Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 73

Đi được một quãng, Tức Mặc Ảnh ngoái đầu lại thấy nó vẫn lẽo đẽo theo sau, bèn lạnh lùng hỏi: “Ngươi không quay lại tìm chủ nhân của ngươi, cứ bám theo ta làm gì?”

“Meo~” Thẩm Dự cũng muốn mở miệng nói cho rõ, nhưng bao nhiêu lời ra khỏi miệng lại chỉ thành tiếng mèo kêu.

“Muốn theo thì cứ theo, ta chẳng có gì cho ngươi ăn đâu.” Dứt lời, hắn tiếp tục bước đi, chỉ là bước chân có phần chậm lại.

Một người một mèo cứ thế men theo đường mòn, khi thì dừng nghỉ, khi lại rảo bước, rời khỏi khu rừng rậm rạp, vượt thêm một ngọn núi nữa là đến trấn Cô Tuyết. Nhưng bất chợt, Thẩm Dự dừng lại, đôi tai vểnh lên nghe ngóng. Giờ đây là mèo, thính lực của y nhạy hơn người thường gấp bội, lập tức nhận ra có tiếng bước chân tu sĩ đang tiến lại gần—hai người, một già một trẻ, hướng đi trùng khớp với họ, hẳn là người của phái Cô Tuyết.

Tức Mặc Ảnh thấy nó đứng yên, quay đầu hỏi: “Sao lại không đi nữa? Muốn quay về rồi à?”

Chú mèo mun phát ra tiếng gừ thấp đầy cảnh giác, rồi bất ngờ phóng lên, nhào thẳng về phía hắn.

Tức Mặc Ảnh đang ôm thân thể của Thẩm Dự, tay không rảnh, thấy mèo con lao tới liền sợ nó làm tổn hại đến nhục thân của sư tôn, vội xoay người, đưa lưng ra đỡ. Nhưng con mèo chẳng hề vung vuốt, chỉ dùng đệm thịt mềm mại đẩy hắn ngã xuống đất, giấu mình vào bụi rậm. Tức Mặc Ảnh ôm chặt thân thể của Thẩm Dự, lăn người đứng dậy, vội vàng kiểm tra, thấy sư tôn vẫn nằm yên bình y như cũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tức Mặc Ảnh dừng lại động tác, lặng lẽ nhìn xuyên qua khe lá, thấy hai người tới gần—là Phù Phong và Khúc Chỉ Nguyệt.

Hắn nghiêng đầu nhìn chú mèo con một cái, mèo mèo Thẩm Dự dùng đầu lông mềm mại cọ cọ vào tay hắn như để trấn an.

“Cha, qua ngọn núi này là đến nơi rồi, không biết Khúc Lâm làm việc đến đâu rồi?”—giọng của Khúc Chỉ Nguyệt vang lên từ xa.

“Gieo lời đồn vốn là sở trường của hắn, đừng lo. Đợi khi toàn phái đều tin Thẩm Mặc Ly là giả, ngôi vị chưởng giáo trong tầm tay ta rồi.” Phù Phong đáp, giọng ngập tràn đắc ý.

“Nhưng... chưởng giáo thật sự bị đoạt xá* sao?” (*Đoạt xá: linh hồn người khác chiếm đoạt thân thể tu sĩ.)

Một người một mèo ẩn mình trong bụi rậm, cả hai đều rợn gáy.

“Nói thật thì ta cũng không biết chắc.”

“Không biết? Sao lại không biết? ‘Liệt Hồn Giám’ không phải là...”

“‘Liệt Hồn Giám’ tuy không soi ra dấu ấn linh hồn của chưởng giáo, nhưng cũng chẳng tiêu diệt được linh hồn nào trong thân xác hắn. Chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra...” Phù Phong trầm ngâm.

“Vậy... nếu lỡ như chúng ta lầm rồi thì sao?” Khúc Chỉ Nguyệt lộ vẻ hoảng hốt.

“Ha, chuyện đến nước này rồi, thật hay giả có gì quan trọng? Cản đường thì cứ diệt cho sạch! Con ngoan, chờ cha ngồi vào ngôi vị chưởng giáo, từ nay về sau trong phái Cô Tuyết hay cả giới tu chân, muốn gì được nấy!”

“Lũ súc sinh các ngươi, việc táng tận lương tâm cũng làm cho được, đến cả hãm hại chưởng giáo cũng dám xuống tay?!” Tức Mặc Ảnh giận đến bốc hỏa, không còn quan tâm chuyện ẩn thân, nhảy bật ra khỏi bụi, rút Cô Long Ngâm, trực tiếp nhằm vào đầu Phù Phong.

Đòn này quá bất ngờ, phụ tử Phù Phong chưa kịp chuẩn bị, nếu chẳng phải vì Tức Mặc Ảnh những ngày qua thương tâm quá độ, tinh thần tiêu hao, tay phải lại bị thương nặng, suýt nữa đã lấy được mạng hắn rồi.

