Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 42

Gió lớn rít gào khiến hai người mở không nổi mắt, bên tai chỉ còn tiếng gió ù ù, chờ đến khi yên tĩnh trở lại, Thẩm Mặc Ly đã đứng trước hành cung Bích Lam Viên, không thấy bóng dáng Tức Mặc Ảnh, hẳn là đã được đưa đến chỗ Mộc Thiến Thiến như yêu cầu.

Thẩm Mặc Ly ngẩng đầu nhìn hành cung quốc quân trước mặt. Quốc quân Đại Ninh không chuộng xa hoa, nên Bích Lam Viên không sánh được vẻ nguy nga như hoàng cung đô thành, nhưng khí thế hoàng gia vẫn lộ rõ, trầm ổn mà nghiêm trang.

Cửa cung cao ngất, bên trên treo một bức hoành lớn, nền đỏ chữ vàng viết ba chữ “Bích Lam Viên”, dưới ánh trăng rọi xuống, vừa tôn nghiêm vừa hào hoa.

Trong ngoài hành cung đều có cấm quân tuần tra ngày đêm không ngơi nghỉ, bảo vệ long thể chu toàn.

Nhưng với Thẩm Mặc Ly, cấm quân có lợi hại mấy cũng chẳng khác gì khói sương, y lặng yên như u linh, dễ dàng ra vào như chỗ không người.

Y vượt tường, men theo hành lang quanh co của hoa viên, lúc này trăng đã khuất sau mây, ánh sáng lờ mờ, thỉnh thoảng mới le lói xuyên xuống một tia.

Vườn đầy kỳ hoa dị thảo như ẩn hiện trong sương đêm, mang theo vẻ quỷ mị lạ thường.

Một thân bạch y như tuyết lặng lẽ xuyên hành cung, không một tiếng động, thẳng tiến về phía nội điện.

Lúc này đã là giờ Sửu, vạn vật lặng im, ánh trăng ngả về tây, nhưng trong điện vẫn còn ánh đèn cháy rực.

Thẩm Mặc Ly đứng ngoài cửa, từ khe cửa sổ nhìn vào, thấy một người đang ngồi ngay chính giữa đối diện y.

Áo bào gấm thêu long văn, tay áo buông dài, tay cầm bút chu sa, đang viết lên trúc giản và gấm lụa trải trên bàn.

Gương mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn trở nên lạnh lùng uy nghi.

Trên án thư chất đầy tấu chương, có cái đã xếp gọn, có cái còn dang dở, mực chưa kịp khô.

Thái giám bên cạnh đang cẩn thận phe phẩy quạt, mong cho mực chóng khô.

Thẩm Mặc Ly quan sát một lúc, rồi đột ngột phi thân, bắt lấy một con mèo trắng lén lút lướt ngang qua hành lang, nhẹ nhàng ném nó qua cửa sổ.

“Meo!”

Tiếng mèo kêu chói tai vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của quân vương trong điện, khiến bút dừng giữa không trung.

“Bẩm bệ hạ, là 'Tuyết Đoàn Nhi' của Thục phi nương nương, không biết sao lại chạy đến đây. Nô tài lập tức bế nó đi.” Gã thái giám phe phẩy quạt tròn lập tức bỏ quạt, rảo bước về phía con mèo trắng.

“Giờ là canh mấy rồi?” Vị quân vương đặt bút xuống, nhẹ nhàng xoa mi tâm.

“Bẩm bệ hạ, hiện tại đã là canh hai.”

“Không ngờ đã muộn thế này rồi… Tứ Hỉ, ngươi đưa mèo về đi, trẫm phê xong quyển này cũng sẽ nghỉ ngơi.”

“Nô tài tuân chỉ.” Gã thái giám lĩnh mệnh, ôm mèo vội vã rời khỏi.

“Cọt kẹt…” Cánh cửa điện vừa khép đã lại mở ra, Thẩm Mặc Ly từ cửa chính bước vào, thong thả tiến về phía quân vương Đại Ninh.

“Lẽ nào còn quên gì sao…” Quân vương nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải khuôn mặt đạm nhiên của Thẩm Mặc Ly, đôi mắt y tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, như thể việc y xuất hiện nơi đây chẳng khác nào dạo chơi chợ sớm, chuyện thường ngày ở huyện.

