Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 72

“...Thật sự xin lỗi, ta chỉ là để bảo toàn mạng sống…”

Mộc Thiến Thiến hít sâu một hơi, vừa bước về phía trận nhãn bên bờ sông vừa nói: “Bảo toàn mạng sống? Chẳng qua là để giữ lấy những ngày vinh hoa ở Chu Bội Môn chứ gì. Nếu chỉ vì bảo mạng, sao ngươi lại chọn đúng lúc ta đang hấp hối, tu vi tan rã, để đoạn tuyệt với ta?”

Ninh Tu theo sau nàng, nghe đến đó thân hình cứng đờ: “...Ngươi biết rồi ư?”

“Ngươi tưởng những ngày ta nằm trên giường là vô tri vô giác sao?” Mộc Thiến Thiến khẽ cười, ánh mắt lướt qua như ánh nắng đầu xuân: “Dù tu vi đã mất, thân thể bất động, nhưng ta vẫn nghe rõ mọi chuyện... Sư tôn ta vì cứu ta, đã rút ra linh cốt thứ tám của chính mình để truyền cho ta, nhờ vậy ta mới có thể cảm nhận một lần làm linh giả. Còn ngươi,” giọng nàng chợt lạnh lại, “vì cái gọi là 'tự bảo toàn', hai lần đến chỉ để đoạn tuyệt quan hệ... Ninh Tu, ta không oán trách ngươi, chỉ trách mình mắt mù. Cô nương Công Tôn một lòng si tình với ngươi, mà ngươi lại lợi dụng nàng, đến lúc sinh tử liền bỏ mặc... Ta nghĩ chắc giờ nàng cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi rồi... Ngươi và ta, duyên phận chấm dứt tại đây, không còn gì để nói nữa.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trận nhãn của Huyết Trận. Lư hương đồng được vây quanh bởi bảy đinh đồng vẫn còn cháy một sợi hương, đã tàn hơn phân nửa. Cổ ngọc “Ẩn Tật” mà Tức Mặc Ảnh thường đeo lơ lửng chính giữa làn khói xanh, phát ra thứ ánh sáng đỏ máu quỷ dị, bao lấy bảy đinh đồng, tạo thành một tầng hào quang đỏ như máu.

Ninh Tu cau mày nhìn cảnh trước mắt: “Chúng ta tới đây làm gì?”

Mộc Thiến Thiến không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tầng hào quang đó. Nàng đưa tay ra, ánh sáng đỏ lay động, tay nàng xuyên qua được.

“Trận nhãn nhận ngươi rồi!!” Ninh Tu kinh hãi: “Ngươi với cổ ngọc này cũng có liên hệ??”

Bóng Mộc Thiến Thiến đã hoàn toàn chìm trong hào quang đỏ, nơi bả vai sau lưng, linh cốt thứ bảy của nàng nóng rực lên: “Ban đầu ta chỉ đoán thôi, giờ thì chắc chắn rồi. Không phải ta và cổ ngọc có liên hệ, mà là... là đại ca Thẩm. Ta không biết huynh ấy có liên quan gì đến sư đệ, chỉ biết trên người ta có một đoạn linh cốt vốn thuộc về huynh ấy, nên trận nhãn mới tiếp nhận ta, để ta có thể khiến trận pháp tà ác này dừng lại.”

“Không, Thiến Thiến, ngươi sẽ chết mất! Đừng làm vậy!!” Ninh Tu xông tới nhưng bị tường trận cản lại, không thể tiến thêm bước nào. Hai tay bị trói bởi Phược Tiên Thằng, hắn lúng túng lôi ra con dao găm tinh xảo vừa dùng để lấy máu tim, không màng đau đớn mà cắt tới, rạch cả vào da thịt, máu tuôn không ngừng. Hắn chẳng cảm nhận gì, chỉ điên cuồng kêu gào: “Ta có thể cắt đứt dây trói này! Chúng ta nghĩ cách khác, ngươi không phải có liên hệ với cổ ngọc sao? Chúng ta đi tìm bọn họ, ta giúp ngươi!! Ta giúp ngươi kéo từng người ra khỏi trận, được không? Thiển Thiển, ta cầu xin ngươi… Ta sai rồi, ngươi phạt ta đi! Đánh ta, mắng ta cũng được, ta không tham những phù hoa kia nữa... Ngươi ra đây đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu...”

Trên người Ninh Tu, máu tươi từ những vết dao nhỏ chảy khắp, dây trói cuối cùng cũng lỏng ra. Hắn đưa tay đẫm máu vươn về phía nàng, qua tầng trận đỏ, ánh mắt khẩn thiết đầy cầu mong: “Ngươi ra đi... được không?”

