Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 74

Phù Phong lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, linh khí cuộn quanh bốn phía, rõ ràng là pháp khí dùng để cất giữ bảo vật cần linh lực ôn dưỡng.

Thấy thế, Thẩm Dự cuống quýt, vội lao thẳng vào thân thể Thẩm Mặc Ly, nhưng thần hồn chỉ lướt qua như gió, không thể trụ lại. Hắn lại chuyển hướng, nhào tới thân thể chú mèo nhỏ đang thoi thóp, vẫn là xuyên qua như mộng, không sao nhập hồn được.

Phù Phong lấy dây Trói Tiên Thừng* trói chặt tay chân Tức Mặc Ảnh, rồi lại lôi ra một lưỡi câu to bằng bàn tay, ánh kim âm u lạnh buốt.

“Phụ thân, người tự tay móc ư?” Khúc Chỉ Nguyệt hơi ngần ngại, “Người... biết làm sao?”

Phù Phong đan hai tay, xé rách y phục trên lưng Tức Mặc Ảnh, rồi không hề do dự đâm lưỡi câu sâu vào phần thịt sau xương bả vai, máu tươi lập tức trào ra, hắn nhe răng cười tàn bạo: “Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Ngươi quên lúc Phù Chi bị móc xương, chúng ta nhìn bao nhiêu lần rồi? Nhìn nhiều cũng biết làm thôi.”

“Nhưng mà... linh cốt thứ tám hiếm có khó tìm, nếu xảy ra sai sót...” Con mắt độc nhất của Khúc Chỉ Nguyệt lóe ánh thèm thuồng, nhưng trong lòng vẫn lấn cấn.

“Đừng nhưng nữa! Ngươi cũng biết thứ này cầu mà khó gặp, cơ hội chỉ có một lần. Chậm một bước là sinh biến, rề rà nhát gan thì làm được gì? Trước tiên cho hắn uống viên chỉ huyết đan, đừng để hắn chết!”

Tức Mặc Ảnh đau đớn muốn vùng vẫy, nhưng bị Khúc Chỉ Nguyệt ghìm chặt, linh lực bị phong, tay chân bị trói, chẳng thể nhúc nhích. Mũi câu lướt dọc theo xương bả vai, cắt từng thớ thịt, đau đớn như xé da róc thịt. Tức Mặc Ảnh hai tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, nghiến chặt răng hàm, chỉ sợ mình bật tiếng kêu.

“Đúng là xương thứ tám... Thẩm Mặc Ly giỏi thật, toàn chọn đồ quý...” Giọng Phù Phong kìm nén kích động, lưỡi câu trong tay xoay ngược, móc ra một đoạn linh cốt trắng tinh còn quấn linh khí, đưa lên ngắm như đang xem thịt sống ngoài chợ.

Đồng tử Tức Mặc Ảnh co rút dữ dội, cổ họng rên khẽ một tiếng, cả người run rẩy vì cơn đau như thủy triều dâng lên. Khoảnh khắc linh cốt bị kéo ra, trước mắt hắn bỗng loá trắng, chẳng thấy gì nữa, chỉ cảm được vị máu từ môi cắn nát tràn vào khoang miệng, mùi tanh nghẹn nơi cổ họng. Từ lưng tới tận đầu ngón chân như bị hàng vạn mũi kim đâm vào, ngay cả thần hồn cũng như bị kéo rách cùng linh cốt, tan tành tơi tả.

Thì ra... bị móc xương lại đau đến thế. Vậy lúc ấy, Thẩm Dự đã phải chịu đựng như thế nào? Trong thoáng tàn thức cuối cùng, đầu óc Tức Mặc Ảnh lướt qua một ý niệm như vậy.

“Ảnh nhi! Ảnh nhi, đừng ngủ! Tỉnh lại đi!!” Thẩm Dự tận mắt chứng kiến tất cả, gần như phát cuồng, trái tim như bị xé rách, không có máu chảy mà chỉ có đau đớn và giận dữ nhấn chìm thần hồn yếu ớt. Hắn chỉ hận không có thân thể, nếu có, đã sớm chặt nát cha con Phù Phong thành trăm mảnh, rồi ôm Tức Mặc Ảnh vào lòng, thì thầm bên tai rằng hắn vẫn ở đây, chưa từng rời xa.