“Bần đạo Thẩm Mặc Ly, đương kim chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn, bái kiến quân thượng.” Y khẽ cúi đầu, hành lễ đúng mực.

“Là… là ngươi!” Trên mặt quân vương không thấy kinh ngạc, trái lại thần sắc hưng phấn, sự mệt mỏi nơi khóe mắt phút chốc tan biến, “Ngươi tên là Thẩm Mặc Ly?”

“Quân thượng nhận ra ta?” Thẩm Mặc Ly ngạc nhiên, không ngờ thân là một nhân vật phụ mà y lại được bậc đế vương nhận ra.

“Trẫm từng gặp ngươi! Mười năm trước, khi trẫm vừa mới bình định giang sơn Đại Ninh, tại một tiểu thành phía nam kinh đô, ngươi từng cứu một đứa trẻ mồ côi.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Mặc Ly trầm xuống: “Ý quân thượng là… Lộc Thủy thành?”

Lộc Thủy thành — nơi năm xưa Thẩm Mặc Ly nhặt được Tức Mặc Ảnh, cũng là nơi cả nhà cha mẹ nuôi của y bị đồ sát.

“Lộc Thủy thành? Hình như từng có tên ấy, nhưng cái tên đó quá yếu đuối. Sau khi thành bị phá và tái thiết, trẫm đã đổi tên nó thành ‘Chương Chi’ (*彰之). Tên này có hai tầng ý nghĩa. Một là…”

“Quân thượng!” Thẩm Mặc Ly nhịn không được cắt ngang, ánh mắt lạnh dần. Y biết lúc này không phải lúc lật lại chuyện xưa, nhưng hình ảnh máu tanh thê thảm nơi thành Lộc Thủy sau trận đồ sát năm đó, vẫn in sâu trong ký ức y như khắc, nguyên chủ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, so với lời văn trong sách lại càng khiến người ta cảm nhận rõ ràng cái gọi là — địa ngục nhân gian.

Tanh tưởi bốc lên tận mây, máu chảy thành sông, xác người vô danh nằm rải rác khắp nơi giữa đống đổ nát. Quạ và chó hoang bị mùi xác thối dụ tới, cắn xé thi thể vốn đã không nguyên vẹn, đến nỗi không còn ra hình người. Chỉ có thể nhờ vào manh áo rách tả tơi mà phân biệt đâu là dân, đâu là binh.

Sự ngột ngạt của cái chết và tuyệt vọng vẫn rõ ràng như mới hôm qua. Thế mà hung thủ lại có thể ung dung nói về nó như kể chuyện thường ngày. Giọng Thẩm Mặc Ly lạnh như sương giá: “Ngươi phá tan nơi đó, giết chóc, cướp bóc, đốt trụi mọi thứ, rồi còn đặt cho nó cái tên mỹ miều như vậy — đây là cái gọi là ‘lấy đức trị quốc’ của quân thượng?”

Quân vương im lặng. Dẫu sao ông cũng là đế vương chí tôn, khi trầm mặc cũng mang theo uy nghi bẩm sinh. Ông bước gần lại hai bước, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mặc Ly, trầm giọng: “Trẫm không hề hạ lệnh tàn sát thành.”

Thẩm Mặc Ly thoáng ngẩn ra khi thấy thần sắc quân vương đầy chắc chắn, không giống nói dối. Quân vương tiếp lời: “Tuy ngoài kia vẫn đồn đại Chương Chi thành là do trẫm tàn sát lúc phá thành, nhưng Thẩm tiên trưởng, lúc ấy nước Cổ An đã là vật trong túi trẫm, quốc chủ bị bắt, triều đình tan rã, trẫm cần gì phải tự làm bẩn tay mình, mất lòng dân?”

“Nhưng người chết thì không thể biện hộ, Lộc Thủy thành khi ấy, của cải có giá trị đều bị cướp sạch...” Thẩm Mặc Ly cau mày.

