Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 80

“Cái gì?!”

Nghe xong, toàn bộ người trong sảnh đều biến sắc. Rút linh cốt của người khác là hành vi bị nghiêm cấm trong toàn bộ tu chân giới, huống hồ lại xảy ra ở một đại môn phái như Cô Tuyết Sơn, tội này càng thêm nghiêm trọng. Mà nạn nhân lại là đồng môn hậu bối, còn là đệ tử út của Chưởng giáo — càng tội chồng tội.

“Ngươi vu oan giá họa! Khi nào thì trưởng lão Phù Phong làm ra loại chuyện như vậy?!” Khúc Chỉ Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Mặc Ly, mở miệng phản bác. Nhưng vừa liếc sang vị Đại trưởng lão đang ngã quỵ dưới đất, hắn chỉ dám giơ tay run rẩy, cuối cùng cũng không dám tiến lên nửa bước.

“Ta có vu oan hay không, ngươi biết, hắn biết, trời biết, đất biết.”

Thẩm Mặc Ly từng bước tiến lại gần cha con Phù Phong. Khúc Chỉ Nguyệt hoảng hốt kéo xe lùi về phía sau, lùi mãi cho tới khi chạm đến vách tường. Người trước mặt cụp mi, không nhìn hắn nữa, ánh mắt lại gắt gao khóa chặt lấy Phù Phong, giọng điệu khinh miệt:

“À đúng rồi, còn có cả Tức Mặc Ảnh — người đã bị ngươi phế bỏ — cũng biết. Nhưng hắn giờ đã thành phế nhân, đến thần tiên cũng khó cứu nổi, e là ngay cả chân núi Cô Tuyết cũng không bò nổi, thì lấy đâu ra tư cách đứng ra cáo buộc ngươi? Đúng không, Phù Phong trưởng lão?”

Phù Phong giấu tay dưới áo, siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh ướt lưng, giọng run rẩy: “Ngươi không có chứng cứ, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…”

“Không có chứng cứ? Hay cho một câu không có chứng cứ.”

Thẩm Mặc Ly lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi có biết tại sao ngươi có thêm một linh cốt mà ngược lại lại mất đi tu vi, cuối cùng trở thành phế nhân không?”

“Ngươi biết?! Nói ta nghe… tại sao?!”

Đây là điều Phù Phong để tâm nhất. Mới đầu hắn nghi ngờ là Huyền Thu Thủy ngấm ngầm giở trò, sai Khúc Chỉ Nguyệt bắt mấy y tu giỏi về kiểm tra, ai nấy đều nói linh cốt tiếp nối hoàn chỉnh, không có gì sai. Nhưng tu vi hắn ngày một tán loạn, thử đủ cách đều vô hiệu. Hắn như bị tuyên án tử mà chẳng rõ mình phạm tội gì, giận dữ đập bàn ở trưởng lão đường cũng vô ích.

Chỉ khi biết được gút mắc thì mới có đường giải. Mà người trước mắt này đến chuyện hắn lén rút cốt cũng biết, biết đâu thật sự có lời giải.

“Muốn biết à? Tức là ngươi thừa nhận rồi?”

Thẩm Mặc Ly quá hiểu nhược điểm của Phù Phong. Thứ hắn càng khao khát, lại chính là tử huyệt chí mạng.

Phù Phong cắn chặt môi, không nói một lời, hốc mắt trũng sâu khiến con ngươi như lồi ra, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Ly, trong lòng giằng xé.

“Nếu ngươi không nói, ta xin cáo từ.” Thẩm Mặc Ly giả vờ quay người bước đi, dáng vẻ không chút lưu luyến.

Phù Phong cuống quýt thấy rõ: “Chờ đã! Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khôi phục tu vi?!”

Thẩm Mặc Ly nhướn mày, im lặng nhìn hắn.

Phù Phong cuối cùng vùng vẫy nói: “Ta dựa vào đâu phải tin ngươi? Ta thậm chí còn không biết ngươi là ai…”

Thẩm Mặc Ly hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước ra ngoài.

“Chặn hắn lại cho ta!!” Phù Phong gào lên, nhưng cả sảnh vừa chứng kiến thảm trạng của đại trưởng lão, ai cũng lượng sức mình, không ai dám động đậy.

“Ta nói! Đừng đi!! Là ta làm! Chính ta đã lấy đi linh cốt thứ tám của Tức Mặc Ảnh!!!

Phù Phong rốt cuộc sụp đổ, thừa nhận toàn bộ tội trạng. Trong lòng hắn toan tính, giờ Thẩm Mặc Ly đã chết, Vân Tước thì chần chừ do dự, hắn dù sao cũng từng là trụ cột trưởng lão đường, chắc cũng không đến nỗi bị phạt nặng.

Hắn không muốn mãi nằm bẹp trên ghế trúc như một kẻ vô dụng nữa. Còn nước còn tát, đánh cược người trước mặt có cách cứu hắn.