Người luyện võ thân thể rắn chắc cân đối, Tức Mặc Ảnh lại vai rộng eo thon, làn da bánh mật khỏe mạnh, thân thể vốn cường kiện tràn đầy sức sống. Nhưng giờ lưng hắn thủng một lỗ lớn, máu đầm đìa, lẫn với mồ hôi lạnh tuôn xuống rừng hoang, rơi vào cỏ dại khô tàn. Mọi vẻ đẹp đều bị nhuốm máu, chỉ còn lại thê lương rối bời.

Phù Phong cẩn thận bỏ linh cốt vào hộp, giấu kỹ vào túi Càn Khôn, rồi lại nhét sát vào lòng, quý hơn sinh mệnh. Hắn liếc mắt ra hiệu với Khúc Chỉ Nguyệt, cả hai bước tới gỡ dây trói.

“Cha à, mình lặng lẽ đem hắn về ném vào Thiện Phạt đại lao, liệu có bị phát hiện không?”

“Hắn đã thành phế nhân, chúng ta ép hắn giao giải dược rồi giết, sau đó âm thầm vứt xác, bên ngoài chỉ cần tuyên bố hắn vì tội mà bỏ trốn, phản bội tông môn là xong.”

“Cha vẫn là cao tay, có linh cốt này, cha còn sợ không ngồi được ghế chưởng giáo?”

Lời cha con Phù Phong khiến Thẩm Dự nghe rõ mồn một, hắn giận tới mức thần hồn run rẩy, lại chẳng thể làm gì.

Ngay khi hai người cúi xuống định chạm vào thân thể Tức Mặc Ảnh, một luồng gió âm lãnh chợt lướt qua sau cổ.

“Cha, rừng này cây cao lá rậm, sao lại có gió? Lạnh quá.” Khúc Chỉ Nguyệt rùng mình nhìn quanh, làu bàu nói.

“Ngươi cũng cảm nhận được à?” Phù Phong nghi hoặc cau mày: “Ta còn tưởng mình hoa mắt.”

Hai người không thấy gì, nhưng Thẩm Dự lại thấy rõ ràng: Một bóng đen khoác áo choàng, vác đại đao trên lưng lướt qua như u linh. Người kia thân hình vạm vỡ, cao lớn như núi, thanh đao trên lưng thậm chí còn cao hơn cả thân người, trông cực kỳ chói mắt.

Bộ dạng ấy… Thẩm Mặc Ly bất giác nhớ tới lời kể của một đại hán trong Ô Y quận, về người từng xuất hiện tại hang động nơi hắn xuyên tới – một nam nhân mặc hắc bào, vác đại đao. Không phải là người này sao?!

Người kia dường như lúc đầu không chú ý tới hai cha con dưới tán cây, phi thân đi một đoạn nghe thấy tiếng nói mới quay lại, lần này nhẹ nhàng đáp lên ngọn cây sau lưng bọn Phù Phong, đầu nghiêng lắng nghe, động tác như mèo rình mồi.

Thẩm Dự chưa từng thấy thân pháp nào quỷ mị như vậy, nhìn đến ngẩn người. Khi hắn nhìn rõ khuôn mặt người nọ—đôi mắt mờ xám, đường nét sắc bén như chạm khắc—thì bật thốt: “Ức Chiêu tiền bối?!”

Hắn đang ở trạng thái thần hồn, người thường không thể nhìn thấy hay nghe được hắn. Nhưng lần này, khi hắn vừa cất lời, Ức Chiêu đứng trên cành cây lập tức chau mày, giơ một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi chỉ xuống dưới, phất tay.

Thẩm Dự lập tức hiểu ý, khẽ đáp: “Không sao, tiền bối, bọn họ không nghe được ta.”

Ức Chiêu hơi khựng lại, rồi khẽ gật đầu. Y lấy ra một nhúm bột phấn từ ngực áo, nhẹ nhàng rải xuống. Chẳng mấy chốc, hai cha con Phù Phong “phịch phịch” ngã lăn bất tỉnh.

Lúc này, Yêu Tôn mới cất giọng: “Tiểu hữu Thẩm, ngươi gặp chuyện gì vậy? Sao lại là thần hồn?”

Thẩm Dự lòng rối như tơ vò, chỉ kể sơ lại mọi chuyện, sau cùng cầu xin y giúp đỡ. Nào ngờ, khi kể đến đoạn linh cốt bị móc, sắc mặt vốn lãnh đạm của Ức Chiêu thoắt trầm xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, lạnh giọng ngắt lời: “Tiểu đồ nhà ngươi hiện đang ở đâu?”