“Vậy tiên trưởng có biết, tiểu thành Chương Chi năm đó, trước khi bị diệt đã cướp đi một nửa lượng Cực Lạc Phấn của cả nước Cổ An? Kẻ tàn sát nơi ấy không chỉ giết người, mà còn đốt sạch cả cánh đồng hoa Cực Lạc quanh thành.” Quân vương trầm giọng nói.

“Cái gì?” Thẩm Mặc Ly chưa từng nghe chuyện này liên quan đến Cực Lạc Phấn, trong đầu xoay chuyển một vòng, nhận ra sự tình không đơn giản: “Lời quân thượng nói là thực chứ?”

“Quân vô hí ngôn (*vua không nói chơi), từng lời đều là thật.”

“Vậy sao không sớm công bố, để mặc dân gian hiểu lầm?”

“Thẩm tiên trưởng, chân tướng của triều đại trước, cho dù trẫm có nói ra, cũng chỉ bị xem là đùn đẩy trách nhiệm. Còn bằng để người khác nói thay, hiệu quả tự nhiên tốt hơn nhiều.” Quân vương nở nụ cười, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Mặc Ly.

“Ý quân thượng là… muốn ta đi tra chân tướng?” Thẩm Mặc Ly nhướn mày, “Vậy làm sao ngươi biết ta sẽ đến đây?”

“Tiên trưởng đạo hạnh cao thâm, trẫm há có bản lĩnh đoán được. Chỉ là, tiên trưởng nửa đêm tới gặp, tất hẳn có việc trọng yếu.” Quân vương ung dung xoa trán, thần sắc vẫn ôn hòa, mà khí thế không chút suy giảm.

Thẩm Mặc Ly thầm than: Quả là cáo già, mưu sâu như biển. Bị xông vào điện mà không hề luống cuống, vài câu đã chuyển bại thành thắng, lợi dụng tình thế đảo ngược tình hình. Bề ngoài y vẫn bình thản, gật đầu: “Nếu chuyện đó thật như quân thượng nói, bần đạo sẽ tra rõ ràng. Nhưng đổi lại, ta muốn quân thượng giúp một việc.”

Quân vương khẽ gật, ra hiệu y nói tiếp. Thẩm Mặc Ly liền thuật lại tường tận hành vi của Phù Chi, sắc mặt quân vương càng lúc càng âm trầm, cuối cùng trong mắt lộ rõ sát khí: “Trẫm ngày trước thấy Phù Chi có chút thực lực, cử chỉ lại có vài phần giống tiên trưởng, nên mới phong làm quốc sư Đại Ninh…”

Nghe đến đây, Thẩm Mặc Ly nhớ lại lúc Phù Chi gặp y cũng từng nói, y làm được quốc sư là vì có vài phần giống mình. Khi ấy không để tâm, giờ quân vương nhắc lại, y mới bắt đầu thấy có gì đó là lạ.

Quân vương cúi xuống bàn, vừa viết vừa nói: “Không ngờ trẫm một đời anh minh, mà lại chẳng phân nổi người và yêu quái, suýt đi vào vết xe đổ của nước Cổ An, họa quốc hại dân! Thẩm tiên trưởng, may có ngươi giúp trẫm nhận rõ mặt thật của yêu vật ấy. Chỉ là lần này trẫm xuất hành gấp, hộ vệ theo chỉ hơn ngàn quân, trẫm có thể phân nửa cho tiên trưởng. Nhưng muốn triệt để tiêu diệt, vẫn cần chiếu lệnh từ địa phương, điều động binh lính bản xứ. Trẫm lập mật chỉ, tiên trưởng mang đến phủ Thái Thú quận Ô Y, ra lệnh phối hợp toàn lực cùng tiên trưởng tiêu diệt Phù Chi và đồng đảng, phá hủy toàn bộ Cực Lạc hoa điền, tiêu huỷ hết Cực Lạc Phấn còn lại!”

“Bần đạo cảm tạ quân thượng tương trợ!” Với thân phận quân vương, mà nguyện ý chia một nửa binh lực, đã là vượt ngoài mong đợi. Thẩm Mặc Ly nhận lấy mật chỉ, chuẩn bị cáo từ, lại bị quân vương giữ lại: “Thẩm tiên trưởng, trẫm còn một lời chưa nói hết.”

