Kế Hoạch Cứu Vớt Kẻ Si Tình

Chương 81

“Ta…” Vẻ mặt Vân Tước thoáng giật giật, do dự hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta sẽ nói thật với huynh, sư huynh đừng giận. Ta thật sự không cố ý giấu giếm, là… là Mỹ Tâm Mị nói với ta, rằng huynh có thể chưa chết, vì thế ta mới kiên quyết không chịu kế vị.”

“Cái gì? Sao ngươi không nói cho ta biết chuyện này?” Huyền Thuỷ tiến lên một bước, chất vấn Vân Tước.

“Mỹ Tâm Mị? Có phải là yêu ma Mị Mỹ Tâm Mị của Ma giới?” Trong đầu Thẩm Mặc Ly chợt hiện lên bóng dáng yêu mị của nữ ma kia, ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng ta lại biết tình hình của ta? Hơn nữa, sao nàng ta lại chủ động đến nói cho ngươi?”

“Chính là nữ ma đó, huynh cũng từng gặp ở sơn động quận Ô Y rồi mà. Trước kia nàng ta luôn ở bên cạnh Ma Tôn làm việc, nên biết được một số chuyện nội bộ. Thi thoảng nàng sẽ hẹn ta ra gặp, báo cho một ít tình hình. Lần gần nhất, nàng nói Thái tử Ma giới mưu đồ bất thành, để lộ dã tâm, bị Ma Tôn bắt giam vào Tử Ngục. Sau đó Ma Tôn đích thân tới trận nhãn của pháp trận tìm người có thể giải chú, nhưng bất ngờ gặp một con mèo đen, trên người có khí tức thần hồn của sư huynh, nên nghi ngờ huynh chưa chết.”

Thẩm Mặc Ly ngẩn ra, theo phản xạ hỏi: “Con mèo ấy đâu?”

“Không nói, nhưng ta nghĩ một Ma Tôn đường đường chính chính chắc cũng không đến mức làm khó một con súc sinh.”

“Không… ý ta là, không biết hắn gặp con mèo đó vào lúc nào…” Thẩm Mặc Ly nhíu mày trầm tư. Nếu là trước khi y rơi vào ảo cảnh thì còn ổn, nếu là sau đó mới gặp, vậy chẳng phải chứng tỏ hắn đã lẻn vào trong ảo cảnh rồi sao? Bí mật thân thế của Tức Mặc Ảnh – con trai Yêu Tôn – e là cũng bại lộ rồi.

“Thôi mặc kệ đi. Dù sao lúc nghe được tin huynh có thể chưa chết, ta mừng không sao tả xiết. Ta cứ đợi thôi, ta tin chắc thế nào huynh cũng trở về, tiếp tục chấp chưởng…”

“Vì sao nàng ta lại truyền tin cho ngươi?” Thẩm Mặc Ly đột ngột hỏi, ánh mắt sáng quắc như có thể soi thấu linh hồn.

Vân Tước sững người, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra lý do, đành ấp úng: “Có lẽ… nàng ấy thấy trong lòng có điều u uất, muốn tìm người trút bầu tâm sự?”

Thẩm Mặc Ly liếc mắt nhìn Huyền Thuỷ, cả hai khẽ gật đầu với nhau như đã hiểu ra gì đó. Huyền Thuỷ hỏi tiếp:
“Trừ những chuyện đó ra, nàng ta còn kể gì với ngươi nữa không?”

“Không, không, sư tỷ đừng nghĩ lung tung. Ta chưa từng nói gì về môn phái cho nàng, nàng cũng chưa từng dò hỏi. Những điều ta kể với nàng nhiều nhất là chuyện cũ của ta với A Oản. Nàng ấy cũng thích nghe.”

A Oản là vị hôn thê đã mất của Vân Tước, hai người tình sâu nghĩa nặng, nhưng mệnh bạc duyên mỏng.

