Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 41

Trước tình cảnh đáng sợ đó, Thẩm Mặc Ly lại âm thầm thở phào. Lời chưa dứt, y như bị ai nhấn nút, lập tức rời khỏi lưng đồ nhi, tung ra một loạt phù chú ném thẳng về phía Hắc Giao, động tác liền mạch hệt như đã chờ sẵn.

“Vô lễ!” Hắc Giao gầm lên, há miệng phun ra một tia sét vàng kim, đánh tan phù giấy thành tro bụi giữa không trung. Thẩm Mặc Ly thân hình khựng lại, lập tức biến ảo thủ quyết, lại rút ra một xấp phù, giơ tay tung lên. Phù giấy xoay quanh thân y, kết thành hình thế Bắc Đẩu.

“Địa uế, sinh uế, tử uế, nhân uế, quỷ uế, thân uế, bệnh uế — Thất Tinh: Thanh Tịnh!”

Bảy đạo phù cùng lúc bừng sáng, rừng liễu biến ảo thành thiên la địa võng, tầng tầng lớp lớp quấn chặt Hắc Giao, trông như không thể phá vỡ. Chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng gầm giận dữ.

“Hắc Giao! Ngươi là đồng bọn của Huyễn Diện Yêu Phù Chi sao?” Thẩm Mặc Ly nghiêng mắt, trầm giọng hỏi, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống đất. Không còn lún nữa, y phẩy tay đứng thẳng, thần sắc ung dung, ra dáng tiên phong đạo cốt.

“Tiểu bối ngu muội, chút tiểu yêu như Phù Chi mà dám so với bản tôn? Bản tôn thật là ẩn cư quá lâu, để lũ hậu sinh các ngươi quên cả tôn ti trật tự!”

Bên trong lồng giam, một tiếng "rắc" xé rách vang lên, lớp liễu vốn do linh lực ngưng tụ, kiên cố vô cùng, bị Hắc Giao xé toạc bằng vuốt. Một khe hở mở ra, con mắt đỏ dựng ngược quét về phía y — nhưng ánh mắt kia trống rỗng, rõ ràng là mù.

Thẩm Mặc Ly biến sắc.

Phải biết rằng, nơi này âm u lạnh lẽo khác thường, cây cối khó sinh trưởng, vậy mà liễu vẫn xanh tươi dày đặc, đủ thấy loài này cực kỳ mạnh mẽ. Những nhánh liễu to nhất có thể dày bằng nắm tay, lại dẻo dai gấp mười lần thân thể. Bị siết chặt từng lớp mà vẫn có thể trong chớp mắt phá giải — Hắc Giao này, rõ ràng đã vượt xa toàn bộ yêu quái y từng thấy.

Cấm địa Yêu tộc, quả thật không thể khinh thường.

Hắc Giao vọt lên giữa không, thân dài quấn lấy cây cối, hai vuốt giơ lên, uy áp phủ trời. Giữa móng vuốt, một quả cầu sét khổng lồ tụ lại, mỗi lúc một lớn, ánh điện lách tách quét khắp rừng cây.

Thẩm Mặc Ly thấy quang cầu càng lúc càng sáng, lui lại hai bước, đứng chắn trước Tức Mặc Ảnh, do dự rồi lấy ra một tấm phù kim sắc, ba ngón trỏ trời, lẩm nhẩm niệm chú.

Kim phù tỏa sáng, bao trùm cả hai vào một kết giới ánh vàng. Chỉ một tích tắc sau, luồng sét khổng lồ giáng xuống như ban ngày chói mắt.

Kết giới run rẩy, Thẩm Mặc Ly vội truyền thêm linh lực, nhưng tia chớp dữ dội không ngừng, chỉ trong vài hơi thở đã khiến kết giới xuất hiện vô số vết rạn. Khóe miệng y rỉ máu, Tức Mặc Ảnh ở sau lập tức áp tay lên tay y, tiếp thêm linh lực.

Nhưng vẫn không chống đỡ nổi. Kết giới vỡ tan trong tiếng nổ, Tức Mặc Ảnh xoay người kéo y vào lòng, trực diện đón lấy đòn tấn công từ Hắc Giao.