Nhận mật chỉ, y đã thấy lòng nhẹ đi vài phần, nên cũng bình tĩnh đáp: “Quân thượng cứ nói.”

“Trẫm đổi tên Lộc Thủy thành thành Chương Chi, một là mong nó sau họa nạn có thể tái sinh, dưới sự cai quản của trẫm sẽ thịnh vượng hơn xưa; hai là… năm đó trẫm đi qua nơi ấy, trong địa ngục trần gian tanh máu mịt mù, trẫm may mắn nhìn thấy tiên nhân xuất hiện — bóng áo trắng không nhiễm bụi trần, cúi người ôm lấy đứa trẻ đầy bùn đất kia… Hình ảnh đó in sâu trong lòng trẫm, thần tiên nên là như thế, cũng nên gọi là ‘Chương Chi’ vậy.” Quân vương nói chậm rãi, đồng thời bước thêm một bước, đã vào quá gần, phá vỡ khoảng cách xã giao mà Thẩm Mặc Ly thầm đặt ra.

Vị tiên nhân trong mắt ông bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt lúc này trong suốt như suối đầu nguồn. Quân vương trầm giọng hỏi ra điều ông vẫn luôn suy nghĩ: “Thẩm tiên trưởng, không biết ngôi vị quốc sư Đại Ninh, liệu có lọt vào mắt xanh của tiên trưởng chăng?”

Thẩm Mặc Ly lùi một bước giữ khoảng cách, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ quân thượng nâng đỡ, nhưng bần đạo là người tu đạo, không ham quyền thế, cũng không quen chuyện nhân gian, chỉ mong một lòng hướng đạo. Xin quân thượng chọn người thích hợp khác.”

Ánh mắt quân vương thoáng qua một tia thất vọng, rồi lại mỉm cười như thường: “Trẫm chỉ thuận miệng hỏi, tiên trưởng không nguyện thì thôi, trẫm không cưỡng ép.”

Nghe vậy, Thẩm Mặc Ly trong lòng thở phào, cảm giác kỳ lạ vừa nảy sinh trong đầu lập tức bị dập tắt. Chỉ nghĩ quân vương thật sự là người tài đức, lại yêu quý hiền tài. So với quốc quân nước Cổ An hôn quân vô đạo, quả thực một trời một vực. Thảo nào Đại Ninh có thể thay thế Cổ An. Chỉ đáng thương cho Tức Mặc Ảnh, từ bé đã phải chịu bao nhiêu gian truân.

“Không biết đứa bé được tiên trưởng cứu năm ấy giờ đang ở đâu?” Quân vương hỏi, ánh mắt dò xét thần sắc trên gương mặt y.

Tức Mặc Ảnh thân thế đặc biệt, với người này còn có mối thù sâu tựa biển, đương nhiên Thẩm Mặc Ly không thể nói thật, bèn hỏi ngược lại: “Quân thượng quan tâm đến đứa trẻ ấy sao?”

“Năm đó trẫm cũng qua Chương Chi, không xa nơi tiên trưởng cứu người, cũng tình cờ gặp một đứa trẻ. Trẫm học theo tiên trưởng, thu nhận làm nghĩa đệ, hiện tại nó đang…”

Đó có thể chính là đứa em trai thất lạc nhiều năm mà Tức Mặc Ảnh luôn nhung nhớ! Thẩm Mặc Ly vừa nghe đã kích động, đang định hỏi thêm thì chợt nghe tiếng bước chân nhẹ vang ngoài hành lang — là thái giám vừa đưa mèo về nay quay lại.

Quân vương nghe tiếng mở cửa, liền dừng câu chuyện, quay đầu nhìn gã thái giám đã trở lại phục vụ. Gió đêm lùa theo cửa vào điện, thổi tới từng làn lạnh lẽo.

“Bệ hạ, nô tài đã quay lại hầu người nghỉ ngơi…”

Khi quân vương quay đầu lại thì chỉ thấy phía trước trống không. Thẩm tiên trưởng đã lặng lẽ biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện. Ngoài hương mai thoảng trong gió, tất cả đều yên tĩnh như chưa từng xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment