Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 167

Ngồi ở cửa lều nhìn những hạt nước mưu rơi tí tách, Nhi Nhi gục đầu ở vai hắn khẽ thở dài một hơi.

“ Em cảm thấy bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa.”

Trần Quốc Hưng cũng chỉ im lặng gãi gãi mũi, trong lòng thì đang chán nán, lúc đầu nghĩ ăn thịt Nhi Nhi thì hùng hổ nhưng đến bây giờ hắn lại cảm giác tội lỗi chồng chất, hắn thở dài ai bảo hắn là người tốt cơ chứ, vì vậy phần tình cảm này từ từ bồi đắp vậy.

“ Anh Hưng, trước khi chết em muốn được thử cảm giác yêu.”

Trần Quốc Hưng miệng cười gượng gạo, đúng là con gái thật sự khó hiểu, gãi gãi mũi cười nói.

“ Anh luôn sẵn lòng khụ…khụ…”

Hắn nói ra cũng cảm giác xấu hổ không thôi, Nhi Nhi quay sang nhìn hắn rồi chu chu môi rồi thơm vào má hắn một cái.

“ Ơ sao em không cảm thấy gì nhỉ?”

Trần Quốc Hưng méo mặt rồi quay sang môi chạm môi Nhi Nhi, cho đến khi Nhi Nhi hết hơi mới buông ra, rồi mới cười nói.

“ Như vậy mới được.”

Nhi Nhi khuôn mặt đỏ bừng lên rồi gục xuống vai hắn tiếp tục ngắm mưa…

Nhìn cô gái nằm trong lòng Trần Quốc Hưng nhướn nhướn mày, một tay gỡ mấy cọng tóc rối rơi xuống mặt, rồi tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Nhi Nhi nói.

“ Anh xin lỗi.”

Rồi phong ấn tất cả kí ức liên quan tới hắn, phong ấn kí ức khác với rút đi kí ức, phong ấn trong tương lai nếu có chuyện ngoài ý muốn phong ấn sẽ bị phá, còn rút đi kí ức là xoá đi kí ức hoàn toàn nó ảnh hưởng đến linh hồn nên Trần Quốc Hưng sẽ không làm với Nhi Nhi, mặc lại quần áo cho Nhi Nhi rồi hắn cõng Nhi Nhi lên lưng chạy nhảy bay đi…



Một ngày sau Trần Quốc Hưng đặt Nhi Nhi lên giường, ông nội Nhi Nhi nhìn khuôn mặt đã hồng hào của đứa cháu thì cũng khẽ thở dài, Trần Quốc Hưng quay lại cúi người với ông.

“ Đời ngời ngắn ngủi trăm năm có lẽ đây là lần cuối cháu còn được nói chuyện với ông.”

“Ông cũng rất vui khi gặp một người như cháu, cảm ơn cháu đã cứu con bé Nhi Nhi, ông cũng không còn gì vướng bận nữa rồi, haha…”

Mấy ngày sau thời sự đưa tin nguyên phó bí thư quân uỷ trung ương qua đời vì sức khoẻ…

Trần Quốc Hưng lúc này đang ngồi xếp bằng ở đỉnh Hang Dơi, hắn chuẩn bị đột phá lên Trúc Cơ Kỳ, ở trên sân thượng mấy người đang đứng nhìn về phía Hang Dơi vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“ Anh Hai sẽ không sao chứ chị Hằng?”

Thuỳ Linh lắc lắc cánh tay Hằng lo lắng nói, Hằng cũng chỉ cười gượng nói.

“ Chắc chắn là anh ấy không sao hết!”

Trong cơn mưu phùn của đầu Đông miền Bắc, trên bầu trời những đám mây đen đang tụ lại trên đỉnh Hang Dơi những ánh chớp lập loè bên trong. Trần Quốc Hưng ngước mắt nhìn bầu trời không hề có chút lo lắng, lần trước khi tiến vào Hoàng Liên Giới tiến vào lôi trì hắn cũng đã cảm nhận được bị sét đánh là như thế nào nên hiện tại tâm lí cũng không mấy sợ hãi nữa, mấy ngày trước hấp thu hết linh khi tiên thiên trong cơ thể Nhi Nhi hắn đã đột phá Luyện Khí Đỉnh Phong thập chí một tia linh lực đã biến đổi thành một sợi linh nguyên, điều này làm Trần Quốc Hưng vui mừng không thôi, đột phá Trúc Cơ Kỳ chính là chuyển hoá linh lực ở dạng khí thành linh nguyên ở dạng chất lỏng, đây chính là cánh cửa biến đổi về chất của linh lực thành linh nguyên.

“ Oành”

Đạo lôi kiếp đầu tiên của Tam Đại Kiếp Lôi đột phá Trúc Cơ bắt đầu đánh xuống, Trần Quốc Hưng khoé miệng giật giật, hắn cảm giác có gì không đúng ở đây, lôi kiếp đánh xuống hình như hơi nhỏ thì phải, không đúng không phải hơi nhỏ mà chính là quá nhỏ, đạo lôi kiếp đánh xuống nếu so sánh thì chỉ như một sợi tóc.

“ Con mẹ nó.”

