“Vừa rồi ngoài điện, ngươi giao thủ với ai vậy?”
“Lũ tàn dư của Ma giới, chẳng đáng bận tâm.” Tức Mặc Ảnh mỉm cười nhàn nhạt, chẳng lấy gì làm để ý.
Suốt dọc đường, Tức Mặc Ảnh thao thao bất tuyệt kể cho Thẩm Mặc Ly nghe mọi chuyện xảy ra từ sau khi hai người chia cách. Thẩm Mặc Ly cũng không cắt lời, chỉ dịu dàng nhìn hắn, cùng hắn thong thả bước về chính điện.
Tức Mặc Ảnh nhờ phụ thân là Ức Chiêu cứu giúp mà được giữ mạng, những việc sau đó hắn đều biết cả, chỉ là khi ấy vẫn chưa thể tỉnh lại. Mãi đến nửa tháng sau khi Thẩm Mặc Ly rời khỏi Cửu Tiêu bí cảnh, Ứng Long Thần Tôn liên tục tiêu hao linh lực để vận chuyển yêu đan cho hắn, thì Ma Tôn bất ngờ xông vào bí cảnh.
Từ lúc Phong Huyền bị Ma Tôn bắt giam, ép hỏi đủ đường, Cửu U mới lần ra được thân phận của Tức Mặc Ảnh. Ma Tôn vô cùng coi trọng việc này, đích thân đến trận nhãn dò xét. Không ngờ lại tình cờ gặp Mặc Đoàn – từ đó đoán ra Thẩm Mặc Ly chưa chết. Nếu bắt được y, thì con trai yêu tôn như Tức Mặc Ảnh cũng coi như nằm trọn trong tay hắn.
Nào ngờ lúc y xông vào bí cảnh, đúng lúc bắt gặp tàn niệm của Ứng Long đã gần cạn và yêu tôn chi tử còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Ma Tôn mừng như bắt được vàng, lập tức ra tay muốn giết Tức Mặc Ảnh trừ hậu hoạn. Tàn niệm của Ứng Long Thần Tôn bị tiêu hao nặng nề, cuối cùng tan biến trong một đợt công kích của Cửu U, lại lần nữa rơi vào ngủ say. Tức Mặc Ảnh trúng một chưởng, vốn còn cần thêm thời gian mới phá kén mà ra, vậy mà dưới sự kí.ch thích mạnh mẽ này, yêu đan lại sớm bị giải phong.
Tức Mặc Ảnh đang kể đến đoạn này thì “hự” một tiếng, Thẩm Mặc Ly mới giật mình nhận ra nãy giờ mình chăm chú lắng nghe, bất tri bất giác lại dùng sức nhấn thuốc vào vết thương, khiến miệng vết vừa lành lại rướm máu tươi.
“Xin lỗi xin lỗi, A Ảnh, ta sơ ý quá…” Thẩm Mặc Ly vội vàng đứng dậy nhận lỗi: “Tay ta vụng, hay để bọn người ngoài kia…”
“–Sư tôn.”
Tức Mặc Ảnh lập tức nắm lấy tay y, đôi mắt đen thẳm như hồ nước sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào y, giọng trầm thấp khẽ nài nỉ: “Đừng đi.”
Chỉ một câu ấy thôi, Thẩm Mặc Ly đã đứng hình, không nhấc chân nổi. Y thầm rủa bản thân nhu nhược, lại đành bất lực quay lại: “Ta sợ làm đau ngươi.”
“Không sao.”
Tức Mặc Ảnh đứng dậy, tiến sát lại gần một bước, cúi đầu nhìn vành tai đang đỏ lựng của Thẩm Mặc Ly, ánh mắt có chút hoảng loạn mà đáng yêu. Trong lòng hắn như có ngàn con mèo cào loạn, xấu bụng nghĩ ra trò, liền ghé sát tai y, thầm thì: “Dù gì ta cũng rất lợi hại. Cửu U chẳng làm gì được ta, trái lại còn khiến ta mạnh hơn.”
