Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 166

Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng đi qua xem xét Thuỳ Linh thì gật đầu, tốc độ tu luyện của Thượng Phẩm Băng Linh Căn quả nhiên cũng rất nhanh, vậy mà sau một đêm đã đột phá tới Luyện Tinh Hậu Kỳ.

“ Tu luyện cũng cần thời gian làm quen với sức mạnh, đừng có tu luyện quá nhanh.”

Thuỳ Linh gật đầu rồi nhăn mặt khi cả người có chất đen đen ở khắp người liền vội vàng đứng dậy chạy đi tắm rửa.

“ Rầm “ Trần Quốc Hưng lắc đầu cười trừ nhìn con bé Thuỳ Linh đã đụng nát cả một mảnh tường.

“ Chậm chậm thôi, em mà cứ vội vàng là tanh bành cái nhà đấy.”

Con bé Thuỳ Linh cũng ngẩn ra nhìn mảnh tường đổ vỡ, rồi cúi đầu tay xoắn xoắn vào áo lí nhí nói.

“ Anh Hai, em xin lỗi.”

“ Ngốc ạ, mau đi tắm đi anh dẫn em về gặp mẹ.”

Ăn sáng xong xuôi hắn liền lái xe chở con bé Thuỳ Linh về quê, con bé Thuỳ Linh khuôn mặt cũng lộ ra vẻ chờ mong. Đến gần trưa thì cũng đã về đến cổng nhà, con Đen liền sủa lên vài tiếng chạy ra mở cổng hắn đạp ga phóng xe vào trước cửa nhà, mẹ hắn từ trong nhà đi ra ngạc nhiên hỏi.

“ Cu mày không học à mà lại về?”

Thuỳ Linh mở cửa xe chạy lại ôm chầm lấy mẹ hắn.

“ Con chào mẹ.”

Trần Quốc Hưng xuống xe nhìn con bé Thuỳ Linh như vậy thì cũng cảm thán không thôi, đúng là đứa trẻ vội vàng hấp tấp, mẹ hắn ngơ ngác nhìn con bé Thuỳ Linh, hắn cười nói.

“ Đây là Thuỳ Linh, con nhận nó làm em gái, con hay đi ra ngoài không ở nhà nhiều Thuỳ Linh ở với mẹ cho bớt buồn, con bé từ nhỏ cũng khổ lắm.”

Mẹ hắn sau một hồi ngỡ ngàng khi nghe hắn nói rồi cũng kéo con bé Thuỳ Linh đi vào trong nhà nói chuyện, chiều hôm đó mẹ hắn làm hơn mười mâm cơm gọi anh em họ hàng ra chung vui khi bà nhận một người con gái nuôi, con bé Thuỳ Linh cũng vui vẻ cười cả buổi…

Khi nhờ người làm thủ tục giấy tờ cho con bé Thuỳ Linh xong xuôi sau hắn tự mình dẫn con bé đi học, năm nay con bé Thuỳ Linh 11 tuổi đang học lớp 7, đi vào trong trường cấp hai Trần Quốc Hưng cười cười một thời oanh liệt nay còn đâu.

“ Cốc Cốc Cốc” Trần Quốc Hưng gõ cửa căn phòng ghi ba chữ Phòng Hiệu Trưởng.

“ Vào đi.”

“ Em chào thầy.”

Thầy giáo chủ nhiệm năm nào của hắn nay cũng đã lên làm Hiệu Trưởng, thầy giáo đang đọc mấy giấy tờ ở bàn ngẩng đầu lên thấy Trần Quốc Hưng thì vội đứng dậy đi ra chìa tay ra cười ha ha nói.

“ Ha ha thủ khoa của tỉnh P lại rảnh rỗi về thăm trường xưa cơ à.”

“ Thầy lại nói thế làm em tổn thương, tất cả là công lao của thầy năm đó rèn giũa em còn gì!”

Hai thầy trò nói chuyện một hồi rồi hắn chỉ vào Thuỳ Linh cười nói.

“ Thầy, đây là em gái của em, nhờ thầy dạy dỗ chăm sóc, đừng để em gái em bị bắt nạt nhé thầy.”