“Ngươi chắc là nàng ấy thích nghe?” Thẩm Mặc Ly ngơ ngác, chẳng hiểu nổi sự chậm chạp đáng kinh ngạc của Vân Tước.

“Chắc là thích thật mà. Mỗi lần ta nhắc tới A Oản, nàng đều nhìn ta rất chăm chú.”

Thẩm Mặc Ly: “…”

Huyền Thuỷ: “…”

“Vậy ngươi… nghĩ sao về yêu ma đó?” Huyền Thuỷ gần như thấy tội cho nàng ta, một nữ ma dốc lòng đưa tình mà rốt cuộc lại như đang múa lửa trước mặt kẻ mù.

“Ta ư? Ta thấy nàng ấy cũng không đến mức quá xấu xa. Sau khi hiểu rõ thì phát hiện bản tính nàng ta cũng không tệ. Chẳng qua làm nhiều việc trái lương tâm dưới trướng Ma Tôn nên trong lòng mới đầy ưu phiền. Ta luôn khuyên nàng cải tà quy chính. Như thế thì… miễn cưỡng có thể làm bạn với nhau.”

“Nếu ngươi đã không có ý gì với nàng ta, bất kể đối phương có tâm tư gì, thì vì tiền đồ của ngươi, tốt nhất nên bớt qua lại với nàng.” Huyền Thuỷ chân thành khuyên nhủ.

Nào ngờ Vân Tước lại chép miệng: “Có khi… nàng ấy vốn cũng chẳng coi ta là bạn đâu, chỉ là lúc tâm tình u ám thì tìm ta trò chuyện chút thôi. Từ sau lần cuối cùng gặp mặt, biết huynh có thể chưa chết, ta liên hệ nàng mấy lần, nhưng nàng không trả lời nữa.”

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng đến đỉnh Cô Tuyết sơn. Trên đỉnh, một gốc mai già thân to đến mấy người ôm, tên gọi là Đoạ Mai, giờ đây đã bị chặt ngang thân, nổi bật giữa rừng mai đang đua nhau khoe sắc, khiến người ta không khỏi cảm thấy xót xa.

“Sư huynh, huynh đưa bọn ta tới đây làm gì vậy?” Vân Tước nhìn gốc mai này, ánh mắt đầy hoài niệm — thuở nhỏ, đây là cây mà y thích leo trèo nhất.

Thẩm Mặc Ly đưa tay nhẹ vuốt phần thân cây bị chặt, ánh mắt dõi theo từng vòng niên luân vết tích năm tháng, chậm rãi hồi tưởng:

“Trước khi tiếp nhận vị trí chưởng giáo, ta từng phải trải qua khảo nghiệm tâm tính mà mỗi đời chưởng giáo đều phải vượt qua…”

“Ta nhớ. Khi đó sư tỷ còn nói sợ huynh không ra được…” Vân Tước chưa nói xong đã bị Huyền Thuỷ huých cùi chỏ, lập tức câm miệng.

Thẩm Mặc Ly chẳng để tâm, tiếp lời: “Khảo nghiệm đó buộc người ta phải đối mặt với khát vọng sâu kín nhất trong tâm hồn, nên ta vượt qua vô cùng gian nan. Sau khi thoát ra, ta miễn cưỡng gắng gượng trở về đỉnh núi, lòng rối như tơ vò, thần trí rối loạn, vô tình trong cơn điên loạn đã bổ đôi cây cổ thụ này, tiếc thay…”

Vân Tước há miệng muốn nói, lại bị Huyền Thuỷ không nhịn nổi nữa, một tay bịt chặt lấy miệng: “Ưm… ưm…”

“Nhưng cũng chính vì khảo nghiệm đó, ta mới thật sự nhìn thấu lòng mình. Từ nhỏ, sư tôn đã đặc biệt ưu ái ta, dốc lòng bồi dưỡng, mong có một ngày ta có thể gánh vác trọng trách, tiếp quản vị trí chưởng giáo Cô Tuyết sơn phái. Ban đầu, ta cũng từng nghĩ đó là điểm đến cuối cùng của bản thân, là con đường tu đạo mà ta tìm kiếm. Thế nhưng trong thử luyện, những gì ta thấy… lại không phải như vậy. Nói ra thì thật hổ thẹn.”