Xưng tội xong, Phù Phong lại dụ dỗ: “Huynh đệ tốt của ta, nếu ngươi chịu nói ta biết nguyên nhân, lại ra tay giúp ta khôi phục tu vi, chờ ta hồi phục, nhất định phá lệ đưa ngươi vào trưởng lão đường, cùng ta quản lý thưởng phạt, thế nào? Đây là vinh quang bao người cầu còn không được!”

Thẩm Mặc Ly vẫn kiềm nén cơn giận, yên lặng nghe hắn nói hết. Lúc này hắn quét mắt một vòng khắp đại sảnh, nhìn rõ từng phản ứng, mím môi, lạnh lùng nói:
“Bao năm qua ngươi vẫn không sửa được cái tính đó, Phù Phong trưởng lão, ngươi quả là thuốc đá cũng không chữa nổi.”

Phù Phong vừa nghe, chau mày định gào lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy người trước mắt đột nhiên bộc phát uy áp hùng hậu. Hắn lập tức nghẹt thở như kẻ sắp chết đuối. Cả đại sảnh không ai nhúc nhích nổi, những đệ tử tu vi yếu hơn đã quỳ rạp dưới đất.

“Uy áp này… chẳng lẽ…?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

“Chưởng giáo sư huynh!”

Trong tiếng reo mừng của Vân Tước, Thẩm Mặc Ly giải trừ dịch dung, thu lại uy áp, hiện lại thân hình bạch y như tuyết, dung nhan thanh lãnh — đúng là vị chưởng giáo mỹ nhân của họ!

“Không thể nào! Không thể nào!! Hắn không thể là Thẩm Mặc Ly! Thẩm Mặc Ly thật đã…”

Phù Phong khó khăn lên tiếng phản bác, cổ họng khàn khàn.

Thẩm Mặc Ly chỉ lạnh nhạt ném lại một câu: “Ra tế đàn đi.”

Nói rồi lướt người ra khỏi đại điện.

Vân Tước là người đầu tiên đuổi theo, những người khác cũng ào ào chạy theo sau. Ngoài điện, Thẩm Mặc Ly đứng thẳng trên tế đàn khắc đầy cổ phù, áo dài nguyệt bạch tung bay trong gió núi.

Khi mọi người đã vây quanh tế đàn, hắn lấy ra một đạo phù, truyền linh lực vào rồi ném lên không trung. Một thanh kiếm tuyết phá phù bay ra, ghim xuống tế đàn, ánh sáng linh lực lan tỏa. Trong chốc lát, thanh kiếm hóa thành quang mang vút lên trời.

“Sư huynh! Huynh muốn làm gì vậy?” Vân Tước nhìn mây đen tụ về, tiếng sấm rền vang áp sát tế đàn, lo lắng hét lên: “Mau xuống đi!”

Thẩm Mặc Ly chỉ liếc mắt nhìn hắn, khẽ cong môi, nhẹ nhàng mấp máy môi từ xa: “Không sao.”

Sấm sét giáng xuống, đánh thẳng vào người Thẩm Mặc Ly đang ngự gió mà đứng. Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Huyền Thu Thủy vẫn bình thản, chỉ âm thầm siết chặt tay.

Trên tế đàn, linh quang tụ lại, hóa thành ba hồn hoàn chỉnh của Thẩm Mặc Ly. Giữa Thiên hồn và Nhân hồn chói lọi, Địa hồn tuy sẫm màu hơn, nhưng rõ ràng khắc ấn chưởng giáo truyền thừa của Cô Tuyết Sơn qua các đời.

“Giờ thì mọi người đều thấy rõ rồi, hắn chính là chưởng giáo của Cô Tuyết Sơn.”

Huyền Thu Thủy cất tiếng vang vọng: “Phù Phong vu cáo, bôi nhọ chưởng giáo, tội này nên xử sao đây?!”

“Không thể nào… Không thể…” Phù Phong được Khúc Chỉ Nguyệt đỡ ra cũng tận mắt chứng kiến, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, mặt xanh như tàu lá.

Khúc Chỉ Nguyệt đứng phía sau cũng trợn mắt như muốn nứt ra, không tin nổi vào những gì đang thấy.

Thẩm Mặc Ly lạnh lùng nhìn hắn như nhìn xác chết, khiến Phù Phong như bị sét đánh ngang tai. Chỉ thấy Thẩm Mặc Ly giơ cao kiếm Đạp Tuyết Chí, trên trời rền vang tiếng sấm, như có một con long lôi cuộn mình trên đỉnh đầu, chỉ chờ hiệu lệnh giáng xuống. Phù Phong lảo đảo bò khỏi ghế trúc, ngã nhào, rồi quỳ lết lên tế đàn, miệng liên tục cầu xin:

“Mặc Ly, sư điệt! Nể tình ngươi sư phụ và ta là đồng môn sư huynh bao năm, tha cho sư thúc lần này đi! Ta biết sai rồi, không dám vọng tưởng ngôi vị chưởng giáo nữa! Là ta nhẹ dạ tin lời tiểu nhân, xin ngươi cho ta cơ hội sửa sai, được không?!”

Phù Phong bò tới ôm lấy vạt áo Thẩm Mặc Ly, khóc lóc van xin. Mọi người xung quanh tế đàn đều im lặng, chờ xem hắn xử trí ra sao.

