trong tựa như đang bị đại dương mênh mông dần dần nuốt trọn.
8 giờ đúng, hai ca sỹ biểu diễn bài hát chủ đề từ hai bên đi về phía trung tâm, vừa đi vừa hát, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ. Mà khi hát đến những lời ca cuối cùng, hai người lại quay lưng vào nhau, càng lúc càng xa, cho đến tận khi biến mất.
Tiếp theo, trên màn hình lớn hiện trailer. Trên màn hình, cuối cùng Thiên Thiên rơi lệ nói “Thank you, I love you”, càng thêm rung động lòng người.
Rồi đèn LED sóng nước từ từ tắt đi, đèn trên sân khấu bật sáng. Người dẫn chương trình mặc một thân váy dài chầm chậm đi đến chính giữa sân khấu, gửi lời chào mừng.
Tạ Lan Sinh chỉ yên lặng chờ.
Cuối cùng, đội ngũ sản xuất chính lên sân khấu.
Tạ Lan Sinh hít vào một hơi thật sâu, để hai diễn viên chính Đỗ Thụ Điền cùng Tôn Thiên Thiên đi trước, còn anh dẫn nhà sản xuất còn có giám chế đi theo phía sau. Mấy người lên sân khấu xoay người lại, đạo diễn đứng ở chính giữa.
Tạ Lan Sinh nhìn xuống phía dưới, người đến đông nghịt, trong nháy mắt, mũi anh cay xè —— ở Trung Quốc, anh chưa lúc nào được dõi theo như thế. Mỗi người đều biết “Tạ Lan Sinh”, mỗi người từng nghe đến 《 Viên mãn 》《 Ngân hà 》, trong đó người yêu điện ảnh lại càng thích sưu tập DVD của anh, chỉ là chưa ai từng được nhìn thấy bản thân anh.
“Vâng, ” MC giới thiệu nói, “Xin cho phép tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là tổng đạo diễn Tạ Lan Sinh của 《 Nhất kiến chung tình 》.”
Tạ Lan Sinh cũng nâng micro, chào hỏi: “Xin chào mọi người.”
“Vị này là. . . . .”
Sau khi giới thiệu xong, MC hỏi: “Hiện tại tất cả mọi người đều rất tò mò bộ điện ảnh 《 Nhất kiến chung tình 》 này là mang nội dung thế nào. Đạo diễn Tạ có thể tiết lộ một chút không?”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Đây là một bộ phim tội phạm, cũng là một bộ phim tình cảm. Nó nói về ‘Sa đọa’, cũng nói đến ‘Cứu vớt’. Nữ chính Lộ Nhất Chỉ yêu một người đàn ông từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi bên nhau lại dùng tên của chị gái sinh đôi. Nàng đã làm tổn thương người vô tội, nhưng người này lại cứu vớt nàng. Cuối cùng bọn họ phát hiện hết thảy đều là một vòng tròn định mệnh, nhiều năm trước nữ chính cũng từng cứu vớt đối phương khỏi đầm lầy. Có thể nói, phần lương thiện trong nhân tính của nữ chính đã cứu vớt phần xấu xa, nó tượng trưng cho sự tự cứu rỗi. Tin rằng mọi người xem xong bộ phim có thể cảm nhận được điều này.”
MC: “Vậy chủ đề của nó là gì ạ?”
Tạ Lan Sinh cười trả lời: “Là đấu tranh, sa đọa, chết lặng, tự vấn của một con người. Nữ chính là một cá thể chân thực, mọi người có thể đồng cảm. Nhưng xét đến cùng, khi gặp chuyện bất công, chỉ có sự lương thiện của bản thân mới có thể cứu rỗi được.”
“Tôi đã hiểu.” MC lại hỏi, “Vậy, điểm khác biệt lớn nhất của bộ phim này với những tác phẩm trong quá khứ là gì ạ?”
Tạ Lan Sinh nói: “《 Nhất kiến chung tình 》 là thử nghiệm phim thương mại đầu tiên của tôi. Trong điện ảnh, tôi sử dụng rất nhiều thủ pháp của thương mại, còn như trước đây, để theo đuổi hiệu quả chân thực tôi sẽ gắng hết sức dùng nguồn sáng tự nhiên, rất ít dùng ánh sáng nhân tạo. Nhưng lần này, vì muốn khiến nam chính đẹp trai hơn, nữ chính kiều diễm hơn, tôi sử dụng đèn với số lượng lớn luôn.”
MC cũng bật cười: “Chúng tôi biết trước kia đạo diễn Tạ đều chỉ quay phim nghệ thuật, vì sao lần này lại muốn thử nghiệm phim thương mại vậy ạ?”