Một chiêu thất thủ, Phù Phong kinh sợ tránh né, nhưng khi thấy rõ người đến lại cười lớn:

“Hóa ra là ngươi, thằng nhãi ranh! Giờ Thẩm Mặc Ly chết rồi, Mộc Thiến Thiến cũng chết, xem thử ai còn bảo vệ nổi ngươi nữa!”

Dứt lời liền rút kiếm xông tới, Khúc Chỉ Nguyệt cũng nhập cuộc.

Tức Mặc Ảnh mang tám cốt linh căn, thiên phú xuất chúng, nếu được trưởng thành dưới sự dìu dắt của sư tôn thì hai tên bảy cốt này đâu phải đối thủ. Nhưng y lại đi vòng vèo quá nhiều, mới có được thành tựu như hôm nay, gần đây lại liên tiếp gặp đả kích, tinh thần kiệt quệ. Suốt ngày đêm chạy vạy cứu dân bảy thành, thân thể mệt mỏi vô cùng, giờ một mình đối đầu hai tên đã dưỡng sức đầy đủ, khó mà chống đỡ nổi.

“Là ngươi hại chết sư tôn ta, Phù Phong lão tặc! Ta muốn mạng ngươi!” Tức Mặc Ảnh mắt đỏ hoe, tung ra thức thứ ba của Hàn Mai Phá Tuyết—Liên Thứ Phá.

Phù Phong bị ép đến mức lăn lê bò toài, Khúc Chỉ Nguyệt bị chém trúng tay và chân, kêu la thảm thiết.

Ghen ghét khiến mặt Phù Phong đỏ bừng, gào lên như phát cuồng: “Hắn dám truyền Hàn Mai Phá Tuyết tam thức cho ngươi?! Dựa vào cái gì?! Kiếm pháp này chỉ truyền cho các đời chưởng giáo! Dựa vào đâu ngươi học được?!” Dứt lời, liều mạng lao lên lần nữa.

Hàn Mai Phá Tuyết tam thức tuy mạnh, nhưng cực kỳ hao tổn tâm thần. Tức Mặc Ảnh lúc này đã gắng hết sức, thấy Phù Phong lao tới, cắn răng quyết liều mạng.

Đúng lúc ấy, Khúc Chỉ Nguyệt hét lớn sau lưng: “Chưởng giáo Thẩm! Đệ tử tham kiến chưởng giáo!”

Tiếng gọi hướng về nơi Tức Mặc Ảnh giấu nhục thân của Thẩm Mặc Ly. Hắn khựng lại, lập tức bị Phù Phong thừa cơ tấn công, trường kiếm quét ngang hai tay, nếu không buông, đôi tay này sẽ bị chém rụng ngay tức thì. Hắn sốt ruột quay đầu, tay buông lơi, Cô Long Ngâm rời khỏi tay, sau đó trúng một chưởng toàn lực của Phù Phong vào lưng, nội tạng như bị đảo tung, nhưng điều khiến hắn đau hơn là khi quay đầu lại, chỉ thấy khoảng không trống rỗng phía sau.

Hắn bị đánh bay một đoạn xa, ngã lăn ra đất, ngỡ rằng phen này khó toàn mạng. Nhưng rồi cảm giác đau đớn cuồn cuộn dần tan, linh lực lưu chuyển lại như thường, như thể chưa từng bị đánh trúng.

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc.

Đó là Đồng Tâm Chú.

Thẩm Mặc Ly chưa chết, còn thay hắn đỡ một chưởng!

Trong mắt Tức Mặc Ảnh vụt sáng, vui mừng xen lẫn đau xót, rành rành nơi đáy mắt. Hắn định lao tới xem sư tôn ra sao, nhưng lại sợ để lộ chỗ ẩn thân, đành kìm chân lại.

“Ngươi điên rồi sao? Ăn một chưởng còn cười được?” Khúc Chỉ Nguyệt nhìn hắn như nhìn quái vật. “Không ngờ ngươi có khẩu vị nặng như vậy.”

“Bịch!”—một tiếng vang từ bụi rậm chỗ giấu thân thể Thẩm Mặc Ly. Tức Mặc Ảnh giật mình, ngoảnh lại nhìn. Phù Phong quát: “Ai đó?!”

“Meo…” Một khối lông đen mềm mịn lăn lóc chui ra khỏi bụi, loạng choạng đi được vài bước liền ngã xuống, bất động.

Tức Mặc Ảnh lập tức lao tới bên mèo nhỏ Thẩm Dự. Khúc Chỉ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, nghi hoặc: “Hắn còn nuôi mèo à?”

Phù Phong khinh bỉ: “Lũ vật chết dở, theo hắn cũng thế cả thôi.”

Khi Tức Mặc Ảnh chạy đến bên, Thẩm Dự đã đau đến co giật, thần trí mơ hồ.

Một chưởng kia của Phù Phong, một con mèo nhỏ yếu như y sao chịu nổi? Bị đánh trúng, y chỉ kịp nghĩ: mới vừa có lại thân xác, chẳng lẽ sắp chết nữa? Biết thế đã chẳng làm mèo con ra cứu hắn làm gì, đáng thương quá đi.