Thẩm Mặc Ly khẽ cười, tiếng cười xen lẫn chút cay đắng tự giễu, rồi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Tước, nói ra lời mà y nghe chẳng hiểu gì cả:
“Có lẽ đó chính là kiếp nạn của ta. Ta chấp nhận. Dù là tiền kiếp hay kiếp này, dù là bế quan hay khảo nghiệm, ta cũng không thoát nổi hắn. Chung quy vẫn là ta quá cố chấp, quá tư tâm, không thể nào được như ngươi, đơn thuần mà thuần tuý.”

Vân Tước chật vật vùng khỏi tay Huyền Thuỷ, vẻ mặt hoang mang rối rắm: “Huynh thoát không khỏi ai? Ai mới là tâm ma và chấp niệm của huynh?”

“Tức Mặc Ảnh.”

“Cái gì?!” Vân Tước trợn tròn mắt, lắp bắp: “Sư… sư huynh, huynh… huynh…” Còn chưa nói hết câu thì Huyền Thuỷ từ phía sau đã kín đáo đưa qua một bình sứ, dí sát mũi Vân Tước, y lập tức há miệng không phát ra được âm nào.

“Yên lặng chút đi, lát nữa ta giải.” Huyền Thuỷ liếc mắt lườm y một cái rồi quay sang gật đầu với Thẩm Mặc Ly, ý bảo hắn cứ tiếp tục.

Thẩm Mặc Ly nhìn hai người họ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất bình thản. Hắn nhẹ giọng nói với Vân Tước: “Cây trụy mai này là do khai phái tổ sư tự tay trồng. Người từng nói, khi tông môn lập thành, mai sẽ nở, vạn vật đều có linh tính, thiên niên tuần hoàn bất tuyệt. Vậy mà cuối cùng lại bị ta hủy mất… Là do tâm đạo ta dao động, khiến nó phải gãy.”

Ánh mắt Thẩm Mặc Ly kiên định: “Vân Tước, sáng mai tại tiền điện trên đỉnh núi, triệu tập toàn bộ đệ tử trong môn, ta sẽ chính thức tuyên bố truyền lại chức chưởng môn. Ngươi chuẩn bị đi.”

Tuy Huyền Thuỷ đã sớm đoán được, nhưng lúc nghe chính miệng hắn nói ra, vẫn không khỏi cảm thán. Nàng thuần thục lấy ra một viên Cố Hồn Đan từ túi Càn Khôn, đưa cho hắn: “Đừng để vết thương lành rồi lại quên đau, mới khỏi chưa lâu mà đã dám dẫn thiên lôi.”

Thẩm Mặc Ly khẽ cười không đáp, nhận lấy rồi nuốt ngay tại chỗ. Nhân lúc Vân Tước còn chưa khôi phục tiếng nói, hắn xoay người trở về Bích Uyển, bỏ lại Vân Tước với khuôn mặt ngơ ngác đến phát khóc.

Đêm ấy, người trằn trọc khó ngủ chẳng riêng gì Thẩm Mặc Ly. Trong tiểu viện của Vân Tước – chưởng tọa của Ngũ Phong – đèn đuốc sáng suốt cả đêm. Đến nửa đêm về sáng, từ viện Nam Phong cũng vẳng ra những tiếng trò chuyện không ngớt.

Sáng sớm hôm sau, trước đàn tế ở cửa đại điện nghị sự, toàn thể đệ tử Cô Tuyết Sơn phái đã tề tựu đông đủ. Vân Tước, thường phục lam nhạt đơn sơ, nay lại thay một thân bạch y chỉnh tề, đứng nghiêm tại chân đàn tế, trước mặt các sư đệ muội, nhìn cũng có chút đạo cốt tiên phong. Huyền Thuỷ vẫn búi tóc cao, tay cầm phất trần, đứng cạnh bên y.