Tiên tôn băng lãnh siêu phàm không chút cảm xúc, vung kiếm vẽ một đường giữa không trung, chỉ thẳng vào Phù Phong.

Ầm! Một tiếng nổ long trời, một đạo lôi đình to bằng thân rắn rạch trời giáng xuống, bổ thẳng vào người Phù Phong.

“Aaaaaa!!!”

Tiếng hét thảm vang dội khắp tiền phong.

“Trưởng lão Phù Phong của Cô Tuyết Sơn, giữ chức trưởng lão đường hơn mười năm, nay:

– Bội phản tông môn, tư thông ma tộc, kết bè kết phái — phạt!

– Nghe lời gièm pha, vu oan chưởng giáo — phạt!

– Lạm quyền, kết liên tam phái bên ngoài, tiết lộ cơ mật — phạt!

– Mưu lợi riêng, hãm hại đồng môn hậu bối — phạt!

Tâm địa bất chính, đáng tru! Nay giáng bốn đạo thiên lôi, phạt hắn tỉnh ngộ. Sống chết tùy mệnh, thiên đạo phân xử.”

Giờ Phù Phong chỉ là một phàm nhân tu vi bị phế, sao có thể chịu nổi bốn đạo thiên lôi? Mới hai đạo đã thoi thóp, thêm nữa e là hồn phi phách tán.

Khúc Chỉ Nguyệt toàn thân run rẩy, chần chừ mãi cuối cùng cũng lao lên, dùng thân che cha đúng lúc đạo thứ ba giáng xuống: “Cha! Ực…”

Bị lôi đánh thổ huyết, hắn th* d*c không thôi.

“Con ta… tránh ra…”

Phù Phong ôm lấy khuôn mặt bê bết máu của Khúc Chỉ Nguyệt, nước mắt tuôn như suối.

“Không… Cha… Lôi nữa là cha chết mất!”

Thân hình mập mạp của hắn đè nặng khiến Phù Phong nghẹt thở, nhưng hắn chẳng hề hay biết, nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Con vô dụng, không giúp được gì cho cha, để lôi đánh con đi, con không sao đâu…”

Lời vừa dứt, đạo lôi thứ tư như rồng gầm bổ xuống, đánh trúng sau lưng Khúc Chỉ Nguyệt. Tên mập còn om sòm khi nãy lập tức câm bặt.

“Nguyệt nhi…”

“Nguyệt nhi?”

“NGUYỆT NHI?!!”

Phù Phong gắng sức ngồi dậy, ôm lấy thân thể bất động của con, dò hơi thở — đã tắt. Thiên phạt vốn là Thẩm Mặc Ly thay Tức Mặc Ảnh đòi lại công bằng, không thể nương tay. Không ngờ tên tiểu bá vương nhát gan Khúc Chỉ Nguyệt lại có hiếu như vậy.

Phù Phong rú lên như thú bị chọc điên: “Con trai ta!!! Thẩm Mặc Ly! Ngươi và ta thù này không đội trời chung!!”

“Ta vốn không định lấy mạng hắn…”

“Đền mạng đi!!”

Phù Phong lúc này đôi mắt đỏ ngầu, vung roi bên thi thể con lao vào tấn công.

Thẩm Mặc Ly đứng yên, Vân Tước lập tức xông ra, bắt lấy roi, vận lực giật mạnh khiến Phù Phong văng ra, roi rơi vào tay Vân Tước.

“Lôi hắn khỏi sơn môn, sống chết mặc trời. Từ hôm nay, Cô Tuyết Sơn không còn kẻ tên Phù Phong.”

Thẩm Mặc Ly quay lưng, khoát tay ra hiệu cho người dưới xử lý.

“Thẩm Mặc Ly! Ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây! Rồi có ngày ngươi cũng sẽ bị đuổi khỏi chỗ đó, ê chề nhục nhã mà cút xuống! Hahaha…”

Tiếng điên loạn của Phù Phong dần xa, Thẩm Mặc Ly nhắm mắt, xoa mi tâm, không thèm ngoái lại.

“Chưởng giáo sư huynh! Hay quá, huynh rốt cuộc cũng bình an trở về rồi!”

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, chỉ còn ba người bọn họ ở lại, Vân Tước xúc động ôm chầm lấy Thẩm Mặc Ly.

Thẩm Mặc Ly gỡ hắn ra, nghiêm mặt: “Vân Tước, ta phong ngươi làm phó chưởng giáo là có ý giao môn phái cho ngươi. Vì sao ta không có ở đây, ngươi lại không chịu kế vị?”

“Sư huynh…” Vân Tước cúi đầu, không dám nhìn Thẩm Mặc Ly, liếc sang Huyền Thu Thủy rồi nhìn mũi giày: “Ta còn kém xa huynh, đức hạnh chưa đủ, chưa đến lúc…”

“Nói dối.” Thẩm Mặc Ly lạnh giọng: “Nhìn vào mắt ta, nói thật!”

Bình Luận (0)
Comment