“ Thôi đi ông tướng, tôi còn lo ngược lại ấy chứ haha…”



Nghe thầy giáo nói Trần Quốc Hưng hơi xấu hổ gãi gãi mũi, còn đang nói chuyện thì chuông điện thoại của hắn vang lên.

Trần Quốc Hưng liền xin phép thầy giáo ra ngoài nghe điện thoại, nhìn dãy số trên màn hình hắn liền nhíu mày.

“ A lô cháu nghe ạ?”

“ Nhi Nhi bệnh tình nó đã tái phát rồi, cháu đang ở đâu? Mau đến cứu con bé giúp ông…”

Tắt máy rồi hắn cũng nói chào thầy giáo rồi cũng vội chạy đi ra xe phóng thẳng xuống Hà Thành. Trên đường đi Trần Quốc Hưng khẽ thở dài, đúng là muốn hấp thu luồng linh khí tiên thiên trong cơ thể Nhi Nhi chỉ có một cách, rồi làm xong chuyện đó hắn sẽ phải đối mặt với Nhi Nhi như thế nào đây…

Xuống đến nơi cũng đã là giữa trưa, sau khi đi đến bệnh viện cũng đã thấy ông nội cùng bố mẹ Nhi Nhi đang ngồi ở ngoài hành lang phòng bệnh.

“ Nhi Nhi sao rồi ông?”

Chào hỏi xong hắn liền hỏi, ông Nội Nhi Nhi vẻ mặt hiện lên u quang thở dài đứng dậy, bố Nhi Nhi liền đỡ lấy ông.

“ Chúng ta ra ngoài nói chuyện!”

Cô Hương còn đang định nói chuyện với hắn nhưng khi ông nội Nhi Nhi nói vậy cũng không lên tiếng mà ngồi im trên ghế vẻ mặt lo lắng. Trần Quốc Hưng gật đầu đi theo ông nội Nhi Nhi, ra đến ngoài ghế đá của bệnh viện ông nội Nhi Nhi liền đuổi con trai của mình đi, chỉ còn lại hắn và ông.

“ Cháu có thể khẳng định cứu chữa được cho con bé Nhi Nhi?”

Trần Quốc Hưng gật đầu.

“ Cháu nắm chắc, trong cơ thể Nhi Nhi có một luồng khí tiên thiên cháu chỉ cần hấp thu luồng khí đó ra thì Nhi Nhi sau này không cần lo lắng.”

Ông nội Nhi Nhi liền cúi đầu với Trần Quốc Hưng làm hắn vội vàng đỡ lấy ông.

“ Ông cầu xin cháu hãy cứu lấy đứa cháu số khổ của ông già này.”

Trần Quốc Hưng cũng không vui vẻ vì ông nội Nhi Nhi đồng ý, hắn cảm thấy mình đây là đang làm một chuyện cực kì xấu xa vậy, cũng cảm thán dòng đời xô đẩy không thôi.

“ Nhi Nhi sẽ khỏi bệnh, ông không cần quá lo lắng.”

“ Ừ.”

Đỡ ông trở về phòng bệnh của Nhi Nhi vừa lúc bác sĩ đi ra, cô Hương vội vàng đi lên.

“ Con tôi sao rồi bác sĩ?”

Vị bác sĩ già nhìn mọi người khẽ thở dài lắc đầu nói.

“ Bệnh tình của con gái hai người rất kì quái, với nền y học hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân căn bệnh!!!”

Cô Hương ngồi thụp xuống, rồi sau đó vùng dậy chạy qua chỗ Trần Quốc Hưng túm lấy tay hắn.

“ Cháu có cách nào cứu lấy con bé hay không? Cô xin cháu hãy cứu lấy con bé, cháu muốn gì cô cũng có thể cho cháu.”

Trần Quốc Hưng gật đầu nói.

“ Cháu sẽ nhất định cứu Nhi Nhi.”



“ Đừng làm phiền thằng nhỏ nữa, hai đứa trở về đi.”