“Có mấy nguyên nhân.” Tạ Lan Sinh nói, “Đầu tiên, kịch bản của 《 Nhất kiến chung tình 》 đã manh nha từ lâu, tôi cũng luôn âm thầm hy vọng một ngày kia có thể được ra đời. Tiếp theo, tôi hy vọng dựa vào bộ phim này giúp khán giả xem rạp có thể biết đến tôi, thấu hiểu tôi, như vậy, sau này có quay ‘Phim bi’ mọi người cũng sẽ vẫn mua vé. Xét theo thứ tự quay thì sắp xếp như vậy có phần hợp lý, phải không nào? Thứ ba, tôi hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền cho bên phát hành là Điện ảnh Thâm Lam. Quan hệ song phương cần xây dựng vững chắc, cái này gọi là quăng dây dài câu cá lớn* mà thôi. Cuối cùng . . . . . . Rạp chiếu phim nghệ thuật ‘Thâm Lam’ do ‘Studio Tạ Lan Sinh’ cùng Điện ảnh Thâm Lam hợp tác thành lập mới vừa khánh thành, tại Kiến Quốc Môn, tôi muốn nhân cơ hội này quảng bá cho rạp chiếu phim Thâm Lam. Tất cả phim chiếu tại buổi khánh thành của rạp chiếu phim đều do chính tay tôi tuyển chọn, tôi cũng viết rất nhiều đánh giá, rất nhiều phân tích, rất nhiều bài mở rộng, sau mỗi buổi chiếu Điện ảnh Thâm Lam sẽ đều tổ chức thảo luận, tin rằng những người yêu điện ảnh có thể học được chút gì đó.”
*放长线钓大鱼 (phóng trường tuyến điếu đại ngư): Ý chỉ thực hiện một kế hoạch dài hơi để thu được lợi nhuận lớn.
Rạp chiếu phim nghệ thuật là sự nghiệp Tạ Lan Sinh coi trọng hàng đầu, anh cũng không muốn quẳng toàn bộ cho Tân Dã quảng bá phát triển, anh phải cố gắng hết sức. “Tác phẩm đầu tiên sau khi bỏ lệnh cấm” cộng với “Phim thương mại” chắc chắn là một mánh khóe tốt nhất. Từ lúc đến dự buổi công chiếu phim hôm nay, anh đã tham gia không ít tiết mục, cũng đều đề cập đến rạp chiếu phim nghệ thuật. Như vậy, khi những người quan tâm đến 《 Nhất kiến chung tình 》 đọc báo sẽ nhìn thấy tên “Rạp chiếu phim Thâm Lam”, có thể, cũng sẽ đến rạp chiếu phim Thâm Lam.
Sau vài phút, mấy vấn đề liên quan đến phương diện nội dung, trọng tâm điện ảnh đã được hỏi xong, MC lại chuyển hướng diễn viên chính, hỏi Đỗ Thụ Điền: “Ngài Đỗ tuấn tú của chúng ta đã từng đóng rất nhiều bộ điện ảnh kinh điển, như là. . . . . .của năm ngoái. Vậy, lần quay phim này có gì khác biệt với quá khứ không ạ?”
“Có.” Âm điệu Hongkong của Đỗ Thụ Điền rất nặng, các phim của anh đều phải lồng tiếng, “Chính là đạo diễn Tạ khó chiều lắm! ! !”
“Hả?” MC bật cười lớn, “Có thể nói cụ thể không ạ?”
“Có lần đạo diễn Nam Minh từng giành Cành cọ vàng đến thăm trường quay.” Đỗ Thụ Điền nói rất chậm, rất vất vả, “Ông ấy hỏi đạo diễn Tạ, mức độ yêu cầu của ngài đối với diễn viên là đến đâu? Còn nói, kỳ thật bản thân ông ấy không có quá nhiều kỳ vọng vào diễn viên, ông ấy chỉ đưa yêu cầu, nhóm diễn viên có thể làm được là tốt rồi. Nhưng NG ba lượt mà vẫn không xong, vậy bỏ đi, ông ấy cũng không bức bách người khác đi làm công việc quá mức khó khăn. Lúc ấy đạo diễn Tạ im lặng vài giây, nói, ‘Tôi cũng thế.’ chúng tôi nghe mà há, hốc, miệng, luôn! Bởi đạo diễn Tạ có phải thế đâu!”
“Đúng vậy.” Lúc này Tôn Thiên Thiên chen vào nói, “Đạo diễn Tạ yêu cầu tất cả diễn viên phải đạt tới yêu cầu của ngài ấy, phải diễn ra cảm giác ngài ấy muốn, bất kể là diễn viên chính hay phụ. Một cảnh đạo diễn Tạ có thể quay cả trăm lần, thậm chí hai trăm lần!”
Tạ Lan Sinh nói: “Nào có khoa trương đến vậy đâu?”
“Được rồi được rồi, như vậy.” MC nói, “Xin hỏi cho đến hiện tại số lần quay lại tối đa cho một cảnh của đạo diễn Tạ là bao nhiêu?”
Tạ Lan Sinh ngẩn ngơ, hồi tưởng một chút, trả lời: “Chắc là hồi quay 《 Ngân hà 》, cảnh 33 quay 106 lần.”
Dưới sân khấu mọi người bật cười —— Lời Đỗ Thụ Điền cùng Tôn Thiên Thiên nói là chính xác.
MC lại hỏi đạo diễn Tạ về việc “Biến cát thành vàng” cho diễn viên: “Tôn Thiên Thiên, nghe nói tại hiện trường thử vai chị đã từng mở lời từ chối vai diễn, bởi vì cảm thấy bản thân làm siêu mẫu sẽ không biết đóng điện ảnh.”
“Vâng, ” Tôn Thiên Thiên nói, “Lúc ấy đạo diễn Tạ chỉ vào tôi nói, ‘Tôi sẽ khiến cô biết diễn từ bây giờ’.”
“Vậy hiện tại thế nào rồi ạ?”
“Không dám nói trước.” Tôn Thiên Thiên nói, “Nhưng có tự tin sẽ không khiến khá giả trông chờ 《 Nhất kiến chung tình 》 cùng cặp song sinh sẽ không thất vọng ạ.”
“Chúng tôi đây rất chờ mong đấy ạ.” Nói xong, MC lại chủ động nhắc tới câu “Vừa là đạo diễn lại là thầy, vừa như cha như anh” của Âu Dương Niếp Niếp về Tạ Lan Sinh, bởi vì khi Lan Sinh quay 《 Gốc rễ 》 từng dạy cô đọc sách viết chữ. Trong vòng 15 năm Tạ Lan Sinh đã nâng đỡ vô số nam nữ diễn viên tiếng tăm, những diễn viên sau khi quay xong điện ảnh của anh trên cơ bản đều phát triển rất tốt. Sau khi Âu Dương Niếp Niếp đóng 《 Gốc rễ 》 xong thì có một thời gian vừa làm giúp việc vừa làm diễn viên tại Bắc Kinh, thi thoảng cũng có vài vai nhỏ. Có điều, năm 1996, Tạ Lan Sinh giới thiệu Âu Dương cho một đạo diễn lớn, từ đó Niếp Niếp cũng trở nên thuận lợi.
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Có điều chủ yếu là bởi bản thân Âu Dương Niếp Niếp thông minh.”
“Vâng, ” MC nói, “Âu Dương Niếp Niếp từng nói đạo diễn Tạ nhất định sẽ được ban phước lành.”
Tạ Lan Sinh cong môi, không nói gì.
Cuối cùng đề tài lại chuyển tới bên phát hành là Điện ảnh Thâm Lam. MC hỏi Tạ Lan Sinh: “Vì sao lại chọn Thâm Lam làm đơn vị phát hành điện ảnh vậy ạ? Chúng tôi biết, CEO Tân của Thâm Lam là nam chính của 《 Gốc rễ 》《 Viên mãn 》. Trong 9 năm kể từ 《 Viên mãn 》 hai vị vẫn có liên hệ sao? Tôi nghe nói là quan hệ cá nhân rất thân thiết? Vậy lần này lựa chọn Điện ảnh Thâm Lam có liên quan gì đến cá nhân không ạ?”
“. . . . . . Có.” Bị sự xúc động thúc đẩy, Tạ Lan Sinh chậm rãi nói, “Tân Dã. . . . . . Cậu ấy là quý nhân của tôi. 14 năm trước, khi quay 《 Gốc rễ 》, mấy lần cùng đường bí lối đều là cậu ấy giúp đỡ, từ diễn xuất, lấy lại thiết bị, kiếm nguồn vốn, bán bản quyền. . . . . . 10 năm trước, cũng là Tân Dã giúp 《 Viên mãn 》 đoạt giải tại Berlin, là ‘Viên mãn’ thật sự. Lần này, Tân Dã lại đích thân làm chiến lược phát hành cho 《 Nhất kiến chung tình 》. Cậu ấy vẫn một mực ở cạnh tôi. Có thể nói, cậu ấy là người tôi tín nhiệm nhất.”
“Ôi chao, ” MC nói, “Vậy chẳng khác gì tri kỷ cả.”
“Vâng, đúng thế.” Tạ Lan Sinh gật đầu.
Anh tin tưởng Tân Dã vô điều kiện. Những năm gần đây, cũng có không ít người muốn phát hành điện ảnh của anh mà bịa đặt dối trá châm ngòi ly gián, hy vọng bọn họ càng lúc càng xa cách. Song Tạ Lan Sinh chưa từng có bất cứ giây phút nào hoài nghi điều gì, anh thậm chí còn lười đi hỏi Tân Dã.
Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh lại đưa micro đến bên miệng một lần nữa, nói: “MC vừa rồi có nói, Âu Dương Niếp Niếp từng nói tôi nhất định sẽ được ban phước lành phải không? Vậy, có lẽ, Tân Dã chính là phước lành của tôi.”
“Oa.” Nghe Tạ Lan Sinh dùng lời này để miêu tả tình bạn giữa hai người, MC cũng có chút chấn động.
Tạ Lan Sinh chỉ cảm thấy bản thân hiện tại thật sự sến súa. Chỉ cần đề cập đến Tân Dã, anh liền trở nên mất quy tắc, lan man lộn xộn, không thể khống chế.
Thật sự là. . . . . .
Tiếp theo, lần ra mắt của 《 Nhất kiến chung tình 》 được tiến hành theo đúng trình tự, như là tương tác với khán giả, bao gồm hỏi đáp, rút thăm trúng thưởng, trò chơi. Phần thường cũng có chút phong phú, có cả poster ký tên, iPod các thứ.
Cuối cùng, mắt thấy thời gian đã cận kề, nữ MC xinh đẹp lại nói: “Vâng, hiện tại là 8 giờ 59, thời gian chỉ còn một chút. Chúng ta sẽ bắt đầu chiếu 《 Nhất kiến chung tình 》 vào 9 giờ đúng, tin rằng tất cả mọi người đã cực kỳ chờ mong rồi! Vậy, lần cuối xin mời đạo diễn nói gì đó với khán giả buổi công chiếu đi ạ.”
“Vâng.” Tạ Lan Sinh tiếp nhận micro, nói, “Tôi. . . . . . Tôi không dám mơ tưởng hão huyền tất cả mọi người đều thích 《 Nhất kiến chung tình 》, nhưng, tôi thật sự hy vọng. . . . . . Mọi người có thể nghiêm túc thưởng thức bộ phim này, bởi vì. . . . . . Sự ra đời của nó cũng không dễ dàng gì, ngày hôm nay đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất lớn lao.”
Lúc này, ánh đèn trong thính phòng dần dần tối lại, điều này tượng trưng 《 Nhất kiến chung tình 》 sắp bắt đầu ra mắt tại Trung Quốc.
Nhìn thính phòng tối tăm, từng dãy ánh mắt mong đợi, cùng máy chiếu phim và các thiết bị đã được khởi động khác, trước mắt Tạ Lan Sinh bỗng dưng trào lên một lớp sương trắng.
Đoạn kết đã được chuẩn bị tốt, Tạ Lan Sinh kiên trì nói: “Tôi làm đạo diễn 15 năm . . . . . .”
“Cạch” một tiếng, hai luồng sáng trắng từ máy chiếu phim chiếu lên màn hình lớn. Đèn sân khấu chưa tắt hẳn, nhưng tức khắc sẽ dần tối đi.
Người bên dưới tóc đen mắt đen, Lan Sinh chung quy không kiềm chế nổi nữa.
Anh lại nhớ tới những năm trèo lên nhảy xuống treo màn trắng tại quán cafe, còn có những năm không ngừng chèo chống dẫn mối băng đĩa lậu ở cửa hàng cho thuê. Những năm trước, người xem luôn nói chẳng xem được rõ, mà những năm sau người xem lại nói không đủ “Thú vị”. Khi đó anh luôn tự hỏi, “Khi nào, khán giả của mình có thể xem được hình ảnh sắc nét trong bóng tối rạp chiếu?” “Đến khi nào, khán giả của mình mới có thể tập trung tinh thần thưởng thức điện ảnh trong rạp chiếu phim đây?”
Chớp mắt một cái, hai giọt lệ tranh nhau chảy khỏi hốc mắt anh. Rồi sau đó, nước mắt tựa như thoát van, Tạ Lan Sinh không tài nào ngăn được.
Anh dùng đầu ngón tay lau nước mắt, nhưng lệ rơi càng lúc càng nhiều, anh cúi đầu, cực kỳ nhếch nhác lau mấy cái. Lau không sạch nổi, mỗi lần lau xong nước mắt lại chảy ra, lặp đi lặp lại, vì thế Lan Sinh chỉ cố nhịn nói nốt lời kết thúc.
“Tôi làm đạo diễn 15 năm . . . . . .” Chẳng ai ngờ, đạo diễn lớn cấp thế giới Tạ Lan Sinh năm nay đã 36 tuổi, giành được hai Gấu vàng lại khóc không thành tiếng tại buổi ra mắt bộ điện ảnh thứ 9 của mình. Anh cầm micro, nức nở nói: “Tôi quay phim 15 năm, hôm nay, điện ảnh của tôi rốt cuộc đã có thể trình chiếu công khai tại mảnh đất này rồi.”