Trước khi ngất đi, y thấy Tức Mặc Ảnh lao về phía mình, rồi trước mắt tối sầm lại.

Lần nữa tỉnh dậy, y lại biến thành một làn hồn nhẹ bay giữa không trung.

Vội vàng cúi nhìn, thấy Tức Mặc Ảnh ôm lấy mèo nhỏ hấp hối trong lòng, cúi đầu vùi mặt vào cổ nó, đôi vai run lên không ngớt.

Nhưng Phù Phong và Khúc Chỉ Nguyệt không rảnh rỗi ngắm cảnh tượng cảm động ấy, liền chia ra tả hữu vây lại.

“A Ảnh! Đừng khóc nữa! Nhìn phía sau kìa!” Thẩm Dự nóng ruột hô lớn, chẳng cần biết hắn có nghe thấy không.

Trường kiếm của Phù Phong và trường tiên của Khúc Chỉ Nguyệt đồng loạt ập tới sau lưng Tức Mặc Ảnh. Hắn ôm mèo lăn người né tránh, ống tay áo lóe lên ánh sáng, một thanh đoản kiếm từ tay áo bắn thẳng vào mắt Khúc Chỉ Nguyệt. Hắn vốn không phải đối thủ của Tức Mặc Ảnh, lại thêm cự ly gần, đoản kiếm cắm thẳng vào hốc mắt.

“AAAGGHHHH! Mắt của ta!!!”—tiếng gào rền vang trời, Khúc Chỉ Nguyệt đau đớn cuộn người nằm đất.

Phù Phong quý đứa con này như ngọc, thấy vậy hồn bay phách lạc, quẳng cả Tức Mặc Ảnh để lao tới.

“Cha… mắt con… con không thấy gì nữa… con bị mù rồi sao?!”

“Đừng sợ, đừng sợ, cha lập tức đưa con về phái, tìm Huyền Thu Thủy chữa mắt cho con, sẽ không mù đâu, ngoan…”

Tức Mặc Ảnh thu hồi Cô Long Ngâm, tranh thủ lừa hắn:
“Kiếm tay áo của ta tẩm độc giống kiếm Cô Long Ngâm, hắn sống không nổi đâu!”

“Giải dược mau!!”—Phù Phong tin thật, dí kiếm vào cổ hắn.

Tức Mặc Ảnh dửng dưng đẩy kiếm ra bằng hai ngón: “Đâm đi. Ta chết rồi, hắn cũng không sống nổi đâu.”

“Ngươi… cái đồ không cha không mẹ, ngươi cũng là đồng môn của hắn, theo Thẩm Mặc Ly lâu như vậy mà học được mỗi trò vong ân phụ nghĩa?!”

Sắc mặt Tức Mặc Ảnh tối sầm, gằn từng chữ: “Dám sỉ nhục sư tôn ta? Tìm chết!” Hắn đặt mèo nhỏ xuống đất, xoay kiếm, đâm thẳng tới. “Ngươi hại sư tôn ta, sao còn dám nói đến tình nghĩa đồng môn?”

Phù Phong và hắn giao đấu suốt một nén nhang, không ai chiếm được thượng phong. Khúc Chỉ Nguyệt, tay ôm con mắt bị thương, lén lút bò đến bên mèo nhỏ, rút chủy thủ, hét to rồi lao tới.

Tức Mặc Ảnh nghe tiếng động, quay lại ngăn cản nhưng bị Phù Phong bám chặt không buông. Trong lúc nguy cấp, hắn phóng Cô Long Ngâm về phía Khúc Chỉ Nguyệt.

“Tránh ra! Kiếm có độc!”—Phù Phong gào lên.

Khúc Chỉ Nguyệt vốn chỉ định đánh lạc hướng, giờ bị kiếm độc lướt tới, sợ đến hồn phi phách tán, vứt chủy thủ, quay người bỏ chạy.

Tranh thủ thời cơ, Phù Phong tung chiêu sát thủ, hai kiếm liền đâm vào vai và đùi của Tức Mặc Ảnh.

Thẩm Dự phiêu phù trên không, lo đến muốn phát điên.

“Ngươi không phải tài giỏi lắm sao? Thiếu niên tu chân xuất chúng, thi chọn đệ tử đứng đầu, truyền nhân đắc ý của chưởng giáo, thiên phú hơn người, chịu khó khổ luyện?” Phù Phong vừa nói, vừa dẫm mạnh lên chân bị thương của hắn.

Tức Mặc Ảnh mồ hôi túa như mưa, môi mím chặt, ánh mắt vẫn như dã thú nhìn chằm chằm Phù Phong. Cái nhìn khiến hắn dù đang chiếm ưu thế cũng lạnh gáy, như thể bị mãnh thú rình mồi.

Phù Phong nghiến răng: “Tha cho ngươi một mạng cũng được… Ngươi có tám cốt linh căn phải không? Để ta moi hết, biến ngươi thành phế nhân, xem ngươi còn cứng miệng đến bao giờ!”

“Cho dù ta có trở thành phế nhân, ngươi cũng đừng vọng tưởng chiếm được giải dược!”

Bình Luận (0)
Comment