“Ngay dưới gốc cây nơi tiền bối đứng, chính là người vừa bị hạ mê. Xin ngài, xin cứu lấy hắn!”

Ức Chiêu liền đáp xuống bên cạnh Tức Mặc Ảnh, quỳ xuống thăm mạch, khẽ chạm vào mặt xác nhận thân phận, rồi dọc theo sống lưng chạm tới bả vai nơi linh cốt bị lấy đi.

Thẩm Dự lặng lẽ lơ lửng bên cạnh, không biết có phải ảo giác hay không, mà hắn thấy tay Ức Chiêu khẽ run.

“Ta cho hắn uống Kim Cố Hoàn, trước tiên giữ lấy tính mạng đã.” Ức Chiêu nói, tay lật nhẹ, lấy ra nắm linh đan, một tay đỡ gáy, tay kia bón từng viên thuốc vào miệng Tức Mặc Ảnh, ngẩng đầu hắn lên cho thuốc trôi xuống.

Xong xuôi, Ức Chiêu hơi thả lỏng bờ vai căng cứng, trầm ngâm giây lát, ngước nhìn trời. Trong mắt mờ xám như đá chết của y, dường như thoáng qua chút bi thương. Y khẽ thở dài một tiếng, rồi đột nhiên giơ tay gọi gió, quấn lấy Thẩm Dự, quát lớn: “Đi!”

Trước mắt Thẩm Dự chợt sáng loà, chói đến mức không mở nổi mắt.

Khi ánh sáng nhạt dần, hắn mở mắt ra đã thấy cảnh sắc diễm lệ trước mặt: mây mù như sa mỏng lượn quanh rặng núi xanh rì, các loại kỳ hoa dị thảo chen nhau nở rộ, giọt sương long lanh đọng trên lá lấp lánh dưới ánh sáng trời.

Ức Chiêu đặt nhẹ Thẩm Mặc Ly và Tức Mặc Ảnh xuống cỏ, rồi ôm mèo nhỏ từ vai gỡ xuống. Mèo con “meo” một tiếng, lại tung tăng nhảy nhót như chưa từng bị thương.

“Tiền bối… đây là đâu?” Thẩm Dự tròn mắt ngạc nhiên, hắn biết Yêu Tôn được xưng là kẻ có năng lực thông thiên, không ngờ thật sự cường đại đến mức này.

Ức Chiêu không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu, bước ra bên hồ u tĩnh. Mặt hồ như gương, phản chiếu mây mù và núi non như ảo mộng. Y chụm tay làm loa, cất tiếng hú vang vọng.

Là tiếng long ngâm, chan chứa linh lực, ngân dài khắp sơn lâm, khiến chim chóc bay tán loạn, muông thú bỏ chạy. Rồi tất cả lặng như tờ.

Y lại hú tiếp hai lần, đến lần thứ ba, mặt hồ chợt nổi sóng, sương mù tan dần, mặt nước như sôi sục rồi nứt ra một xoáy nước khổng lồ. Một con rồng dài lấp lánh ánh kim trong nắng nhảy vọt lên trời.

“Tiểu tử Ức Chiêu! Năm đó ngươi không nghe lời ta, cố tình phá đan, giờ lại mò tới làm gì?” Tiếng rồng gầm gừ vang dội, rồng lớn sải cánh lượn trên không, đôi mắt xanh biếc to như đèn lồng nhìn xuống hồ.

“Thưa tiền bối, vãn bối có chuyện muốn nhờ.” Ức Chiêu cúi đầu hành lễ.

“Ứng Long Thần Tôn? Đây chẳng phải Cửu Tiêu bí cảnh sao?!” Thẩm Dự kinh hãi.

“Ồ, là tiểu hữu Thẩm à? Thằng nhãi này mang ngươi đến, ngươi lại thành ra thế kia?” Hơi thở nóng rực từ đầu rồng phả thẳng vào mặt Thẩm Dự, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì.

Thẩm Dự thầm đoán: chắc Tức Mặc Ảnh bị thương quá nặng, Yêu Tôn cũng bó tay, nên đưa cả hai đến gặp Ứng Long thần tôn nhờ cứu giúp. Hắn vội kể lại mọi chuyện từ đầu.