Hơi thở ấm áp phả lên tai, khiến Thẩm Mặc Ly lập tức nhớ đến hành cung Phù Chi khi xưa, cũng là dáng vẻ này của hắn. Lần này không chỉ tai đỏ mà mặt cũng bừng bừng. Trong đầu y chợt hiện lên đủ thứ mông lung, phải gắng sức mới đè nén được. Y lùi lại vài bước đến mép bàn, lắp bắp: “Ngươi… ngươi không sao là tốt rồi… nhưng sao phải đến gần như vậy mà nói?”
Trong mắt Tức Mặc Ảnh lấp lánh ý cười, giọng lại giả vờ tủi thân, bước tới một bước lại một bước:
“Sư tôn không thích ta lại gần sao? Là vì ta là Yêu tộc nên sư tôn chán ghét ta ư?”
“Ta không có! Không có mà!”
Tim Thẩm Mặc Ly đập thình thịch như trống trận, chẳng còn đầu óc mà nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần quá mức, sợ dây lý trí cuối cùng sẽ bị kéo căng đến đứt. Trong lòng rối loạn, lỡ miệng hỏi ra một điều vẫn canh cánh từ lâu: “Ngươi… tại sao lại mua một đôi tua kiếm, còn giữ lại một chiếc cho riêng mình?”
Tức Mặc Ảnh khựng lại, rồi bật cười, đôi mắt cười cong cong, giọng cười trầm thấp như thiêu đốt tim y. Thẩm Mặc Ly mất tự nhiên quay mặt, giả vờ giận: “Buồn cười lắm sao?”
“Xin lỗi sư tôn, chỉ là… người thật đáng yêu.”
Đường đường là nam nhân, bị nói là “đáng yêu” chẳng phải lời dễ nghe gì. Nếu người khác dám nói thế với Thẩm Mặc Ly, e rằng giờ này đã có vài lỗ thủng trên người rồi. Nhưng người nói câu ấy lại là Tức Mặc Ảnh – người y để tâm nhất thế gian – y lại không thấy phản cảm chút nào.
Tức Mặc Ảnh thu ý cười, chăm chú nhìn vào mắt y:
“Ta tưởng người đã sớm hiểu được lòng ta rồi.”
“Gì cơ?”
Tim Thẩm Mặc Ly như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Y ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cả hơi thở cũng nghẹn lại.
“Khi người bị dây năng lượng đâm trúng giữa trận pháp, sinh mệnh nguy kịch, ta đã nói... nếu chết cùng người cũng không sao. Ta nói thật lòng.”
Tức Mặc Ảnh cười khổ, rồi tiếp lời: “Khi đó người hấp hối trong lòng ta, ta thật sự tưởng người không qua khỏi. Đầu óc rối loạn, chẳng nghĩ được gì, chỉ còn một ý niệm: Nếu người chết, ta cũng chẳng sống làm gì nữa, chết cùng người cũng được.”
Tim Thẩm Mặc Ly nhói lên như bị dao cùn cứa vào: “A Ảnh…”
Tức Mặc Ảnh hồi tưởng lại vẫn thấy sợ hãi, nhíu mày nhăn trán. Thẩm Mặc Ly thấy thế, liền đưa tay xoa lên giữa chân mày hắn, liền nghe hắn thở nhẹ ra, khẽ nói:
“May mà người chưa chết, giữ lại một hơi, cũng giữ lại cho ta hy vọng sống.”
“Ta… ta chưa từng nghĩ ngươi lại thế. Ta tưởng ngươi hận ta cơ mà?”
“Phải, ta cũng từng nghĩ mình hận người… Cho đến lúc chứng kiến người suýt chết trước mắt ta…”
Tức Mặc Ảnh nắm lấy bàn tay còn đang đặt trên trán mình:
“Người có biết không? Dù ký ức của người đã xóa sạch ta và quá khứ, trở thành Thẩm Dự… thì ta vẫn sẽ yêu người thêm một lần nữa. Dù người là Thẩm Mặc Ly, hay là Thẩm Dự…”
Đầu óc Thẩm Mặc Ly trống rỗng, hồi lâu không phản ứng kịp. Cho đến khi mu bàn tay có cảm giác tê ngứa truyền đến, ý thức mới quay về — tay y đang bị Tức Mặc Ảnh nắm lấy, khẽ đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn.