Mộc Thiến Thiến đứng giữa làn sáng đỏ, lắc đầu, ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt ấy xa xăm và bình thản, như vừa nói với hắn, vừa như đang nhắn gửi cho ai đó ở nơi xa: “Không kịp rồi... Trận này không chỉ giam cầm các tu sĩ tinh anh, mà còn cả tính mạng vô tội của bảy thành dân Đại Ninh. Nếu mạng ta có thể đổi lấy sự bình an cho họ, thì đáng giá. Sư đệ ta vốn lương thiện, chỉ là bị lừa gạt mà tạo nên trận pháp này, tuyệt không phải bản tâm. Thẩm đại ca tuy không phải sư tôn ta, nhưng đã rút linh cốt cứu ta, đối đãi không bạc. Ta tin huynh ấy không phải người xấu, nếu huynh ấy vượt qua kiếp nạn này, mong huynh ấy sống thật tốt. Còn sư bá ta... đại ân như tái sinh, nếu có kiếp sau nhờ hiến tế mà được tồn tại, ta cũng nguyện hết lòng báo đáp.”

Từng lời nàng nói như từng nhát dao cắt vào tim Ninh Tu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn thấy thời gian kéo dài như hàng giờ, bị dằn xé bởi tuyệt vọng và đau khổ. Hắn đập vào tường trận đỏ đến đầm đìa máu, in đầy dấu tay tuyệt vọng như một con thú bị nhốt chờ chết.

Cho đến khi hắn tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu tung tà áo xanh, kiên quyết xoay người, nhảy vào trận nhãn, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, không để lại lời nào.

“KHÔÔÔÔÔNG!!!!” Tiếng gào xé trời của Ninh Tu vang vọng khắp vùng đất chết, hoang tàn và đổ nát, không tan đi được.

Màn kết thúc đột ngột.

Thẩm Mặc Ly ngơ ngác giữa không trung, khó lòng tin nổi. Thiến Thiến – một cô nương tốt như vậy – nói đi là đi, không còn lại gì.

Đám người vây quanh Ninh Tu im bặt, lặng lẽ như tờ. Một lúc lâu sau, chỉ còn tiếng lặp đi lặp lại vô hồn của Ninh Tu: “Thiến Thiến... đừng đi...”

“Phịch” một tiếng, Tức Mặc Ảnh ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt đỏ ngầu, mặt tái xanh, vẻ anh tuấn ngày nào nay đã phủ đầy râu ria lởm chởm. Trên bộ trường bào đen rách vài chỗ, bụi tro và tàn lửa bám đầy, trông chẳng khác gì một hồn ma: “Sư tỷ, Thẩm Dự… hai người liên thủ gạt ta thật khổ…”

Thẩm Mặc Ly đau lòng đến nghẹn. Hắn hiểu rõ Tức Mặc Ảnh, giờ phút này ngoài nỗi đau không bờ bến, trong lòng còn dâng trào cảm giác tội lỗi đến nghẹt thở.

Lần trước vì Thiến Thiến, hắn có thể rút linh cốt giúp nàng, cũng là giúp Tức Mặc Ảnh. Nhưng lần này, đến thân xác hắn cũng chẳng còn, còn có thể làm gì để an ủi A Ảnh của mình nữa?

Thẩm Mặc Ly thở dài trong lòng, thật sự càng sống càng thảm. Hồn phách hắn khẽ đáp bên người đồ đệ, mở rộng hai tay, ôm lấy Tức Mặc Ảnh đầy thương xót, bàn tay vỗ nhẹ vai hắn từng nhịp một.

Hắn biết Tức Mặc Ảnh chẳng thể cảm nhận được gì, nhưng cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn để an ủi hắn.

“Huyết trận do Cô Tuyết Sơn phái khởi đầu, cũng do Cô Tuyết Sơn phái chấm dứt. Chuyện này dừng lại tại đây, không nhắc lại nữa.” Vũ Văn Liên Hổ là người đầu tiên phá vỡ im lặng: “Thái tử Ma giới dã tâm khó lường, xem mạng người như cỏ rác, đã phá vỡ hiệp ước hòa bình trăm năm giữa Nhân tộc và Ma tộc. Bách Luyện Các tất phải trừ hắn tận gốc. Giờ ta lui về dưỡng sức, chẳng bao lâu nữa sẽ chinh phạt Ma giới. Chư vị đạo hữu, cáo từ!”

Nói xong, Vũ Văn Liên Hổ dẫn người rời đi. Vũ Văn Vấn Tuyết để lại cho Tức Mặc Ảnh một bình định hồn cố tâm đan, nhẹ giọng nói: “Mộc cô nương rất tuyệt vời, ngươi có một vị sư tỷ tốt. Chúng ta vẫn là bằng hữu, cần giúp gì thì cứ đến tìm ta.” Nói rồi cũng theo đoàn rời đi.

Vân Nam Tiêu đảo mắt một vòng, cùng hai huynh đệ Vân Kiếm Chi, Vân Kiếm Hồ đến trước mặt Tức Mặc Ảnh: “Tức Mặc, quyết định của Phương Chư Sơn phái giống như Bách Luyện Các. Người đã khuất thì nên yên nghỉ. Sư tỷ ngươi đã chết vì trận, sư tôn ngươi vẫn chưa được an táng, ngươi phải gắng gượng mà sống. Trẻ tuổi có thể sai, nhưng bắt đầu lại còn cần dũng khí lớn hơn.”