Ứng Long lặng lẽ nghe xong, chuyển mắt sang Ức Chiêu: “Ngươi mang họ đến đây, rốt cuộc là muốn gì?”

“Tiền bối, ngài đã biết rõ ngọn nguồn, chẳng lẽ còn không đoán được tâm nguyện của vãn bối… Cho dù trốn tránh thêm mười năm, trăm năm, ta cũng chẳng thoát được ràng buộc trong lòng.” Ức Chiêu nói rồi cúi xuống ôm lấy Tức Mặc Ảnh. “Hắn là vướng bận cuối cùng trong cuộc đời ta… Năm xưa ta hứa với Nhan nhi, sẽ chăm sóc hắn. Ta đã nuốt lời rồi… Tiểu hữu Thẩm luôn đối tốt với hắn, nay rơi vào tình cảnh này, ta cũng thấy hổ thẹn.”

Thẩm Dự đứng ngây ra, lời hai con rồng nói câu nào cũng nghe rõ, nhưng chẳng hiểu ý nghĩa.

“Ức Chiêu…” Ứng Long thở dài. “Ngươi chỉ còn nửa viên yêu đan. Nếu dùng để giải phong ấn cho hắn, đã là gắng gượng lắm rồi, lại thêm phục hồi thần hồn cho tiểu hữu Thẩm… tuyệt đối không còn đường sống. Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

“Đã mười năm rồi… Từ ngày Nhan nhi rời ta, ta sống không bằng chết. Cái chết đối với ta không còn là đáng sợ, mà là giải thoát.” Trên mặt Ức Chiêu hiện lên vẻ hồi tưởng, như đang nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp xưa kia, đôi mắt mờ đục phủ một tầng dịu dàng.

“Vô tình không khổ bằng đa tình, một tấc tình còn thành ngàn sợi… Ức Chiêu à, vì một chữ tình nơi trần thế, ngươi đã định không duyên phi thăng. Chỉ vì một nữ tử, ngàn năm tu hành hóa thành bọt nước, tiếc thay, tiếc thay cho thiên tư tuyệt thế của ngươi… Lẽ ra, ngươi đã có thể thành long thân rồi…” Giọng Ứng Long thần tôn vang vọng khắp mặt hồ, chấn động trong tai Thẩm Dự, khiến hắn vô thức cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt như điện của thần long.

“Tiền bối, trước khi gặp được Nhan Nhan, ta tuy sống lâu nhưng chỉ là sống mà thôi. Từ sau khi gặp nàng, ta mới hiểu ra ý nghĩa của sinh mệnh: hoa có hương, trời có sắc, vạn vật tuần hoàn vốn là chuyện tầm thường, thế mà cũng đủ khiến ta thấy vui vẻ... Ta đã nếm trải mười năm đau đớn vì mất đi người mình yêu, ta không muốn đứa trẻ của ta và Nhan Ngôn cũng phải chịu dày vò như vậy. Tiền bối, xin người vì các đời Yêu Tôn tiền nhiệm, xin Thần Tôn đại nhân rủ lòng thương mà thành toàn!”

Nói rồi, Ức Chiêu phủ phục quỳ lạy, sắc mặt thành kính, khiến Thẩm Dự cũng phải xúc động.

“Thôi được, ngàn sông có nước thì ngàn sông soi bóng trăng, ngươi và ta kẻ cầu ánh trăng khác biệt, cưỡng cầu cũng vô ích.” Ứng Long từ một luồng kim quang hóa thành một nam tử cao lớn, phong tư tuấn dật, mái tóc dài màu kim nhạt buông trên vai, khí chất tôn quý lạ thường. Hắn bước ra từ hư không, chậm rãi tiến đến trước mặt Ức Chiêu, đưa tay kết ấn, điểm một cái lên trán y.

Thẩm Dự vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi biết Yêu Tôn lại đến nhận thân: Không phải Tức Mặc Ảnh là Tam hoàng tử nước Cổ An sao? Sao lại là con trai của Yêu Tôn Ức Chiêu được chứ??

Ngay lúc ấy, phù văn màu đỏ máu hiện ra trên trán Ức Chiêu khiến y không thể không tin vào sự thật này. Phù văn yêu dị ấy, giống hệt với ấn ký từng xuất hiện trên trán Tức Mặc Ảnh trong đêm trăng tròn mà Thẩm Dự đã thấy tại Phù Chi viện.

Bình Luận (0)
Comment