Ông nội Nhi Nhi lên tiếng, bố mẹ Nhi liền sửng sốt nhưng khi thấy ông cụ trợn mắt nhìn tới cũng không dám cãi lời cũng chỉ lo lắng kéo nhau ra ngoài, Trần Quốc Hưng cùng ông nội Nhi Nhi đi vào phòng bệnh nhìn thấy cô gái xinh xắn vui vẻ cười bây giờ khuôn mặt xanh xao lộ rõ vẻ yếu ớt, Trần Quốc Hưng nhíu mày luồng linh khí bộc phá còn mạnh hơn với hắn dự tính, luồng khí tiên thiên này có vẻ còn tự sinh sôi lớn hơn trước đây không ít.

“ Nhi Nhi so với cháu dự đoán còn muốn nặng hơn, không thể chậm trễ nữa đâu ông.”

Ông nội Nhi Nhi khẽ gật đầu, Trần Quốc Hưng liền đi lại giường bế lấy Nhi Nhi đi ra bên ngoài, có mấy bác sĩ y tá thấy vậy liền ngăn cản nhưng khi Nguyễn Nam dơ thẻ công tác ra giải thích vài lời bác sĩ y tá liền không nói gì thêm mặc kệ Trần Quốc Hưng.

Mang Nhi Nhi ra xe Trần Quốc Hưng đặt Nhi Nhi nằm dựa ở một bên rồi cũng trèo lên xe đạp ga phóng đi.

“ Đứa cháu tội nghiệp, hazzz…”

Trần Quốc Hưng vừa lái xe vừa cảm thán, đi đi lại lại hắn vẫn là người xấu, nhìn qua Nhi Nhi khuôn mặt tái nhợt xanh xao cảm thấy bản thân quá khốn kiếp mà, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, đôi bên cùng có lợi, Nhi Nhi sẽ không chết vì linh khí bộc phá, Trần Quốc Hưng cũng được lợi khi hấp thu linh khí…

“ Đây là đâu?”

Nhi Nhi ở trên lưng Trần Quốc Hưng tỉnh dậy, hắn cười nói.

“ Em nhìn thử xem!”

Nhi Nhi liền nhìn xung quanh một lúc sau thì ngơ ngác nói.

“ Chúng ta đang bay sao?”

Trần Quốc Hưng dừng lại trên một đỉnh núi ở sâu trong Hoàng Liên Sơn, lần trước hắn đi qua đây thấy cảnh sắc nơi này rất đẹp, ở đỉnh núi bằng phẳng có những cây Tuyết Tùng lớn đang nở ra những đoá hoa màu trắng nhỏ rơi trong gió tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.

“ Em sắp chết rồi phải không?”

Trần Quốc Hưng gật gật đầu, Nhi Nhi dơ tay đón lấy những cánh hoa trắng đôi mắt đẹp sững sờ ngắm nhìn.

“ Nhưng em rất sợ hãi với cái chết, em còn muốn đi rất nhiều nơi ngắm nhìn những cảnh đẹp khắp nơi…”

Trần Quốc Hưng trầm mặc cuối cùng cũng thở dài rồi lấy ra từ trong không gian Thiên Địa Ấn một căn lều nhỏ bắt đầu dựng lều sau đó nhóm một đống lửa lên lấy ra hai củ khoai lang nhét vào trong bếp vừa nướng vừa cười nói.

“ Em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi.”

Nhi Nhi thấy Trần Quốc Hưng thần kì làm một màn rồi nhớ lại lúc trước chính là hắn cõng mình bay nhảy thì ngẩn ra một lúc lâu mới nói.

“ Anh là thần tiên sao?”

Trần Quốc Hưng gật gật đầu, hai người nói chuyện cho đến khi Nhi Nhi mệt quá mà ngủ gục dựa vào vai Trần Quốc Hưng, hắn mới lặng lẽ nhìn bếp lửa cháy tí tách. Cho đến khi Nhi Nhi tỉnh dậy đá là nửa đêm.

“ Em tỉnh rồi, ăn thử đi lúc trước anh đào trộm của người ta đấy.”

Trần Quốc Hưng bóc vỏ củ khoai lang đỏ thổi phù phù rồi đưa cho Nhi Nhi.

“ Em cảm ơn.”

Nhi Nhi cầm lấy rồi cả hai người vừa ăn vừa ngắm nhìn bầu trời sao, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ tìm ra ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment