⭒°. ݁✮
Kệ xác thằng Phạm Kiệt sắp xỉu tới nơi bên kia đã.
Câu hỏi của Sầm Úc khiến Giang Thoan phải đăm chiêu nghĩ ngợi…
Hình như đúng là hắn chưa bao giờ rủ Vu Thịnh đi ném bóng thì phải?
Ngay cả trong những ký ức đã bị bóp méo trước đây, hội chơi bóng của bọn họ lúc nào cũng chỉ có đúng ba người.
Hắn, Bùi Hằng Quân (mà thực ra là Sầm Úc), và Hạ Vĩnh Ninh.
Giang Thoan hé môi, định bụng giải thích là tại lúc nào Vu Thịnh cũng cắm đầu học nên hắn mới không rủ…
Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã phải vội khựng lại.
Có thật là vậy không?
Thật sự là do Vu Thịnh ham học nên mình chưa một lần rủ rê sao?
Và cả cậu lớp trưởng năm 12 ấy nữa… người đó đúng là Vu Thịnh ư?
Giang Thoan thấy đầu óc mình rối tung cả lên, hắn chỉ biết đứng như trời trồng nhìn Sầm Úc.
Cậu chàng vừa chạy một mạch từ khu nhà mới về, giờ vẫn còn hổn hển thở không ra hơi.
Sầm Úc đã dần dà nghiệm ra một điều: cái mẹo “tâm linh” kia dùng ở ngoài thì ngon ơ, chứ vào đây là chỉ có nước tắt điện hoàn toàn.
Hẳn bởi trường Mỹ Mãn là sân nhà của Vu Thịnh.
Với lại, có một chuyện gã nói không sai: chắc chắn dưới dãy nhà cũ có một ngôi mộ thật.
Nhưng chả lẽ bây giờ lại lật tung cả cái trường này lên để đào mồ cuốc mả gã ra?
Sầm Úc đứng sững giữa hành lang, mắt hướng về phía dãy nhà mới nằm đằng xa.
Đúng lúc ấy, cậu chợt bắt gặp bóng dáng Vu Thịnh đang đủng đỉnh bước ra từ văn phòng.
Tuy đã trông thấy Sầm Úc, nhưng kẻ nọ tuyệt nhiên không có ý định đuổi theo ngay.
Trái lại, gã còn đứng yên tại chỗ, thong thả giơ tay lên vẫy chào một cái.
Rõ mười mươi là gã chắc mẩm bọn cậu có mọc cánh cũng chẳng thể nào bay khỏi nơi này được…
Sầm Úc giơ thẳng ngón giữa về phía Vu Thịnh.
Đoạn, cậu quay sang liếc thằng Phạm Kiệt đang nằm sõng soài dưới đất:
“Mày không dậy là Vu Thịnh qua lôi cổ mày đi bây giờ.”
Nghe thế, Phạm Kiệt tức khắc mở choàng mắt, hai tay giơ lên đầu hàng: “Cứu em với!”
“Tao còn đang mong có ai tới cứu tao đây này.” Sầm Úc rủa thầm.
Có lẽ chính vì hai đứa ồn ào quá, mà cuối cùng, Bùi Hằng Quân và Hạ Vĩnh Ninh cũng đã hớt hải chạy tới nơi.
Thấy Sầm Úc vẫn còn lành lặn, Bùi Hằng Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Y vừa bước đến bên cạnh em người yêu, còn chưa kịp dang tay ôm lấy cậu thì đã bị Hạ Vĩnh Ninh nhanh nhảu túm lại.
“Cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện.” Hạ Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm vào Bùi Hằng Quân.
Tất nhiên, anh ta cũng đã trông thấy bóng dáng Vu Thịnh lảng vảng bên khu nhà mới…
Vu Thịnh mới là mấu chốt của mọi rắc rối.
Sự thật tréo ngoe đến mức chính Hạ Vĩnh Ninh cũng không tài nào ngờ được.