Sương mù lãng đãng chưa tan, bao phủ lên mặt mày của mỗi người, khiến họ như ẩn như hiện. Cho đến khi ánh mặt trời xé mây, dát viền vàng l*n đ*nh núi, tất cả đệ tử vẫn đứng thẳng không xao động, không một ai lơi lỏng.

Đúng giờ Thìn, Thẩm chưởng giáo cưỡi gió mà đến, thân ảnh như tuyết đáp xuống đàn tế.

“Tham kiến chưởng giáo!” Mọi người đồng thanh hành lễ, âm vang rung chuyển cả rặng núi, khiến chim dưới mái hiên giật mình bay vút, sương mù cũng như bị tiếng hô xé rách.

Thẩm Mặc Ly vận một thân trường bào nguyệt sắc tay áo rộng, cổ áo và viền tay được lót tơ tằm tinh xảo, thêu hoa tuyết ẩn hiện. Tóc đen buộc cao, cài ngọc quan, mày mắt lạnh lùng như sương tuyết, quanh thân toát ra khí chất lãnh ngạo, khiến người không dám khinh nhờn.

Hắn khẽ nâng tay ra hiệu mọi người đứng dậy. Huyền Thuỷ nhìn thân ảnh trên đàn tế, không khỏi bùi ngùi — trong trí nhớ của nàng, Thẩm Mặc Ly chỉ từng ăn vận chỉnh tề như vậy một lần duy nhất, là ngày nhậm chức chưởng môn năm xưa. Vậy mà thoắt cái, sư đệ đã gánh vác tông môn bao năm rồi.

Thẩm Mặc Ly không dài dòng, mở lời liền đi thẳng vào chính sự: “Hôm nay triệu tập chư vị đến đây, là vì một việc hệ trọng của bản phái cần công bố. Chưởng giáo đời thứ mười một của Cô Tuyết Sơn – Thẩm Mặc Ly – nay tự nguyện thoái vị. Chức vụ chưởng giáo sẽ được truyền lại cho đệ tử đời thứ mười một – Vân Tước. Hy vọng y từ nay về sau giữ gìn tôn chỉ tông môn, bảo vệ chúng sinh, chấn hưng môn hộ. Đợi khi Vân Tước hoàn thành thử luyện truyền thừa, sẽ lập đàn tế tổ, chính thức hoàn tất nghi thức chuyển giao…”

Bên dưới, cả đám người như nổ tung. Đệ tử vốn luôn nghiêm cẩn răm rắp, giờ cũng bắt đầu rì rầm bàn tán. Nhiều lời thì thầm đồn đoán vang lên, Vân Tước đứng dưới nghe hết cả vào tai. Mãi đến khi mọi người tản đi, y mới hùng hổ đuổi tới tận cửa Bích Uyển, cố chấp đòi một lời giải đáp.

Thẩm Mặc Ly bất đắc dĩ nói: “Vân Tước, hôm qua ta nên nói, không nên nói cũng đều nói cả rồi. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa?”

Vân Tước nghiêm mặt: “Hôm qua ta trằn trọc mãi không ngủ được, đã nói chuyện rất nhiều với sư tỷ. Tỷ ấy kể hết mọi chuyện của huynh và tiểu sư điệt cho ta nghe. Giờ ta chỉ muốn biết một điều.”

“Được, ngươi nói đi.”

“Huynh cố chấp truyền lại chức chưởng giáo cho ta, không phải vì thấy bản thân không đủ thuần tịnh, tâm đạo dao động, mà là vì… Mặc Ảnh, đúng không?”

“…"

“Nói đi! Có phải huynh lo lắng chuyện hắn là yêu tộc, sợ nếu người khác biết thân phận của hắn, thiên hạ sẽ đàm tiếu rằng truyền nhân của chưởng môn Cô Tuyết Sơn lại là yêu, nên huynh mới bất đắc dĩ làm vậy?”

