Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 102

⭒°. ݁✮

Vu Thịnh tựa người vào chiếc bàn giấy sau lưng, đẩy nhẹ gọng kính trên mũi: “Ngạc nhiên đến thế cơ à?”

 

Gã ta cười tủm tỉm nhìn Sầm Úc: “Còn nhớ lúc ở nhà Hạ Vĩnh Ninh không? Khi ấy trông cậu đắc thắng lắm mà.”

 

Sầm Úc đút tay vào túi áo, ánh mắt đăm đăm đầy cảnh giác.

 

Nghĩ lại mới thấy, nhân vật này đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi.

 

Nếu vậy, Bùi Hằng Quân chắc chắn là người thật. Y chính là cậu bạn năm xưa đã cùng mình rời quê lên phố.

 

Còn Vu Thịnh thì ngược lại, chưa từng bước chân ra khỏi làng, cứ ru rú mãi ở cái trường Mỹ Mãn.

 

Hồi đó, ai cũng ngỡ là do gã yêu làng yêu xóm…

 

Nhưng mà không muốn xa quê thì làm như Giang Thoan là được rồi.

 

Tất cả cũng chỉ tại cái mác “lớp trưởng gương mẫu” của Vu Thịnh quá tròn vai. Tròn vai đến mức, dù Sầm Úc biết trước cả cốt truyện thì cũng không tài nào nghĩ gã dính dáng tới “con ma” kia được.

 

Sầm Úc rủa thầm một tiếng.

 

Cái thế giới bịp bợm này khắm lọ thật…

 

Bảo sao hệ thống lại giao cho cậu nhiệm vụ ——

 

Thực hiện điều ước của “bé Ngọc”, chứ đếch phải của Bùi Hằng Quân.

 

Cậu cứ đinh ninh hệ thống cố tình chơi trò úp mở, ai dè hoá ra là do mình đã ngu ngay từ vạch xuất phát!

 

Có lẽ nó thấy được cái kiểu suy luận sai bét nhè của mình nên mới chịu đổi nhiệm vụ.

 

Nó biết thừa, nếu sửa lại theo ý mình thì game lại càng khó nhằn hơn…

 

Nghĩ đến đây, mọi mắt xích bỗng dưng khớp lại. Việc cậu ấm Phạm Kiệt là kẻ chết đầu tiên cũng hoàn toàn hợp lý.

 

Vì hắn ta đang ở nhờ nhà Vu Thịnh.

 

Nhưng ai ngờ được… trùm cuối lại chính là tay lớp trưởng hiền lành trong ký ức của cả đám đâu?!

 

Đù má! Chuyện này mà nói ra thì có chó nó tin à? Toàn bộ ký ức đều là hàng fake hết?!

 

Sầm Úc bất giác lùi lại một bước.

 

Vu Thịnh vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề có ý định tiến tới…

 

Ấy thế mà, một bàn tay lạnh như đá lại đang m*n tr*n khắp bờ lưng Sầm Úc.

 

Sầm Úc mở to mắt trừng đối phương. Giờ phút này, dù cậu có cố tự thôi miên rằng “trên đời làm quái gì có ma” nhiều cách mấy đi chăng nữa, thì cũng hoàn toàn vô ích.

 

Vu Thịnh chỉ thong thả đẩy gọng kính.

 

Gã ung dung tựa vào bàn, từ tốn thưởng thức dáng vẻ Sầm Úc đang lườm mình muốn rách cả mặt, rồi lại liếc mắt xuống vạt áo hơi hếch lên của cậu.

 

Hình xăm xương rắn uốn lượn trên nền bụng săn chắc, trườn dần xuống dưới theo từng múi cơ, sống động hệt như một con mãng xà đang quấn chặt lấy tấm thân cậu trai…

 

Vạt áo xộc xệch tự bao giờ, cạp quần cũng đã trễ xuống đôi chút vì phải chạy vội, khoe ra cả một khoảng eo thon gọn.

 

Ánh mắt Vu Thịnh lướt qua một lượt, rồi lại ghim chặt vào nốt ruồi lệ nằm ngay dưới vành mi Sầm Úc.

 

Gã chậm rãi rảo bước tới gần.

 

Bàn tay gã đưa ra, những đầu ngón nhẹ nhàng v**t v* hai chấm đen nhỏ nơi đuôi mắt cậu.

 

“Tôi đã nói rồi, em sẽ trở về mà.”

 

Ngay tức thì, Sầm Úc rút cây búa trong túi ra phang thẳng vào đầu Vu Thịnh.

 

Cậu cứ ngỡ gã sẽ giơ tay đỡ. Nào ngờ, Vu Thịnh vẫn đứng yên đó, khoé miệng khẽ khàng nhếch lên, bình thản nhìn nhát búa cứ thế lao tới ——

 

Giây sau, một lỗ thủng hoác rộng ra trên đầu gã.

 

Nhưng bên trong lại chẳng rỉ ra giọt máu nào, mà chỉ có từng luồng khói đen kịt đang cuồn cuộn tuôn chảy…

 

Sầm Úc kệ mẹ!

 

Cậu giơ búa nện túi bụi vào người Vu Thịnh thêm vài nhát nữa, rồi ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy ——

 

Cậu biết thừa gã ta sẽ không đuổi theo. Cái thứ khốn nạn này đang chơi trò mèo vờn chuột với cậu!

 

Đúng như dự đoán, Sầm Úc cố hết sức chạy thục mạng, còn Vu Thịnh thì lại chẳng buồn nhúc nhích…

 

Gã chỉ lững thững kéo một chiếc ghế ra, ung dung ngồi xuống, cả người khuất vào bóng tối, miệng khe khẽ ngân nga một giai điệu bâng quơ.

 

Đoạn, Vu Thịnh tháo cặp kính vỡ nát đặt sang một bên. Vết thương trên mặt cũng đang dần dà liền lại với tốc độ nhanh thấy rõ.

 

Gã chẳng mảy may bận tâm xem Sầm Úc đã chạy đi đâu.

 

Vì cậu không thể nào thoát khỏi nơi này.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc lăm lăm cây búa trên tay, cắm đầu cắm cổ chạy về phía dãy nhà học cũ.

 

Cậu gào thét chửi rủa con mèo béo trong đầu: “Đồ chó chết nhà mày!”

 

“Mày điên rồi phải không?!”

 

“Mày bắt một thằng người trần mắt thịt như tao đi solo với quỷ hả?!” Sầm Úc gầm lên, thấy cái hệ thống ngu đần này đúng là khốn hết thuốc chữa!

 

Bấy giờ, con mèo béo mới chậm rãi bò ra: “Ký chủ à, chuyện này cho chúng ta thấy một sự thật…”

 

“Sủa.”

 

“Sống ở đời, thứ miễn phí chỉ có nước mưa với cứt chim thôi.”

 

Miệng không ngớt lời rủa sả con mèo béo và cái hệ thống chết tiệt, mãi rồi Sầm Úc cũng chạy về được tới dãy nhà học cũ. Đúng lúc này, cậu đột nhiên đâm sầm vào Phạm Kiệt đang mặt mày xanh lè ——

 

Thấy Sầm Úc lù lù xuất hiện, Phạm Kiệt giật nảy cả mình: “Anh, anh…”

 

“Anh với em cái gì?!” Sầm Úc túm chặt lấy tay áo hắn: “Chạy mau!”

 

“Bùi Hằng Quân đâu rồi?”

 

Hồi trước cậu cứ ngờ ngợ việc Bùi Hằng Quân là ma.

 

Đời nào “thụ chính” lại bày ra cái chuyện thất đức như lừa mọi người về để làm gỏi cả lũ được?

 

Nhưng giờ thì… cậu đã hiểu tại sao Bùi Hằng Quân cũng phải là ma rồi.

 

Không thì tuổi gì mà đấm nhau với trùm cuối!

 

Cứ cái đà này, phần sau của bộ truyện gốc hẳn sẽ là: Bùi Hằng Quân phát hiện ra bộ mặt thật của Vu Thịnh, sau đó vùng lên diệt gọn tên phản diện đấy!

 

Phạm Kiệt chẳng hiểu Sầm Úc đang hớt ha hớt hải vì điều gì, nhưng được cái trí tưởng tượng của hắn rất phong phú.

 

Thế là hắn vừa cắm đầu chạy theo, vừa gào muốn rách họng: “MAAAAAA!!! CÓ MAAAAAA!!!”

 

“Đụ má!” Sầm Úc thấy từ lúc vào thế giới này đến giờ, số lần mình văng tục cộng lại còn chưa bằng một ngày hôm nay!

 

“Mày câm mồm lại ngay cho tao!”

 

Không biết là nhờ tiếng la í ới của Phạm Kiệt, hay do dãy nhà cũ này quá bé, mà những người khác cũng lục tục tới thật.

 

Giang Thoan vốn đang lượn lờ một mình trên tầng hai.

 

Hắn mới vừa tạt vào nhà vệ sinh một loáng, thế mà lúc quay ra đã chả thấy mặt mũi Phạm Kiệt đâu.

 

Ai dè ông trời con ấy lại đang chạy bán sống bán chết cùng Sầm Úc, miệng thì cứ gông cổ gào toáng lên “có ma”.

 

Giang Thoan đứng ngớ người, chẳng hiểu mô tê gì sất.

 

Nhưng rồi hắn cũng ba chân bốn cẳng đuổi theo ——

 

“Ma nào?!”

 

Vừa thấy Giang Thoan, Sầm Úc liền buông Phạm Kiệt ra: “Nó xàm đấy.”

 

“Bùi Hằng Quân đâu?!”

 

Ban đầu, Giang Thoan còn đang hớn hở vì không ngờ gặp được Sầm Úc. Ấy thế mà vừa nghe cậu hỏi đến Bùi Hằng Quân, mặt mày hắn tức khắc sa sầm cả lại.

 

Giang Thoan liếc sang Phạm Kiệt đang chống gối thở hồng hộc, rồi như không thể nhịn được nữa, hắn buột miệng nói:

 

“Làm gì có ai tên Bùi Hằng Quân học chung với bọn mình đâu…”

 

Ban nãy, trong lúc lang thang ở dãy nhà cũ, từng mảnh ký ức rời rạc bỗng chắp nối lại trong đầu Giang Thoan.

 

Hắn nhớ ra rồi.

 

Người ngày xưa vẫn thường đi ném bóng cùng hắn và Hạ Vĩnh Ninh…

 

…là Sầm Úc.

 

Chứ không phải Bùi Hằng Quân!

 

Cậu bạn duy nhất chơi bóng rổ với hai người họ, từ trước đến giờ chỉ có mình Sầm Úc mà thôi!

 

“Bùi Hằng Quân đã lừa tất cả chúng ta…” Giang Thoan tuôn một tràng dài: “Cậu ta không phải là người!”

 

Phạm Kiệt vốn đã chạy như trâu, nghe Giang Thoan phán một câu xanh rờn thì suýt nữa tắt thở, trông như sắp xỉu tới nơi.

 

“Bùi Hằng Quân đúng là bạn học của tụi mình!” Sầm Úc vội chen ngang!

 

Phạm Kiệt giờ mới cố hít lại được một hơi.

 

“Nhưng cậu ta chết từ năm lớp mười một rồi!”

 

Sau khi xem cuốn sổ và tấm ảnh kia, Sầm Úc đã xâu chuỗi được toàn bộ sự việc.

 

Thấy Phạm Kiệt lại sắp lăn ra đất, cậu quyết định quẳng luôn quả bom cuối cùng ——

 

“Vu Thịnh mới là ma!!”

 

“Hồi đó bọn mình đi ném bóng, sao không một lần nào rủ tên đó chơi cùng?”

Bình Luận (0)
Comment