Thẩm Mặc Ly chỉ cảm thấy lưng mình va vào một lồng ngực ấm áp rắn chắc, sau đó bị một luồng hồng quang quen thuộc bao phủ.

Lại là luồng hồng quang ấy!

Thẩm Mặc Ly lòng xoay chuyển, vội vã quay sang nhìn Tức Mặc Ảnh. Quả nhiên, phù văn huyết sắc trên trán đồ nhi lại hiện lên, từ thân thể hắn toả ra một tầng hồng quang mờ mịt, bao bọc lấy cả hai người, khiến xương cốt tứ chi đều cảm thấy ấm áp, tràn đầy sinh lực.

Lần này đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Thẩm Mặc Ly kinh ngạc phát hiện vết thương trên người mình đang hồi phục với tốc độ thần tốc.

Tia sét giáng lên hồng quang, cả hai liền tan biến trong không trung. Thẩm Mặc Ly chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi gì khác, vội đỡ lấy Tức Mặc Ảnh đang hôn mê, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Sao mỗi lần va phải kết giới lại gặp long tộc? Sao cứ hễ nguy nan, đối mặt với sức mạnh vượt quá khả năng chịu đựng của Tức Mặc Ảnh là lại kích phát hồng quang ấy?

Luồng lực lượng thần bí này thực sự quá mạnh, rốt cuộc từ đâu mà ra? Lẽ nào sẽ gây tổn hại đến thân thể của Tức Mặc Ảnh?

Y không để ý rằng sau khi cảm nhận được hồng quang, Hắc Giao liền hoá hình thành người, nét mặt lộ ra vài phần do dự. Hắn cất giọng hỏi:

“…Các ngươi là ai?”

Thẩm Mặc Ly lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trung niên nam tử đang cất lời cách đó không xa.

Vừa rồi lôi điện của giao long bừa bãi quét qua, cây cối xung quanh đã hoá thành tro tàn, chỉ còn lại làn khói lờ mờ trôi giữa không gian tan hoang.

Người nọ đứng giữa đống hoang tàn, thân hình cao gầy ẩn hiện trong làn khói, dáng vẻ tiêu sái mà thâm sâu khó dò. Một thân trường bào xám trắng buông lơi, trên vai đeo nghiêng một cây cổ cầm, tư thế siêu nhiên xuất trần, tựa người không thuộc chốn nhân gian.

Khí độ người này hoàn toàn không giống đám yêu tà tầm thường, trong lòng Thẩm Mặc Ly nổi lên ngờ vực, nhưng vẫn mở lời hỏi:

“Huyễn Diện Yêu Phù Chi sát hại bách tính nhân tộc, tàn sát tu sĩ, còn làm chuyện thương thiên hại lý, buôn bán linh cốt. Hắn có quan hệ gì với các hạ?”

Nam tử vừa bước lên một bước thì nghe câu ấy, liền khựng lại, nhàn nhạt đáp:

“Vừa rồi ta đã nói rồi, bản tôn không có quan hệ gì với tiểu yêu Phù Chi.”

“Không có?” Thẩm Mặc Ly lạnh giọng: “Vậy mật thất cơ địa của Phù Chi vì sao lại thông với cấm địa của yêu giới? Các hạ giải thích sao đây?”

Y đỡ lấy Tức Mặc Ảnh đứng dậy, bạch bào lấm lem bụi đất, nhưng phong tư như tuyết, thoát tục phiêu dật, không hề suy giảm.

Nam tử trung niên bật cười khẽ, từng bước tiến lại gần:

“Bản tôn là yêu giới chí tôn, cần gì phải lừa gạt một vãn bối như ngươi? Ngươi vốn không phải đối thủ của ta, dù quả thật có chuyện, ngươi thì có thể làm gì được bản tôn?”

“….”

Thẩm Mặc Ly thoáng thấy cũng có lý.

Khoan đã… yêu tôn?!

Y kinh hãi ngẩng đầu quan sát người đối diện.

Người ấy phong thái xuất chúng, dung mạo tuấn mỹ như vẽ, mày mắt mang khí tức yêu dị sắc bén. Dù mở mắt, nhưng ánh nhìn trống rỗng, tựa như phủ một tầng sương mù xám — đích thực đã mù, mà có vẻ đã mù từ lâu.

