Tức tốc bôi thuốc xong, Tức Mặc Ảnh vội vã chạy đến cổng điện thì trận chiến giữa Thẩm Mặc Ly và Cửu U đã khai hỏa.
Trên không trung, áo bào trắng tung bay, không nhiễm một hạt bụi. Dưới chân là thanh [Đạp Tuyết Chí] tỏa ra muôn ngàn luồng kiếm khí như lưu ảnh, vây quanh Ma Tôn. Mũi kiếm sắc lạnh chỉ thẳng vào đôi mắt cô quạnh ẩn sau hắc bào của Cửu U.
“Yêu tộc dư nghiệt! Ngươi đoạn tuyệt huyết mạch hoàng tộc Ma giới, hôm nay bổn tọa muốn ngươi máu trả máu! Ra đây chịu chết!!”
Tiếng gầm chưa dứt, Thẩm Mặc Ly ánh mắt lạnh lẽo, vung tay, chiêu Hàn Mai Phá Tuyết liền xuất — nghìn kiếm như băng sương xuyên phá trời đất, khí thế ngàn quân, đâm thẳng về phía Cửu U.
Quanh người Cửu U ánh sáng yêu khí bừng lên, toàn bộ kiếm khí đều bị triệt tiêu. Ánh sáng tan đi, thân ảnh trắng tuyết của Thẩm Mặc Ly đã đến sát bên.
“Hàn Mai Phá Tuyết — Phá Kiếm Thức!” Một tiếng quát thanh như tuyết rơi, Thẩm Mặc Ly hung hăng cắm [Đạp Tuyết Chí] vào ngực Cửu U.
“A a a a a!!” Cửu U thét gào thảm thiết, dồn nội lực vỗ một chưởng trúng bả vai Thẩm Mặc Ly, đánh cả người lẫn kiếm văng ra xa. Trước khi bị đánh bay, Thẩm Mặc Ly thoáng ngửi thấy mùi Hợp Hoan hương thoang thoảng.
“Sư tôn!” Tức Mặc Ảnh lập tức bay đến, giữa không trung đỡ lấy y, lo lắng hỏi: “Người thế nào rồi?”
Thẩm Mặc Ly ho khan phun ra một ngụm máu, dựa vào ngực đồ đệ điều tức giây lát, khàn giọng cười: “Ta xưa nay đoán không sai… hắn không phải đối thủ của ngươi.”
Tức Mặc Ảnh ngẩn người, vừa cảm động vừa đau lòng: “Sư tôn, giờ nên để ta bảo vệ người. Trong máu hắn có độc Hợp Hoan hoa, lát nữa người sẽ rất khó chịu.”
“Để ta đi lấy giải dược.”
Tức Mặc Ảnh nhẹ nhàng đặt y xuống đất, nói: “A Ly, người có thể cho ta một chút sức mạnh không? Ta lập tức đi giết Cửu U.”
“Được thì được… nhưng cho bằng cách nào?” Thẩm Mặc Ly nhíu mày, không hiểu hỏi lại.
Tức Mặc Ảnh áp sát, trong mắt lóe lên ánh tinh quang nghịch ngợm, nhìn đôi môi hồng nhuận như phủ lớp nước của người trước mặt, tim đập thình thịch, cười nói: “Người hôn ta một cái là được.”
“….” Thẩm Mặc Ly thật không ngờ đồ đệ mình lại dính người đến thế này.
Kẻ địch ngay trước mắt, bốn bề toàn người, thế mà Yêu Tôn đường đường lại có thể… mất hết dáng vẻ đoan nghiêm!
Nhưng khi ngẩng mắt chạm phải ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tức Mặc Ảnh, Thẩm Mặc Ly chỉ cảm thấy vạn vì tinh tú trên đời cũng không bằng ánh mắt rực rỡ ấy. Chỉ do dự chốc lát, y buông tay kháng cự, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của A Ảnh.
Lưu Thương và các tướng sĩ đứng sau hắn, ai nấy đều dựng thẳng lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm túc như tượng gỗ.
Sau một nụ hôn đắm say, Tức Mặc Ảnh híp mắt thỏa mãn: “Người cứ nghỉ ngơi, đừng dùng linh lực.” Hắn gọi Lưu Thương tới: “Chăm sóc sư tôn cho tốt.”
“Đây đều là cựu thần của phụ tôn ta, rất đáng tin. Ta đi một lát sẽ quay lại, người chờ ta.”
Dứt lời, thân ảnh hắn vụt biến, lao về phía Ma Tôn. Cửu U bị trúng một kiếm vào ngực vừa đứng dậy, đã bị chuôi kiếm Tức Mặc Ảnh ném tới đập bay thêm mấy trượng. Hắn triệu hồi Cô Long Ngâm, hắc bào phấp phới, đứng sừng sững trong gió, nhìn ngực mình không ngừng chảy máu, bật cười lạnh: “Ma Tôn ngươi cũng chỉ đến thế! Giao giải dược của Hợp Hoan Hoa Độc ra đây, ta cho ngươi chết thống khoái!”
“Khẩu khí thật lớn! Độc trong người ta đã hòa vào máu thịt, sớm không thể tách rời. Loại độc của con tiện nhân điên kia không ai giải được đâu, trừ phi ngươi giết ta. Tiểu tử! Ngươi có bản lĩnh đó không? Tới giết ta đi!” Cửu U không giận mà cười, giọng dần biến dạng, vừa như nam vừa như nữ, vừa giận vừa điên: “Nếu ta không chết, huyết chú ta sẽ mãi không giải. Cửu U! Ngươi mãi mãi đừng mong thoát khỏi ta! Ha ha ha ha!”
Sau tiếng cười quỷ dị, vết thương nơi ngực Cửu U bắt đầu liền lại, nhưng không phải là máu thịt, mà là từng sợi Hợp Hoan Hoa tơ thối rữa quấn chặt lấy nhau.
“Khặc, cái thứ gì mà ghê tởm vậy?” Tức Mặc Ảnh nhăn mày ghê sợ khi thấy gương mặt Cửu U đồng thời hiện ra cả gương mặt phụ nữ.
“Ta là Thanh Yên, chính thất phu nhân của Cửu U…” Giọng đàn bà oán than phát ra từ thân thể cao lớn của Ma Tôn: “Nhi tử của ta, còn chưa tích đủ sinh hồn cho nương, đã bị ngươi hủy hoại… Tất cả là do ngươi, ngươi hủy hết tất cả của ta. Mối thù này… ta phải báo!”
Tức Mặc Ảnh cau mày. Hắn vẫn luôn nghĩ Phong Huyền lợi dụng mình khởi động đại trận chỉ vì muốn đối phó Ma Tôn, không ngờ sau lưng còn có mẫu thân xúi giục và dã tâm riêng.
Khí tức Hợp Hoan Hoa từ thân thể Cửu U tràn ra ngọt ngào đến mức buồn nôn. Hắn bay lên không trung, kết thủ ấn quỷ dị chậm rãi. Ấn pháp vừa hoàn, sau lưng Ma Tôn hiện ra đại trận cấm chế, kim quang rực rỡ đan xen ma khí cuồn cuộn.
Thẩm Mặc Ly sắc mặt đại biến. Trận này y quá quen thuộc, liền quát: “A Ảnh, cẩn thận, đó là Khôi Lỗi Trận!”
Tức Mặc Ảnh nghiến răng nói: “Ta nhớ! Ở trong sơn động, trận này từng khiến người trọng thương. Hôm nay tính luôn cả thù cũ, ta trả hết!”
[Cô Long Ngâm] trong tay Tức Mặc Ảnh cảm ứng được sát ý của chủ nhân, ngân nga run rẩy, bay lên trời hóa thành ngàn đạo kiếm khí, tất cả đều chỉ về đám khôi lỗi không ngừng trườn ra khỏi trận.
Tức Mặc Ảnh vung tay
Vạn kiếm xuất động, cắt nát đám khôi lỗi vừa trườn ra, thi thể vỡ nát đầy đất.
“Hửm?” Tức Mặc Ảnh vừa xoay người đi vài bước, trận pháp lại trồi lên những khôi lỗi mới, có cái còn nắm lấy chân hắn. Những khôi lỗi bị đánh nát ban nãy cũng từ từ tụ lại, ghép thành dáng người như cũ, tiếp tục nhào về phía hắn.
Lưu Thương thấy vậy giơ tay quát: “Bảo hộ Quân Thượng!” Yêu binh lập tức xông lên, giao chiến cùng lũ khôi lỗi không tri giác.
Những khôi lỗi này đều là ma tộc từng sống trong Ma giới, sau khi chết bị luyện hóa. Chúng không biết đau, không chết, sức mạnh to lớn, còn có thể thi triển chiêu thức học được lúc tiền sinh. Chỉ cần mệnh lệnh còn, chúng sẽ mãi mãi chiến đấu — một đội quân bất tử đáng sợ.
Tức Mặc Ảnh chém đứt tay khôi lỗi đang nắm lấy mình, cưỡi lên [Cô Long Ngâm], nhìn xuống chiến trường. Dưới kia, đám yêu binh trung thành do Ức Chiêu lưu lại tuy mạnh, nhưng cách đánh cầm cự này sẽ khiến họ tiêu hao linh lực đến cạn kiệt. Khí thế ban đầu dần tan, chỉ còn miễn cưỡng chống đỡ.
Thẩm Mặc Ly chẳng thể ngồi yên. Mặc kệ lời dặn đừng dùng linh lực, y xông vào chiến trường, cùng đám yêu binh xả thân chém địch.
Phía trước là Tức Mặc Ảnh, phía sau là Thẩm Mặc Ly, càng đánh càng hăng. Cho đến khi từ trong trận, y thấy có Phù Chi và Phong Huyền bước ra.
“Quả nhiên ngươi luyện Phù Chi thành khôi lỗi, sai hắn theo Phù Phong lão tặc hãm hại sư tôn ta!” Tức Mặc Ảnh giận dữ quát.