“Vân Tước…” Thẩm Mặc Ly cụp mắt, cả người nhìn qua rất dịu dàng — chính là cái dáng không hề phản bác.

“Huynh nghĩ rằng không làm chưởng giáo nữa, thiên hạ sẽ không nói sao? Chức vị chưởng môn của một trong Tứ đại tiên phái, người người tranh đoạt, huynh chỉ vì một đồ đệ mà nói buông là buông, có đáng không?”

“Đáng.” Giọng Thẩm Mặc Ly vững vàng.

“Huynh nói cái gì?” Vân Tước ngỡ như mình nghe lầm: “Vậy là… thật sự vì hắn?!”

“Giữa tu chân giới và yêu, ma hai tộc, tuy từng có ước định hoà bình, nước giếng không phạm nước sông, nhưng gần đây ma tộc gây ra nhiều chuyện, không thể dung tha. Một trận đại chiến giữa chính đạo và ma tộc là khó tránh khỏi.” Thẩm Mặc Ly trầm giọng cắt lời.

“Thì có liên quan gì tới yêu tộc?” Vân Tước vẫn không hiểu nổi.

“Yêu tộc và ma tộc vốn đồng nguyên, chỉ là danh nghĩa phân chia, nhưng thời gian phân tộc cũng chưa lâu. Dẫu hiện tại yêu tộc chưa làm gì tổn hại nhân tộc, thì thành kiến trong lòng người vẫn sâu như biển: ‘Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị’ — không phải tộc ta, tất có tâm riêng. A Ảnh không thể chọn nơi sinh, càng không thể thay đổi thân thế. Kẻ duy nhất có thể thay đổi được, chính là ta. Thử nghĩ mà xem, nếu ngươi không phải sư đệ ta, mà là một tu sĩ bình thường trong thiên hạ, khi biết truyền nhân của chưởng giáo Cô Tuyết Sơn là yêu tộc, ngươi sẽ nghĩ gì?”

“Ta… ta…” Vân Tước vô cùng mong mỏi có thể buột miệng nói rằng bản thân không hề để tâm, nhưng y lại chẳng thốt nên lời. Đây vốn dĩ là chuyện điên rồ lố bịch, y thậm chí còn không biết phải dùng lời lẽ nào để khiến người khác tin phục. “Nhưng cho dù huynh không còn là Chưởng giáo nữa, hắn vẫn là người Ma tộc, người ngoài vẫn sẽ dị nghị.”

“Vậy thì ngươi cứ nói với bên ngoài là ta nhìn người không thấu, cho nên không thể giữ trọng trách trong môn phái.”

“Huynh…” Vân Tước trừng lớn hai mắt, sửng sốt vô cùng. “Đến cả chức vụ trong môn phái cũng không giữ nổi?? Vậy chẳng phải huynh chẳng khác gì đệ tử bình thường sao?”

“Ít ra thì ta vẫn còn là người của phái Cô Tuyết. Nếu ngươi cứ giả định thêm nữa, e là ta bị tân nhiệm Chưởng giáo như ngươi trục xuất khỏi môn luôn mất.” Thẩm Mặc Ly dừng lại một chút, suy nghĩ chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Nếu ta thật sự muốn kết đạo lữ với hắn, nghĩ lại thì, quả cũng nên làm vậy…”

“Đủ rồi đủ rồi, huynh đừng nói nữa!” Vân Tước lập tức vung tay lia lịa như xua tà. “Sư huynh à, lúc trước huynh bảo hắn là tâm ma, là chấp niệm của huynh, ta còn chưa tin, giờ thì ta thật sự tâm phục khẩu phục rồi.”

Dứt lời, Vân Tước quay đầu bỏ chạy như ma đuổi, sợ rằng nếu còn ở lại thêm chút nữa thì chẳng khéo đến cả sư huynh cũng bị hắn nói cho “bốc hơi” mất.

Bình Luận (0)
Comment