“Ngươi… là Yêu Tôn? Nhưng Yêu Tôn chẳng phải…”

“Không phải cái gì? Tu sĩ mạnh nhất trong giới tu chân thì không thể là một kẻ mù sao?” Yêu Tôn cười nhạt, giọng điệu chẳng mấy bận tâm.

Thẩm Mặc Ly trầm mặc.

Hắn nói đúng điều y đang thắc mắc trong lòng.

Ai cũng biết, thuở xa xưa, yêu tộc và ma tộc vốn là một nhà, thân như huynh đệ, thậm chí còn kết thông gia với nhau.

Sau khi Linh Tôn Thanh Linh qua đời, truyền nhân của y bạo ngược vô đạo, bị các giới phản kháng.

Sơ đại Yêu Tôn vốn là hậu nhân của dòng dõi Thanh Linh, trong một lần kỳ ngộ ở Tẩm Thuỷ, gặp được tiền bối cao nhân chỉ điểm, trở thành kẻ mạnh nhất trong cả yêu và ma giới, được tôn làm Tân Linh Tôn.

Nhưng vì mâu thuẫn giữa hai tộc ngày càng sâu, sơ đại Yêu Tôn buộc phải từ bỏ danh hiệu Linh Tôn, tách khỏi ma giới, tự lập thành Yêu Tôn.

Từ đó, ma giới cũng lập ra Ma Tôn đầu tiên, hai tộc chia lìa, tranh đấu kéo dài cho đến ngày nay.

Dẫu ma giới không chịu thừa nhận, nhưng từ sơ đại Yêu Tôn đến nay, sức mạnh của Yêu Tôn vẫn luôn áp đảo Ma Tôn. Có người nói là do được chân nhân Thái Hí Sơn truyền thụ vô thượng công pháp, cũng có người nói y sở hữu truyền thừa chí bảo, nhưng thật hư khó phân.

Chỉ có một điều chắc chắn: Trong tam giới — trừ cổ thần Thần Long, thì người mạnh nhất không ai ngoài Yêu Tôn.

Mà nay, người như thế lại bị mù?!

Thẩm Mặc Ly đứng trước truyền kỳ sống này, cảm xúc phức tạp, hồi lâu không nói nên lời.

Thấy y không phản bác, Yêu Tôn lại cười nhạt:

“Ngươi là người có lý trí, tốt. Có những chuyện, không thấy rõ lại dễ hiểu rõ.

Ví như, ta biết ngươi họ Thẩm, là chưởng giáo của phái Cô Tuyết Sơn.

Người bên cạnh ngươi…”

Yêu Tôn thoáng lộ vẻ không tự nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu, tiếp lời:

“Là tiểu đồ đệ của ngươi, năm nay mười bảy, đúng không?”

“Sao ngươi biết?” Thẩm Mặc Ly kinh ngạc hỏi.

Yêu Tôn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Đồ đệ ngươi thế nào rồi?”

“Bất tỉnh thôi, không đáng ngại.” Thẩm Mặc Ly cúi nhìn Tức Mặc Ảnh, sắc mặt tuy nhợt nhưng mạch tức ổn định. Nghĩ đến những chuyện từng trải trong Cửu Tiêu bí cảnh, y lại âm thầm ngờ vực — sao trong nguyên tác chẳng hề nhắc đến những việc này?

“Thẩm tiểu hữu, lần này tìm đến bản tôn là vì chuyện gì? Có phải cố ý đến tìm ta không?”

Cái tên "Ức Chiêu" từng được nghe rất nhiều khi Thẩm Mặc Ly còn nhỏ. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, hắn đột nhiên biến mất khỏi tu giới, để mặc Ma Tôn độc chiếm quyền thế.

Tuy không xưng Linh Tôn, nhưng đã làm cái chức ấy bao năm rồi.

Dù lòng đầy nghi hoặc, Thẩm Mặc Ly vẫn nắm lấy trọng điểm:

“Tiền bối nói không liên quan đến Phù Chi, vậy vì sao mật thất của hắn lại thông với cấm địa của yêu giới? Ngài có biết hắn đã làm những gì ngay ngoài cửa cấm địa?”

