⭒°. ݁✮
【 Cậu có một anh bạn trai yêu thương cậu hết mực, nhưng bản thân cậu lại theo chủ nghĩa duy vật ngang như cua. 】
【 Thỉnh thoảng, cậu cứ thấy thế giới này có gì đó sai sai, ấy thế mà chẳng tìm ra được manh mối nào cả. 】
【 Nhân dịp nghỉ hè, bạn trai rủ cậu về quê họp lớp xả stress, còn cậu chỉ chăm chăm tính xem có livestream được không. 】
【 Vừa tới làng, cậu bỗng nhận ra những gương mặt nơi đây thân quen đến lạ kỳ. Hoài nghi bắt đầu nảy mầm, nhưng cậu nào có hay, sự thật đằng sau còn nghiệt ngã hơn cậu tưởng gấp bội. 】
Cuối cùng, Sầm Úc cũng đã vỡ lẽ ra: đây chính là một con game giải đố boylove chơi theo góc nhìn thứ nhất. Tùy vào mức độ hoàn thành mà sẽ có những ending khác nhau.
Ví dụ, nếu trình “chạy trốn” của bạn quá gà, bạn sẽ bị ma xử đẹp vào đêm thứ tư.
Hoặc nếu táy máy phát hiện ra bí mật của “bạn trai” quá sớm, bạn sẽ ăn ngay cái kết 【 Kẻ bị thay thế 】.
Còn muốn có một happy ending và phá đảo game này, người chơi bắt buộc phải có mặt ở trường ngay đêm đầu tiên, lật tẩy bộ mặt thật của 【 Lớp trưởng 】.
Tiếp đó, phải xác định bằng được 【 Bạn trai 】rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.
Kế đến, phải phanh phui tội ác của 【 Cậu ấm 】, đồng thời chiếm được manh mối cuối ở phòng bảo vệ.
Phải nắm rõ dòng thời gian, tìm ra 【 Vị thần trong trường học 】 và thay đổi những mốc sự kiện dẫn đến bi kịch kia, mở khóa một kết cục mà tất cả cùng sống sót.
Sau khi nhận ra mình vừa đâm đầu vào một màn chơi củ chuối cỡ nào, Sầm Úc chỉ biết cạn lời.
Đúng lúc ấy, Giang Thoan giường bên lờ đờ tỉnh giấc.
Hắn đưa tay lên xoa đầu, lim dim nhìn sang Sầm Úc và Hạ Vĩnh Ninh: “…Hình như mình vừa mơ hay sao ấy.”
“Mơ gì thế?” Sầm Úc liền hỏi.
“…Mơ thấy lũ bọn mình đi đời nhà ma hết, trừ hai cậu ra thôi.” Giang Thoan kể, bất giác ngừng lại đôi chút: “Có cả thằng lớp trưởng giả nào tên Vu Thịnh nữa.”
Hắn thở dài, quay sang nhìn Sầm Úc: “Mình còn mơ thấy cậu với Bùi Hằng Quân quen nhau.”
Vừa nói, hắn ta vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Vô lý vãi…”
“Cái hồi lớp mười một, Bùi Hằng Quân…”
“Năm lớp mười một tớ làm sao cơ?” Đúng lúc này, Bùi Hằng Quân bỗng lù lù xuất hiện ngay cửa phòng bệnh, tủm tỉm cười nhìn Giang Thoan.
Mặt Giang Thoan tức khắc trắng bệch, sững sờ như vừa gặp quỷ hiện về!
Còn Bùi Hằng Quân vừa thấy cái chân bó bột của Sầm Úc là đã quýnh lên vì xót. Y hấp tấp chạy lại giường em người yêu ngay: “Đau không bé?”
Bùi Hằng Quân nhìn lớp thạch cao trắng toát, điệu bộ lúng túng thấy rõ: “Hay để anh thổi cho bé nhé?”
“…” Sầm Úc nhíu mày trừng chằm chằm đối phương.
Bộ mình chưa thoát khỏi quả fanfic đó hả ta?
Cậu chỉ vào cái chân đang bó thành một cục của mình, hỏi lại: “Quân chắc không?”
Mặt mày Bùi Hằng Quân vẫn cứ tỉnh bơ đến lạ: “Bé muốn đi vệ sinh ạ? Để anh dìu bé nhé.”
Sầm Úc thử cựa mình, rồi ngước nhìn khoảng cách tới toilet gần đó: “Kiếm giúp tôi cái nạng là được.”
“Hết mất rồi bé ơi.” Bùi Hằng Quân đáp lời ngay: “Người ta mượn cả rồi.”
Trùng hợp dữ vậy à?
Sầm Úc tin kiểu đếch nào được.
Nhưng chả lẽ giờ lại gọi người khác?
Cuối cùng, cậu đành đưa tay cho Bùi Hằng Quân dìu. Nửa người cậu tựa hẳn vào thân mình đối phương, cảm nhận rõ hơi lạnh toát ra từ da thịt y ——
Vậy là vẫn chưa thành người rồi.
Sầm Úc nghĩ thầm trong bụng.
Cậu để Bùi Hằng Quân nhẹ nhàng đỡ mình, sau đó chập chững nhích từng bước một về phía toilet.
“Để anh cõng bé.” Bất ngờ, Bùi Hằng Quân bỗng khuỵu gối xuống.
Y ngoái lại nhìn Sầm Úc: “Bữa trước ở trường, bé có cõng anh rồi mà…”
Cũng đúng nhỉ.
Sầm Úc liếc thoáng qua tấm lưng của Bùi Hằng Quân, ngần ngừ giây lát rồi cũng từ từ trèo lên ——
“Hay để mình kiếm xe lăn cho!” Chịu hết nổi cảnh này nữa, Giang Thoan bèn chen vào.