“Hắn đến cả con ruột cũng không tha, đã điên đến mức ấy thì còn chuyện gì không làm được! A Ảnh, giết hắn, trận pháp mới dừng được!”
Linh lực tiêu hao quá độ khiến độc Hợp Hoan Hoa trong người Thẩm Mặc Ly phát tác nhanh chóng, y cảm thấy toàn thân nóng ran, đầu óc choáng váng, phải tựa vào thân cây, cố xoa trán giữ tỉnh táo, nhưng vô ích.
“Sư tôn! Người sao rồi?” Tức Mặc Ảnh lập tức quay lại bên cạnh, thấy y mặt đỏ rực, hơi thở dồn dập, biết là độc phát, vội đỡ lấy: “Người không thể dùng linh lực nữa, nếu độc lan vào ngũ tạng lục phủ thì…”
“Ưm—”
Chưa dứt lời, Thẩm Mặc Ly đã nhào tới, hôn hắn ngấu nghiến. m** l*** d** d**, tay siết chặt cổ hắn, kéo cúi cả người xuống.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, ánh mắt Thẩm Mặc Ly mờ mịt mê loạn, tay trượt xuống, cởi phăng y phục đồ đệ, lộ ra bờ vai vạm vỡ. Y cúi đầu hôn mạnh lên ngực hắn.
Dáng vẻ kia quá mức chủ động, không khác gì người lạ. Như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tức Mặc Ảnh ngay tại chỗ.
Phải mất mấy nhịp tim, Tức Mặc Ảnh mới hiểu chuyện gì xảy ra — Hợp Hoan Hoa Độc có thêm hiệu ứng k*ch d*c.
Hắn cố ép bản thân giữ tỉnh táo, gắng sức đẩy Thẩm Mặc Ly ra: “A Ly… người tỉnh lại chút đi…”
Nhưng Thẩm Mặc Ly đã mất kiểm soát, lý trí bị đốt sạch bởi độc tố, chỉ còn bản năng muốn gần gũi người mình yêu.
Tức Mặc Ảnh suýt phát điên.
Địch nhân trước mặt, chiến trận loạn lạc, sư tôn phát cuồng, bản thân dục hỏa bốc cao.
Hắn nuốt nước miếng, cắn răng vung tay chém một chưởng, đánh ngất Thẩm Mặc Ly. Nếu không ngăn lại, e rằng ở nơi đông người thế này, sẽ xảy ra chuyện long trời lở đất. Nếu sư tôn tỉnh lại mà biết được… e là cả năm cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Tức Mặc Ảnh lập tức bế Thẩm Mặc Ly lên, đạp [Cô Long Ngâm] bay lên trời, tránh né màn mưa độc của Cửu U. Gió đêm mát rượi xua đi cơn d.ục v.ọng, trong mắt hắn chỉ còn lại sát khí.
“Quả nhiên là thứ ghê tởm, độc cũng ghê tởm không kém…” Hắn quay người, quăng [Cô Long Ngâm] lên cao, hai mắt hóa đỏ như máu, ấn ký giữa trán hiện rõ, yêu khí đỏ bừng quanh thân: “Ai cho ngươi tự tin nghĩ mình có thể giết ta? Đồ bị phụ tôn vứt bỏ, ngươi tưởng nhặt được là của mình chắc?”
Dứt lời, trường kiếm đen theo lệnh chủ, hóa yêu khí lẫn hồng quang phóng thẳng về phía Cửu U. Ma Tôn lách người tránh, nhưng [Cô Long Ngâm] như mọc mắt, lập tức lướt tới sau lưng hắn, một kiếm đâm xuyên.
Không kịp tránh, Cửu U đưa tay túm lấy một khôi lỗi gần đó chắn trước người.
“Phụt” một tiếng, Cô Long Ngâm xuyên thủng thân thể khôi lỗi, chấn nát thành hai đoạn. Thế kiếm chưa dừng, tiếp tục đâm thẳng vào ngực Cửu U.
Vết thương mới chồng thêm vết cũ, Ma Tôn phun ra một ngụm huyết, máu từ vết chém trào ra cuồn cuộn, sẫm đen như mực — rõ ràng đã trúng độc trong thân kiếm Cô Long Ngâm.
Từ xa, Tức Mặc Ảnh ôm lấy Thẩm Mặc Ly, trông thấy hết thảy — kẻ mà Cửu U lôi tới chắn kiếm, lại chính là Phong Huyền.
Lần đầu tiên, hắn sinh lòng thương xót đối với vị thái tử Ma tộc này.
Từ nhỏ đã lớn lên trong sự giằng co méo mó của phụ mẫu. Phụ thân xem hắn là sỉ nhục, mẫu thân coi hắn như quân cờ để kiềm chế phụ thân. Cha không thương, mẹ chẳng yêu, cho tới lúc chết cũng chưa từng biết thế nào là yêu. Mới chết không bao lâu, đã bị phụ thân luyện thành khôi lỗi, chết rồi mà vẫn không tránh khỏi kết cục thân xác chẳng toàn vẹn.