Liếc qua vẻ mặt hoang mang tột độ của Giang Thoan, lại thêm bộ dạng thở không ra hơi của Sầm Úc, anh ta biết ngay cậu vừa mò sang khu nhà mới dò la rồi chẳng may đụng trúng Vu Thịnh.
“Cậu đã thấy gì?” Hạ Vĩnh Ninh bèn hỏi thẳng vào vấn đề.
Với cái tính thích chơi trò mèo vờn chuột của Vu Thịnh, chắc hẳn gã đã quẳng manh mối nào đó cho Sầm Úc xem, chứ đời nào chịu nói toạc ra được.
Sầm Úc móc tấm ảnh chụp chung của cả đám ra.
Lúc đang phang Vu Thịnh tơi bời hoa lá, cậu đã tiện tay cuỗm luôn nó về đây…
Cả nhóm tức thì xúm lại ——
“K-Không có Vu Thịnh!” Phạm Kiệt là người đầu tiên cất tiếng.
“Cậu đúng là bạn học của bọn tôi thật…” Giang Thoan nói, mắt nhìn vào Bùi Hằng Quân đang nép mình trong góc ảnh.
Nhưng càng săm soi, lòng hắn lại càng rối như tơ vò.
Tại sao Vu Thịnh phải làm thế?
Tại sao lại phải bóp méo ký ức của cả đám, rồi dùng hình bóng Bùi Hằng Quân để thay thế Sầm Úc?
Giang Thoan có thể không hiểu, song Bùi Hằng Quân và Hạ Vĩnh Ninh nghe xong thì chỉ im lặng…
Bởi cả hai đều biết rất rõ Vu Thịnh đang toan tính điều gì.
Gã ta không muốn bất kỳ ai khác được biết đến, hay thậm chí là nhớ tới sự tồn tại của Sầm Úc.
Có lẽ, cả Bùi Hằng Quân, Hạ Vĩnh Ninh lẫn Giang Thoan – đều từng có một thời thầm thương trộm nhớ cậu chàng.
Và cũng chính vì thế, Vu Thịnh lại càng thêm ngứa mắt.
Tốt nhất là cứ để Sầm Úc bốc hơi hoàn toàn khỏi ký ức của tất cả mọi người…
Vì đã chết từ lâu, Bùi Hằng Quân còn nhớ rõ Sầm Úc.
Nhưng ký ức của y vẫn có sự góp mặt của gã lớp trưởng tên Vu Thịnh.
Y nhớ mình là Bùi Hằng Quân, chết vào năm mười bảy tuổi.
Song có lẽ do số vẫn chưa tận, nên sau khi thành ma, y dần dà có được hình hài rồi một lần nữa gặp lại Sầm Úc trên giảng đường đại học.
Lúc ấy, cậu đã không còn nhớ ra Bùi Hằng Quân là ai.
Nhưng điều đó chẳng hề gì.
Bởi y biết, người mà y luôn mải miết kiếm tìm, người mà y hằng tha thiết kề bên, trước giờ chỉ có mỗi mình Sầm Úc mà thôi.
“…Thế rốt cuộc, Quân chết như nào?” Sầm Úc quay sang Bùi Hằng Quân, thắc mắc.
Bị hỏi một câu động trời như vậy, Bùi Hằng Quân còn chưa kịp có phản ứng gì thì thằng Phạm Kiệt đứng cạnh đã sợ xanh mặt, lo Sầm Úc chọc y nổi khùng lên.
Ai ngờ đâu, Bùi Hằng Quân lại bình thản đến lạ.
“Chắc tại anh không được may mắn.” Y đáp: “Gặp phải một trận lở đất…”
Bùi Hằng Quân khẽ cười: “Chuyện xảy ra vào đợt nghỉ hè năm mười một, ngay trước hôm tựu trường.”
Y nhớ hồi đó Sầm Úc rất thích chạy sang nhà mình chơi.
Mấy tấm poster cầu thủ bóng rổ mà cậu mua về nhưng không được dán, cuối cùng đều nằm hết trên tường phòng ngủ của Bùi Hằng Quân.
Ánh mắt Sầm Úc chợt lia về phía Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan.
Cậu lờ mờ đoán ra được điều ước của “Sầm Úc” ngày ấy rồi.
Nhưng trò chơi đó cần đủ bốn người cơ mà…
Bất chợt, một cái tên nảy ra trong đầu Sầm Úc.
Nhạn Phi Loan…
Chắc là về sau này, thầy Nhạn đã bắt đầu nghi ngờ Vu Thịnh. Thế nên, thầy mới đến nhà Bùi Hằng Quân lục tìm thêm manh mối.
Để rồi cuối cùng lại rơi vào chiếc bẫy mà Vu Thịnh đã dày công giăng sẵn.
Vu Thịnh cất tấm ảnh ấy trong ngăn làm việc văn phòng. Biết đâu, thầy Nhạn đã thấy nó từ trước buổi họp lớp, và đã sớm nhận ra rằng ký ức của mình có vấn đề.
Rằng “đồng nghiệp” tên Vu Thịnh vốn dĩ chẳng phải con người.
Điều đó giải thích tại sao thầy lại sững sờ khi gặp Sầm Úc.
Và cũng chính là lý do khiến thầy run bắn lên lúc nhắc đến hai chữ “ma quỷ”.
Sầm Úc mải chìm vào dòng nghĩ ngợi, đoạn quay sang Bùi Hằng Quân: “Vậy căn nhà đó là của Quân thật à?”
Trước giờ, cậu vẫn luôn đinh ninh rằng: sau khi mọi thứ bị đảo lộn, căn nhà đấy lẽ ra phải thuộc về “Sầm Úc” mới phải…
Thấy Bùi Hằng Quân gật đầu, một câu hỏi khác lại loé lên trong óc cậu.
Nếu vậy… nhà của mình thì sao?
“Mọi người có biết…” Sầm Úc nhìn cả đám: “…nhà tôi ở đâu không?”
Câu hỏi này nghe rất ngớ ngẩn, cậu hiểu, nhưng nó lại là cốt lõi của mọi chuyện.
Sầm Úc đâu rồi?
Sầm Úc, kẻ bị Vu Thịnh cố tình xóa sổ khỏi cõi đời này…
…nhà cậu ta đâu?
Hạ Vĩnh Ninh liếc về phía dãy lớp học: “Chắc là còn trong phòng lưu trữ.”
Nói đoạn, anh ta quay sang Giang Thoan: “Hồ sơ nhập học phải có địa chỉ riêng của từng người chứ.”
Giống hệt như Sầm Úc, chẳng một ai trong số họ nhớ nổi nhà cậu ở đâu.
Ngay cả (ma) Bùi Hằng Quân cũng không còn chút ký ức nào.
Cứ như thể nhà của Sầm Úc chưa bao giờ tồn tại trên đời.
“Không đúng…” Giang Thoan hơi chau mày.
Hắn là con trai trưởng làng, nên ít nhiều gì cũng nắm được tình hình dân cư trong xóm.
Kể cả khi Vu Thịnh có “xoá” Sầm Úc đi chăng nữa, thì ắt hẳn vẫn còn sổ sách ghi chép và địa chỉ của những hộ gia đình mang họ Sầm trong làng…
Giang Thoan cố lục lại trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng mới ngước lên nhìn Sầm Úc, giọng điệu thoáng chút ngập ngừng:
“…Hình như bác bảo vệ cũ của trường mình… họ Sầm thì phải?”
“Nhưng mà bác ấy mất ngay sau khi bọn mình vừa tốt nghiệp rồi.”
Ánh mắt hắn chợt hướng về phía phòng bảo vệ đằng xa: “Mình nhớ mang máng… hồi đấy bác Sầm sống trong đó luôn.”