Trần Quốc Hưng không ngừng chửi tục khi mà đạo lôi kiếp đánh lên người, chỉ một cảm giác tê tê nhè nhẹ chạy khắp cơ thể, Trần Quốc Hưng cảm thán đạo lôi kiếp này còn không bằng cả lôi điện của mấy cơn giông bão, hắn nhìn lên bầu trời như có điều gì đó suy tư, nếu như giống bình thường thì lôi kiếp đột phá Trúc Cơ Kỳ ít nhất phải bằng cả cổ tay người bình thường.

“ Thiên Đạo Suy Vong, Thế Giới Mạt Pháp.”

Có lẽ liên quan tới thiên đạo, Trần Quốc Hưng thở dài mặc kệ lôi kiếp, có hay không cũng không quan trọng lắm, lôi kiếp cũng giống như một thử thách đối với người tu luyện, vượt qua thì được thiên địa chúc phúc ban phát cho kiếp vân ngũ sắc, hấp thu được mây ngũ sắc giúp cho thời gian củng cố cảnh giới nhanh hơn, bây giờ mà không có thì hắn đành ngồi lâu hơn mà cố gắng củng cổ cảnh giới.



Linh lực trong đan điền dưới tác dụng của Trúc Cơ Đan đang chậm rãi chuyển hoá từ dạng sương mù linh lực ngưng tụ thàng những giọt linh nguyên tụ lại với nhau thành một vũng linh nguyên ở trong đan điền, quá trình diễn ra chậm chạp.

Đạo lôi kiếp thứ hai bắt đầu đánh xuống, so về độ lớn của lôi kiếp thứ hai thì lớn gấp mười lần đạo thứ nhất, Trần Quốc Hưng vận chuyển Lôi Quyết hấp thu hết lôi kiếp bổ sung vào vòng xoáy lôi điện ở trong đan điền, 30 phút sau lôi kiếp đánh xuống một đạo cuối cùng, lần này có lẽ súc tích được lực lượng nên thể tích lôi kiếp bằng một cái đũa, đánh cho Trần Quốc Hưng sì khói đầu.

Sau đó bầu trời hạ xuống một đám mây màu trắng nhạt, Trần Quốc Hưng thở dài nhìn đám mây như cái kẹo bông bán ngoài chợ lẩm bẩm.

“ Mẹ nó đến ngay cả hai màu cũng không nổi, hazzz…”

Hấp thu lấy đám mây trắng nhạt, rồi hắn tiếp tục chờ đợi linh lực chuyển hoá thành linh nguyên, một ngày sau vòng xoáy linh lực trong đan điền biến mất thay vào đó là một vũng nước nhỏ khoảng mười giọt linh nguyên, Trần Quốc Hưng khẽ thở phù một hơi nói.

“ Mười năm thời gian mới đột phá được Trúc Cơ Kỳ, quả nhiên là tốc độ nhanh như cưỡi một con rùa vậy!”

Trần Quốc Hưng cởi trần chuồng đánh lên người vài đạo Thanh Thuỷ Quyết tẩy rửa thân thể, sau đó mặc quần áo vào thử cảm giác thân thể một lát, tai nhỏ khẽ động thính lực cũng lên tận bán kính 5 km, hắn cảm thán không thôi đúng là năng lực ngũ giác hơn xa với Luyện Khí Kỳ như trời với đất, kiểm tra một hồi thích nghi với thân thể rồi chân khẽ nhảy vận dụng Khinh Thân Mị Ảnh hắn bay nhảy một cái đã tới khoảng cách hơn 100 mét.

“ Vô địch thật tịch mịch…”

Trần Quốc Hưng ngoác mồm cười như điên, sau một lát cũng thả ra cảm khí, một lát sau liền thu lại, phạm phi cảm khí đã hơn 20 km, như vậy xem như là có tên lửa bắn tới hắn vẫn có thời gian bỏ chạy, tay trái khẽ xoè ra Trúc Cơ Hoả bùng lên, Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt đánh giá, màu sắc đã chuyển thành từ màu vàng sang một màu đỏ thắm, hắn gật gù năng lượng đốt cao cấp hơn thì ngọn lửa tất nhiên là phải xịn hơn rồi.

Một lúc sau hắn cũng nhảy vài cái đã trở về nhà thấy mấy người ngồi ở phòng khách xem Ti Vi thì lắc đầu.

“ A anh Hai xong rồi.”

Con bé Thuỳ Linh bật dậy đi lại xoay xoay quanh người Trần Quốc Hưng rồi đánh giá.

“ Anh Hai toả ra một thứ gì đó làm em sợ hãi!”

Trần Quốc Hưng đưa tay xoa xoa đầu Thuỳ Linh, dĩ nhiên là sợ hãi rồi đây là đè ép về cấp bậc, đây là hắn còn thu liễm lại rồi chứ mà thả ra hết khí tức thì một Luyện Khí Tầng 1 như Thuỳ Linh chả run bần bật rồi. Nói chuyện một hồi rồi hắn cũng phi lên phòng đắp chăn đi ngủ, hai ngày không ngủ cũng cảm giác không quen nên phải đi ngủ bù.
Bình Luận (0)
Comment