“Phù Chi từng là tài sứ* của yêu giới khi bản tôn còn chấp chưởng. Từ khi ta quy ẩn, đã không qua lại với ai.

(*Tài sứ: người quản lý tài nguyên trong tộc)

Không biết hắn nghe đâu ra tin ta ẩn cư ở cấm địa, mấy lần đưa thư mời ta trở lại đoạt lại vị trí từ Cửu U.”

Cửu U — chính là Ma Tôn đương nhiệm, phụ thân của Thái tử ma giới Phong Huyền.

“Vậy… ngài trả lời hắn thế nào?”

“Dĩ nhiên là không. Nếu ta còn lưu luyến ngôi vị kia, đã chẳng có ai cướp nổi từ tay ta. Nay ta đã buông bỏ, thì sẽ không quay lại.

Hắn có làm gì cũng vô ích.

Nơi này là cấm địa yêu giới, ai dám xâm phạm đều phải chết. Nếu hắn còn xem ta là chủ cũ, tự nhiên không dám bước vào nửa bước…

Còn các ngươi,” Ức Chiêu nghiêng đầu về phía Thẩm Mặc Ly: “Xét các ngươi là người tộc nhân loại, không thuộc yêu tộc, lại là lần đầu phạm vào, bản tôn không so đo.

Mang theo hắn, rời khỏi đây đi.”

Thân phận Yêu Tôn bày ra đó, Thẩm Mặc Ly là hậu bối, không có lý do gì nghi ngờ.

Y trầm ngâm giây lát, lại hỏi:

“Tiền bối, nếu đây là cấm địa yêu tộc… vậy nơi này là Tẩm Thuỷ ư?”

“Phải.”

“Nhưng…” Thẩm Mặc Ly do dự nói: “Ta với đồ nhi là từ một thôn làng cách ngoại thành quận Ô Y trăm dặm mà vào…”

Yêu Tôn nghe vậy, mày khẽ chau lại, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:

“Hiện giờ các ngươi định đi đâu? Ta có thể giúp.”

Đúng lúc hai người đang trò chuyện, Tức Mặc Ảnh đã tỉnh lại.

Nghe được đối thoại, hắn đại khái hiểu rõ tình hình, bèn lên tiếng:

“Sư tôn, ta muốn đi xem thử chỗ sư tỷ, ta… không yên tâm.”

Thẩm Mặc Ly đã sớm để ý hắn tỉnh lại, nghe vậy bèn gật đầu, quay sang nói với Ức Chiêu:

“Vậy phiền tiền bối đưa ta đến hành cung của quốc quân quận Ô Y, là Bích Lam Viên.

Đồ nhi ta xin được gửi đến rừng đào cách Bích Lam Viên ba mươi dặm về nam.”

“Ngươi muốn tìm quốc quân Đại Ninh? Tìm hắn để làm gì?”

Lời của Ức Chiêu vẫn thong thả, nhưng lại mang theo một tia căng thẳng khó nhận ra.

“Không giấu gì tiền bối, vãn bối đã thả hết những người bị Phù Chi giam giữ, nhưng hắn ắt không chịu bỏ qua.

Quốc quân hiện đang ở hành cung Ô Y, ta muốn bẩm rõ sự tình, nhờ người giúp đỡ.”

“Cũng được. Tu sĩ không nên can thiệp quốc vận nhân tộc…”

Ức Chiêu khựng lại một chút, đôi mắt xám mịt nhìn về phía Thẩm Mặc Ly, nhưng giọng nói lại tựa như dành cho Tức Mặc Ảnh:

“Nếu không sẽ gặp phản phệ. Nhớ kỹ cho ta.”

Lòng Thẩm Mặc Ly bỗng lạnh đi một phần, chẳng lẽ Yêu Tôn đang ám chỉ điều gì?

Y ngẩng đầu nhìn đối phương, người kia rõ ràng đã mù, nhưng trong mắt vẫn ẩn hiện một tia tang thương.

Trước khi Tức Mặc Ảnh kịp nghi ngờ, Ức Chiêu đã trở lại vẻ thản nhiên thường ngày, nhẹ giọng nói:

“Để ta đưa đi.”

Lời vừa dứt, hắn liền hoá thân thành long, nổi phong vân cuồn cuộn, cuốn hai người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment