Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 43

Editor: Ngạn Tịnh.

Ngoài cửa vườn riêng Phượng Minh.

Lãnh Thấu đẩy mắt kính một cái, "Tới rồi."

"Ở đâu ở đâu?" Thẩm Nhạc Thiên rướn cổ lên, trông mòn con mắt, rốt cuộc nhìn thấy hai người bước xuống xe, "A- men! Cuối cùng cũng đã tới! Thượng Đế phù hộ! Ách, chỉ là, bộ đồ kia của Tiểu hồ ly cũng quá..."

Thịnh Vũ kết luận đúng trọng tâm, "Đồng phục cám dỗ."

Cố Hành Thâm quét mắt nhìn qua, mấy người đồng loạt quay đầu dời đi tầm mắt, vô tội nhìn trời.

Cố Hành Thâm cởi áo khoác ra khoác lên đầu vai cô, chỉ hận không đủ dài, che phía trên lại không che được phía dưới.

"Này này! Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào vậy? Tôi phải đi tìm tiểu Tĩnh!"

"Cùng anh đi thay quần áo trước."

-

Cố Hành Thâm kéo Cung Tiểu Kiều vào phòng hóa trang.

Thẩm Nhạc Thiên cố ý chuẩn bị rất nhiều quần áo để khách không mang theo quần áo có thể lựa chọn.

Cố Hành Thâm ghét bỏ mà chọn chọn lựa lựa một hồi lâu, sau đó ném một mảnh vải cho Cung Tiểu Kiều, "Mặc cái này."

"Cái này là thứ gì? Là người mặc sao..."

Thấy cô lựa ba xoay bốn không ra tay, anh dứt khoát tự mình ra tay giúp cô tahy.

Kết quả, quần áo mới cởi một nử, Cung Tiểu Kiều còn không cảm thấy gì, ngược lại Cố Hành Thâm ho khan một tiếng bỗng nhiên xoay người, "Tự mình thay!"

Ngón tay đụng vào da thịt trơn mềm cơ hồ khiến anh run rẩy, nhìn vào con ngươi u mê không chút đề phòng của cô, anh cảm giác mình sinh ra ý nghĩ như vậy với cô thật quá vô sỉ.

Cung Tiểu Kiều lầu bầu, "Ầy, bộ này cũng quá khoa trương rồi! Cái mũ này mang vào làm sao thấy đường được nữa!"

"Rất tốt." Cố Hành Thâm hài lòng gật đầu.

"Cố Hành Thâm, thẩm cmn mỹ gì của anh thế này!"

Cung Tiểu Kiều tìm kiếm khắp nơi, chọn trúng một chiếc nhẫn hình đầu lâu cùng một lưỡi hái tử thần khổng lồ, phối hợp với áo choàng màu đen trên người, phối hợp như vậy thoạt nhìn cũng rất là phong cách.

Cung Tiểu Kiều vác lưỡi hái to hơn cả người của cô lên vai, "Soái không!"

"Ừm." Cố Hành Thâm vừa nói vừa kiên nhẫn quan sát cô, nhìn không bỏ sót một chỗ nào.

"Cố Hành Thâm, hôm nay anh chính là nhân vật chính đấy, chẳng lẽ anh cứ mặc như vậy ra ngoài sao? Thật không có khí chất gì cả!" Cung Tiểu Kiều không có ý tốt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt.

Nhìn một phòng quần áo, gợi lên dục vọng cải tạo Cố Hành Thâm của cô.

"Lúc người khác đều hóa trang, anh bảo trì nguyên dạng mới càng nổi bật anh đặc biệt." Cố Hành Thâm thản nhiên trả lời.

Cung Tiểu Kiều đảo trắng đôi mắt, "Không được, anh đều giày vò tôi thành thế này, hôm nay anh không muốn đối cũng không đổi! Nếu anh không đổi tôi liền đi ra ngoài trần truồng chạy!"

Cố Hành Thâm dở khóc dở cười, "Có người nào uy hiếp như em sao?"

"Mặc kệ thế nào, anh trước cởi rồi lại nói!" Cung Tiểu Kiều vươn ra hai móng tay quỷ.

"Tiểu Kiều, dừng tay..."

"Không."

"Anh nói một lần cuối cùng."

"Nói một trăm lần tôi cũng muốn cởi, nào có người như anh, chỉ cho Quan gia đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn!"

"Là em buộc anh đấy!"

Cung Tiểu Kiều đang hăng hái chiến đấu với nút thắt áo sơ mi của Cố Hành Thâm, đột nhiên trước mặt rơi xuống một bóng đen, tiếp đó một cái đầu lông xù tiến tới, cô chưa kịp phản ứng lại cũng cảm giác được mu bàn tay đau đớn một hồi!"

Cung Tiểu Kiều nước mắt lưng tròng rụt tay về, một mặt tố cáo, "Cố Hành Thâm anh lại cắn tôi! Đều chảy máu! Cầm thú!"

"Tiểu Kiều----"

Ngoài cửa đột nhiên có một người chạy vào, khẩn trương kéo Cung Tiểu Kiều vào trong ngực, bực tức căm giận nhìn Cố Hành Thâm, "Anh đã làm gì cô ấy?"

"Ây... Tần Nghiêu..."
Bình Luận (0)
Comment