Hắn đã tạm quên đi nỗi sợ Bùi Hằng Quân ban nãy. Giờ nhìn Sầm Úc sắp sửa dính cả người vào y, Giang Thoan tự dưng thấy chướng tai gai mắt hết sức.
Cái chân mà không què quặt thế này, mình đã hất Bùi Hằng Quân ra để xung phong làm nạng cho Sầm Úc từ lâu rồi…
Còn Hạ Vĩnh Ninh thì chỉ biết ngao ngán liếc xuống cẳng chân mình, thở dài thườn thượt.
Vừa yên vị trên lưng Bùi Hằng Quân, Sầm Úc còn chưa kịp nhờ y cõng vào toilet, một giọng nói oang oang đã dội đến ——
“Ối giời ơi, Trư Bát Giới cõng vợ đấy à?”
Mồm thằng Nhạc còn nhanh hơn cả não, mới thấy cảnh đó đã buột miệng văng ra một câu.
Dính ngay cái lườm tóe lửa từ “anh Sầm” và nụ cười tủm tỉm của Bùi Hằng Quân, bụng dạ nó rén ngang, vội nuốt nửa vế còn lại vào bụng ——
Thì ra anh Sầm nhà mình mới là “vợ”!
“…”
Sầm Úc vỗ vai Bùi Hằng Quân, ra hiệu cho y thả mình xuống.
Thế mà người kia vẫn cứ trơ ra, vờ như không hiểu ý em bạn trai.
“Sao cậu Nhạc lại đến đây thế?” Bùi Hằng Quân cất tiếng chào hỏi, môi nở nụ cười tươi hơn hoa. Dường như y chẳng hề thấy việc mình vừa cõng một thằng đàn ông trên lưng vừa nói chuyện có gì là kỳ quặc.
“Thì em thấy báo đăng nên mới biết thôi.” Thằng Nhạc đáp, tay xách một giỏ hoa quả.
Nó đặt giỏ quà lên bàn: “Ai ngờ anh Sầm với thầy Bùi còn chơi trò tình tứ thế này cơ.”
Thấy thằng cha Bùi Hằng Quân lì lợm không chịu buông tay, Sầm Úc hết cách.
Cậu cứ thế nằm bẹp dí trên lưng y, mắt lẳng lặng nhìn thằng Nhạc.
“…”
Thôi kệ, không thèm chấp mấy đứa dở hơi.
Vừa đặt giỏ hoa quả xuống, thằng Nhạc đã để ý thấy Hạ Vĩnh Ninh ở giường bên cạnh.
Mặt nó đang ngơ ngác bỗng chuyển hẳn sang sững sờ, tỏ rõ vẻ không thể tin nổi.
Nó quay phắt qua Sầm Úc như muốn hỏi cho chắc. Thấy cậu chàng gật đầu xác nhận, thằng Nhạc liền hét toáng lên ——
“Sếp… Sếp Hạ?!”
Hạ Vĩnh Ninh chỉ mỉm cười: “Chào cậu.”
Thằng Nhạc chưa kịp nói thêm, anh ta đã nhẹ nhàng ngắt lời: “Tôi còn đang bị thương, cần được nghỉ ngơi. Phiền những ai không liên quan có thể ra ngoài trước được không?”
“…”
Thằng Nhạc đặt giỏ hoa quả xuống rồi tiu nghỉu bước ra.
Lúc lướt qua Sầm Úc vẫn đang nằm trên lưng Bùi Hằng Quân, nó còn tặng cậu một ánh mắt kiểu: “Chúc may mắn nhé, anh bạn.”
Bầu không khí trong phòng bệnh lại trở nên kỳ quặc khó tả.
“Sao ngài Hạ không nằm phòng VIP riêng thế?” Bùi Hằng Quân thắc mắc: “Sợ ở đây ồn quá ngài không nghỉ được.”
“Người ngoài cuộc thì nên tự giác đi ra, đúng chứ?” Hạ Vĩnh Ninh quay sang Bùi Hằng Quân: “À, quên mất.”
“Cậu làm gì phải người đâu.”
“Nghe không hiểu tiếng người cũng là chuyện bình thường.”
Thấy Bùi Hằng Quân còn định gông cổ đáp trả, Sầm Úc lập tức bùng nổ ——
“STOP!”
“Hai người có thôi đi không thì bảo?!”
Cậu lườm cả hai: “Làm ơn nghĩ cho đứa đang kẹt giùm cái!”
“Muốn cãi nhau thì để tôi giải quyết xong đã!”
⭒°. ݁✮
Sầm Úc đang phải đứng một chân, một tay chống lên tường để giữ thăng bằng. Từ ngoài cửa, giọng Bùi Hằng Quân vẫn lo lắng vọng vào ——
“Bé chắc là không cần anh vào giúp thật chứ?”
“Không cần.” Sầm Úc vừa nhấn nút xả nước vừa trả lời. Rồi cậu lại vịn tường, nhảy cà nhắc cà nhắc về phía bồn rửa tay.
Ai dè, sàn nhà ngay bên cạnh vẫn còn ướt…
Đúng lúc Sầm Úc sắp trượt chân ngã sấp mặt, chuẩn bị từ người tàn biến thành người phế… thì một bàn tay lạnh buốt đã kịp thời giữ eo cậu lại.
Giúp cậu đứng vững xong, bàn tay ấy lập tức rút về, thái độ cực kỳ đúng mực.
“…” Sầm Úc đảo mắt nhìn quanh cái toilet vắng tanh.
“Cả mày nữa, cút ra ngoài ngay cho tao!”