Máu toàn thân dồn l*n đ*nh đầu, y nóng bừng cả mặt, theo phản xạ muốn rút tay lại. Nhưng Tức Mặc Ảnh không buông, chỉ chuyển tay ra khỏi môi, đan chặt lấy mười ngón. Đôi mắt đen lấp lánh chan chứa tình ý, chiếu thẳng vào đáy mắt Thẩm Mặc Ly. Hắn dịu giọng:
“A Ly, có thể… để ta đứng bên người, làm đạo lữ* của người không?”
(*Đạo lữ: người tu đạo sánh vai tu luyện cùng nhau, gần như vợ chồng)
Thẩm Mặc Ly mở to mắt, không dám tin: “Cái… cái gì?”
Tức Mặc Ảnh lập tức ôm chầm lấy y, cằm tựa vào vai. Y không nhìn thấy nét mặt hắn, chỉ cảm nhận rõ ràng cả thân thể hắn khẽ run, tiếng nói trầm khàn như cát sỏi mài qua cổ họng, khơi dậy từng tầng xúc cảm sâu kín: “Là ta nóng vội rồi, người không cần đáp lại ngay… Ta có thể chờ. Chờ được mấy chục năm nay rồi, thêm bao lâu ta cũng nguyện chờ…”
Thẩm Mặc Ly đưa tay ôm lại hắn, vỗ nhẹ như vỗ về. Nghe giọng hắn dần nhỏ đi, y khẽ thở dài trong lòng, bất ngờ đẩy hắn ra. Trong ánh mắt lấp loáng nét hụt hẫng của đối phương, y nghiêng người tới, chủ động hôn lên đôi môi có chút ẩm ướt kia.
Chủ nhân đôi môi thoáng sững người, rồi như bão táp dâng trào mà đáp trả, hôn y dữ dội, quấn quýt không buông, như muốn hút cạn dưỡng khí trong miệng y.
Thẩm Mặc Ly bị hôn đến đỏ mặt tía tai, khóe mắt hoe hoe, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống mép bàn, tranh thủ thở lấy hơi. Y nắm lấy tay áo Tức Mặc Ảnh, run giọng: “A Ảnh…”
Tức Mặc Ảnh cúi người, một tay ôm lấy eo y, tay còn lại đưa ra sau cổ, giam y trong vòng tay.
“A Ly… Sư tôn…”
Tiếng hắn khàn đặc, ánh mắt u tối khác hẳn ngày thường, dâng đầy dục niệm bị kìm nén.
“Ta ngày đêm mơ thấy người… Mơ cả ngàn lần, giấc nào cũng là người…”
Thẩm Mặc Ly nghẹn thở trong chốc lát.
Tức Mặc Ảnh lại ghé xuống, ôm eo y chặt hơn, từng nụ hôn rơi như mưa trên cổ, tay luồn vào tóc, nơi lướt qua đều khiến y run rẩy.
Hai người quấn quýt thật lâu, Thẩm Mặc Ly cảm nhận rõ thân thể hai người đã có biến hóa. Y quay đầu tránh đi, th* d*c vài hơi, ánh mắt mông lung phủ đầy sương mù, khiến Tức Mặc Ảnh chỉ muốn đắm chìm mãi. Một lúc sau, Thẩm Mặc Ly lấy lại bình tĩnh, khẽ nói: “A Ảnh, dậy đi, có người tới.”
“Không.”
Tức Mặc Ảnh vùi đầu vào cổ y, đầu lưỡi khẽ l**m, nơi đó lập tức ửng hồng mờ ám.
“Đây là đại điện!”
Thẩm Mặc Ly đẩy hắn ra, vừa gắng sức đứng dậy thì bên ngoài có người đến gần.