Gì cơ? An táng? Thẩm Dự giật mình: Mình thật sự chết rồi sao? Hắn đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy được thân xác mình — không, là thân xác của Thẩm Mặc Ly — nằm ở mép tàn tích. Tức Mặc Ảnh dùng một tấm vải đen bọc lại, không để ý kỹ thì không biết có người ở đó.

Tức Mặc Ảnh nãy giờ vẫn ngồi bất động, nghe đến đó mới khẽ động ánh mắt, quay sang nhìn thi thể Thẩm Mặc Ly. Hắn đứng dậy, giọng khàn đặc, như vỡ ra từng mảnh: “Vân chưởng môn, khi chinh phạt Ma giới, xin cho ta cùng đi.”

Vân Nam Tiêu gật đầu, tập hợp những đệ tử còn lại rồi rời khỏi.

Không lâu sau, vùng hoang tàn chỉ còn lại hai người sống là Tức Mặc Ảnh và Ninh Tu, cùng một linh hồn tình trạng không rõ ràng – Thẩm Dự.

Dòng sông Tẩm Thủy lại róc rách chảy, tiếng nước vui tai lại khiến lòng Tức Mặc Ảnh rối loạn. Hắn bế thi thể Thẩm Mặc Ly, chẳng buồn liếc nhìn Ninh Tu lấy một lần, xoay người hướng về phía Cô Tuyết Sơn mà đi.

Đi được khoảng một tuần trà, hồn phách Thẩm Dự phát hiện có gì đó theo sau họ. Hắn quay đầu, đối phương liền trốn rất nhanh.

Có thể thấy được mình? Vậy là cũng là một hồn phách?

Hắn cúi đầu nhìn Tức Mặc Ảnh – vì quá đau buồn nên ánh mắt mờ mịt, bước đi loạng choạng như cái xác không hồn. Tay phải bị Hắc Nhật làm thương, chỗ vết thương đã khô nhưng lại nứt toạc khi bế người, máu nhỏ xuống từng giọt. Với tình trạng này, ngay cả cưỡi kiếm còn khó khăn, nếu có kẻ nào bất lương tiếp cận lúc này, e rằng hậu quả khôn lường.

Thẩm Dự liền tính toán.

Hắn lặng lẽ tách khỏi Tức Mặc Ảnh, giả vờ trôi về phía dòng sông như muốn uống nước mà chạm không được, gương mặt tỏ vẻ tức tối, lén quan sát mặt nước.

Quả nhiên không lâu sau, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện. Hắn nghiêng người nhìn về dòng sông, muốn xem kẻ bám theo là ai — thì thấy một sinh vật toàn thân lông đen dài, mắt tròn lấp lánh, tai rạp xuống, đuôi cụp lại — một con mèo đen nhỏ lông xù!

Thẩm Mặc Ly quên cả giả bộ, lập tức bật dậy nhìn thẳng nó, nhận ra đây chính là con mèo nhà mà lần trước hắn từng cứu trong trận Huyết Trận.

“Ngươi... là theo ta đến đây sao?” Thẩm Dự thấy mèo đen nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng thấy được hồn phách, liền cất tiếng hỏi.

“Meo~” Mèo đen kêu mềm nhẹ một tiếng, khiến Tức Mặc Ảnh nghe thấy, liền quát: “Ai đó?”

Bộ dạng hung dữ của Tức Mặc Ảnh làm mèo con cảnh giác nằm rạp xuống. Thẩm Dự vội vàng trôi lại gần trấn an: “Đừng sợ, hắn sẽ không...”

Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Dự bỗng thấy trời đất đảo lộn, tối sầm trước mắt, chờ đến khi tỉnh lại, hắn đã thấy Tức Mặc Ảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, chậm rãi bước tới.

Tức Mặc Ảnh giờ cao lớn hơn Thẩm Mặc Ly nhiều, trong mắt hồn mèo hiện tại của hắn thì cứ như người khổng lồ.

“Chuyện gì đây?” Thẩm Dự hoảng hốt mở miệng, nhưng chỉ nghe thấy mình kêu một tiếng mềm oặt: “Meo~”

“Ngươi là... con mèo nhà được Thẩm Dự cứu ư?” Tức Mặc Ảnh cũng nhận ra, cúi đầu không chớp mắt nhìn hắn.

Thần hồn trú nhờ vào mèo nhỏ, Thẩm Dự nuốt nước miếng, ánh mắt bất an nhìn Tức Mặc Ảnh.

May mà Tức Mặc Ảnh chỉ nhìn một lát, không phát hiện điều gì lạ, liền ôm xác Thẩm Mặc Ly, tiếp tục đi về phía trước.

Mèo nhỏ Thẩm Dự khẽ thở phào, lặng lẽ theo sau Tức Mặc Ảnh.

Bình Luận (0)
Comment