Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 44

Editor: Ngạn Tịnh.

"Tiểu Kiều, đừng sợ, anh ở đây! Bị thương chỗ nào?" Tần Nghiêu cẩn thân che chở cô, trong con ngươi tràn đầy tự trách, thần tình kia quả thực còn đau lòng hơn cả bản thân mình bị thương.

Nếu là lúc trước, Cung Tiểu Kiều nhất định sẽ cảm động đến chết, mà bây giờ trừ một chút khổ sở đã không còn cảm giác dư thừa nào.

"Khụ khụ, cái đó... Anh hiểu lầm rồi!"

"Hiểu lầm? Chính tai anh nghe chính mắt anh thấy đấy! Cố Hành Thâm, anh có phải là người hay không?" Tần Nghiêu nắm chặt hai quả đấm.

Cố Hành Thâm cứ đứng như vậy, trầm mặc nhìn hai người, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cũng không có biểu tình gì. Cung Tiểu Kiều bị nhìn đến run sợ trong lòng.

Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ kéo lấy Tần Nghiêu như đã mất đi lý trí, "Tần Nghiêu! Anh thật sự hiểu lầm rồi! Anh ấy là người, không phải người là tôi! Là tôi muốn cởi quần áo của anh ấy trước, anh ấy mới tự vệ phản công, tôi chỉ là bị cắn trầy da một chút mà thôi!"

Vì giải thích hiểu lầm, Cung Tiểu Kiều không tiếc nói mình không phải người!

Này... Cô cảm giác bản thân thật sự quá vĩ cmn đại rồi!

Nhưng mà Cố Hành Thâm, vì sao anh còn bày ra biểu tình dọa người sợ hãi như vậy chứ, cô đã rất cố gắng giải thích rõ rồi có được hay không!

"Thật sao? Tiểu Kiều, có phải là em sợ anh ta cho nên mới nói như vậy..." Tần Nghiêu vẫn không tin như cũ.

Cung Tiểu Kiều đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên bị một cánh tay kéo qua, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lẽo kia của Cố Hành Thâm chớp mắt đã đến gần, một giây tiếp theo, môi đã bị anh hung hãn hôn lên...

Cung Tiểu Kiều thật sự bối rối, bởi vì hoàn toàn không có phòng bị, cho nên dễ như trở bàn tay bị anh cạy ra hàm răng, đầu lưỡi cuồng dã mò vào cuốn lấy chiếc lưỡi xinh xắn...

Cô rốt cuộc nghĩ đến chạy trốn, lại càng bị anh cuốn lấy hôn càng cuồng nhiệt hơn, cô muốn cắn anh, anh lại nhanh hơn, hung hãn cắn lên môi cô...

Tên khốn kiếp này, anh điên rồi sao? Lại có thể ngay trước mặt Tần Nghiêu...

Mãi đến khi cô sắp không thể thở nổi nữa, Cố Hành Thâm mới bỏ qua cho cô, lại khiêu khích hôn một cái bên khóe miệng cô mới chịu rời đi.

Anh quay đầu, nhìn về phía Tần Nghiêu, trong con ngươi không có một tí nhiệt độ, gằn từng chữ rõ ràng nói, "Không có hiểu lầm, đúng như cậu nhìn thấy."

Tần Nghiêu sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới không cách nào tin mở miệng, "Anh..."

"Tiểu Kiều là em gái Cung Hàn Niệm, sao anh có thể làm ra loại chuyện này với cô ấy!"

Cố Hành Thâm cười lạnh, "Vậy thì sao? Bây giờ cậu chỉ cần an lòng chăm sóc tốt cho Tiểu Nhu là được rồi, chuyện dư thừa, tốt nhất không nên hỏi tới. Hôm nay cũng tiện nói cho cậu biết, Cung Tiểu Kiều là người của tôi, cậu tốt nhất an phận một chút, chuyện của cô ấy không tới phiên cậu để ý."

"Ồ? Mọi người đều ở đây hết à! Anh hai, chị Hàn Niệm tìm anh khắp nơi đấy! Tần Nghiêu, anh đã thay quần áo xong chưa?"

Cố Tiểu Nhu gõ cửa đi vào, mê mang nhìn đám người trong phòng, dường như hoàn toàn không ý thức được không khí khẩn trương bên trong.

Cố Hành Thâm nháy mắt liền thu hồi ý lạnh kinh người vừa rồi, "Biết rồi, anh lập tức tới ngay đây."

Tần Nghiêu đột nhiên không nói một lời xoay người chạy ra ngoài.

"Tần Nghiêu? Làm sao vậy? Anh đi đây vậy----" Cố Tiểu Nhu cũng đuổi theo.

Mãi đến khi Cố Tiểu Nhu xuất hiện, tất cả kinh ngạc nghi hoặc của Cung Tiểu Kiều rốt cuộc đều dễ dàng gaiir quyết.

Thì ra là như vậy...

Cung Tiểu Kiều dựa vào vách tương, tùy ý xoa vết máu trên môi, "Chậc---- Không ngờ tới anh lại không có lòng tin với em gái mình như vậy. Chỉ là, giết gà lại dùng đao mổ trâu rồi! Tùy tiện tìm một người đàn ông đến làm nhục tôi là được, cần gì phải tự hạ mình chịu thiệt chứ?"

Trong con ngươi Cố Hành Thâm bỗng nhiên bắn ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người, chợt một tay chống đỡ ở sau lưng cô, "Cung Tiểu Kiều, em im miệng!"
Bình Luận (0)
Comment