“Tôn thượng!”
Cửa điện vẫn đóng, Tức Mặc Ảnh không hề có ý ra mở. Hắn ôm chặt lấy Thẩm Mặc Ly từ phía sau, để tóc bên trán quấn lấy tai y mà cọ nhẹ: “Chuyện gì?”
“Thám tử Ma giới hồi báo, sau khi Ma Tôn biết ngài giết thái tử Phong Huyền thì nổi giận lôi đình, hiện đang kéo quân đến Tẩm Thủy.”
Thẩm Mặc Ly sững người: “Ngươi giết Phong Huyền?”
“Phải.”
Tức Mặc Ảnh không buông tay, ngược lại còn nhẹ nhàng hôn lên trán y, dùng giọng nói dịu dàng nhất thốt ra câu lạnh lùng nhất: “Hắn đáng chết.”
Thẩm Mặc Ly xoay người đối mặt: “Chẳng lẽ vừa nãy ngoài cung là vì chuyện đó…”
“Ừm.”
Tức Mặc Ảnh tranh thủ hôn trộm một cái mới trả lời: “Ta dò được Ma Tôn rời cung, liền xâm nhập Ma giới. Phong Huyền khi đó chỉ còn nửa cái mạng, giết hắn dễ như trở bàn tay…”
Ma giới nào dễ xâm phạm như thế, A Ảnh hẳn là cố ý nói nhẹ nhàng đi. Hắn là người thế nào, Thẩm Mặc Ly còn không rõ sao? Nhân lúc hắn sơ ý, Thẩm Mặc Ly xé áo hắn ra, quả nhiên thấy ngoài vết kiếm do mình gây ra, còn có mấy vết thương mới cũ đan xen ở ngực và bụng.
Thẩm Mặc Ly tức mà buồn cười: “Đây là cái ngươi gọi là dễ như trở bàn tay?”
Tức Mặc Ảnh chột dạ: “Vốn định về xử lý ngay… nhưng nhìn thấy sư tôn vui quá nên…”
Người ngoài điện chờ mãi không nghe động tĩnh, lại lớn tiếng gọi: “Tôn thượng?”
“Vào đi!”
Thẩm Mặc Ly hét to.
Người bên ngoài trầm mặt, giọng này chưa từng nghe, nhưng vì lo cho an toàn của yêu tôn nên vẫn đẩy cửa bước vào. Mới vừa vào chính điện đã thấy một vị nam tử áo trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, đứng giữa đại điện. Mà yêu tôn đại nhân lại tr*n tr** nửa thân trên đứng bên cạnh, thần sắc… còn có chút uất ức?
Thấy ánh mắt sắc bén của Yêu Tôn quét qua, mọi người đều cho rằng bản thân hoa mắt, không ai dám nhìn thêm, vội vàng cúi đầu.
Thẩm Mặc Ly nhận ra người đứng đầu chính là nam tử thanh tú đã đưa y tới đây, bèn hỏi tên hắn.
“Thuộc hạ tên là Lưu Thương.”
“Lưu Thương, tên hay đấy. Chủ nhân nhà ngươi toàn thân thương tích, bất kể là ai tới, trước hết phải bôi thuốc cho hắn, bằng không không được ra ngoài!” Với thân phận là tiên thủ một phái năm xưa, khí thế không giận mà uy của Thẩm Mặc Ly lập tức khiến Lưu Thương không dám cãi lời. Hắn len lén ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ảnh.
Tức Mặc Ảnh lúc này mới lên tiếng: “Ngài ấy là sư tôn của ta, từ nay về sau ngài ấy nói gì thì chính là như vậy. Mau đi lấy hòm thuốc.”
“Nhưng mà Ma Tôn sắp…” Lưu Thương do dự nói.
“Ngươi bôi thuốc cho hắn, ta đi gặp Ma Tôn một phen.” Thẩm Mặc Ly dứt lời, bóng áo trắng đã thấp thoáng rời khỏi đại điện.