Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 117

⭒°. ݁✮

Vừa ngoảnh sang nhìn Vu Thịnh, cả cơ thể Sầm Úc bỗng bị thứ gì đó đè phịch xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

 

Ngay lập tức, Vu Thịnh đứng gần đấy cũng bị lôi tuột đến ngồi cùng cậu chàng.

 

“?”

 

Sao bro cũng tới chung vui rồi?

 

Dù Sầm Úc im thin thít, nhưng ánh mắt đã thay cậu nói lên cả một trời thắc mắc.

 

Tiếng nhạc đồng dao vẫn réo rắt mãi chẳng ngưng.

 

Kinh dị hơn cả, điện thoại của Sầm Úc còn tự dựng ngược lên ngay trên bàn.

 

Nó cứ đứng chơ vơ như thế, không cần bất cứ điểm tựa nào, ống kính thì chĩa thẳng vào hai người đang ngồi trên mấy chiếc ghế con con.

 

Và rồi, đống đồ hàng gần đó bắt đầu lơ lửng bay vòng quanh.

 

【 Để con chăm ba chăm mẹ nhé. 】

 

Chắc tại hệ thống loa ở đây bị bỏ xó lâu ngày, nên bản nhạc cứ xen lẫn mấy tiếng nhiễu sóng xẹt xẹt.

 

Sầm Úc hết chịu nổi, quay phắt sang hỏi Vu Thịnh:

 

“Nghĩ cách gì đi chứ?”

 

Gã ta chỉ khẽ đáp lại: “Cứ đợi chúng nó ra đã.”

 

Gã vừa dứt lời, cả tầng một trống hoác bỗng dưng sống dậy.

 

Hòa theo điệu nhạc đồng dao, không chỉ có đám xoong nồi gần Sầm Úc tự bay lên, mà tới cả những khu vực đóng vai bác sĩ với thầy cô cũng bắt đầu lộn xộn.

 

Sầm Úc nhìn quanh quất, vẫn chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.

 

Rồi, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn hai cái đĩa rỗng lềnh phềnh trôi tới trước mặt mình và Vu Thịnh ——

 

【 Ba ơi mẹ ơi, ăn chút gì đi ạ. 】

 

Tiếng nói mới lại vang lên từ loa phát thanh.

 

Đúng lúc này, đôi tay cứng đờ nãy giờ của Sầm Úc bỗng cử động lại được… Cậu khẽ nhúc nhích bả vai, nhận lấy cái đĩa nhựa đang lơ lửng trước mặt.

 

Trên đĩa còn có sẵn một chiếc muỗng.

 

Sầm Úc bất giác liếc sang, thấy Vu Thịnh cũng đang làm y chang.

 

“…” Thôi kệ, tới đâu thì tới vậy.

 

Thế là cậu bắt đầu giả bộ, cầm muỗng múc lấy múc để vào cái đĩa trống không ——

 

“Ừm ừm, ngon lắm.” Sau khi vờ vịt nuốt vài ngụm không khí, Sầm Úc đặt đĩa xuống bàn: “No rồi.”

 

Vu Thịnh cũng bắt chước làm theo cậu chàng.

 

Màn này coi như đã qua.

 

Thế nhưng, đang lúc cả hai vừa được thả khỏi ghế thì cái loa rè lại phát ra nội dung mới ——

 

【 Ba mẹ ăn đồ con nấu nên bị đau bụng rồi. 】

 

【 Phải đi bệnh viện ngay thôi. 】

 

“…Đệt!” Sầm Úc chỉ kịp buông một tiếng chửi thề cụt ngủn. Ngay sau đó, một lực vô hình đã tức khắc túm lấy cậu, lôi xềnh xệch thẳng đến trước bàn mổ đồ chơi.

 

Cái bàn mổ bé tí tẹo không đủ chỗ để nằm, nhưng được cái đồ nghề trông y như thật.

 

Sầm Úc liếc mắt thoáng qua, thấy xung quanh là đủ loại dụng cụ phẫu thuật bằng nhựa…

 

Rồi cậu nhíu mày, nhận ra chiếc điện thoại giữa không trung đang chĩa thẳng camera vào mặt mình ——

 

【 Đỉnh cao! Bom tấn điện ảnh cmnr! 】

 

【 Cái đoạn bị lôi đi trông real vãi chưởng! 】

 

Đúng là lũ ngáo ngơ mà, Sầm Úc rủa thầm trong bụng.

 

Hạ Vĩnh Ninh còn thả một dòng trên khung chat ——

 

【 Ổn không đấy? 】

 

Chắc cha nội này cũng tưởng mình với Vu Thịnh đang diễn sâu đây mà.

 

Sầm Úc chả hơi đâu đi đôi co với dân mạng làm chi. Cậu quay sang ngó Vu Thịnh, thấy gã đang lẩm bẩm một mình một cõi trong góc.

 

Mãi sau, Vu Thịnh mới lắc đầu, rồi nhìn về phía cậu.

 

“?”

 

Làm trò gì thế trời?

 

Đàm phán với không khí để cứu con tin à?

 

Đang mải ngớ người, một con dao mổ từ đâu chui ra tự dưng bay tới ngay trước mắt Sầm Úc…

 

Cán dao nom như đồ nhựa, nhưng phần lưỡi lại óng ánh thứ kim loại sắc lạnh!

 

Theo phản xạ, cậu định giơ chân lên.

 

Nhưng thân thể đã bị khóa cứng tự bao giờ.

 

Sầm Úc chỉ đành trân trối nhìn con dao mổ chực chờ giáng xuống ——

 

Đúng lúc ấy, Vu Thịnh bất thình lình xuất hiện, nhanh như chớp giật phắt con dao rồi quẳng sang một bên.

 

Ngay khi gã ra tay, sức mạnh vô hình đang ghì chặt lấy Sầm Úc cũng đột ngột tan biến…

 

Cậu lồm cồm bò dậy khỏi bàn mổ, vội hỏi: “Nó ở đâu?”

 

Vu Thịnh chỉ về phía loa phát thanh.

 

Rồi, ở một góc máy quay không thể ghi hình được, gã đưa tay làm động tác cứa ngang cổ.

 

“Cái thứ đó là gì thế?” Thấy chiếc điện thoại vẫn cứ lơ lửng, Sầm Úc liền đạp chân lên bàn mổ, giật nó xuống.

 

Vu Thịnh ngẫm nghĩ một thoáng: “Chắc là nỗi uất hận?”

 

“Của đám con nít à?”

 

“Của cái loa.”

 

“?” Sầm Úc đang cầm điện thoại cũng phải đứng hình mất mấy giây.

 

“Anh giỡn mặt với tôi hả?”

 

“Để lâu thì cái gì mà chả thành tinh.” Giọng Vu Thịnh vốn không hề nhỏ, đủ để cả kênh live nghe thấy rõ mồn một: “Với cả, chỗ này cũng có vấn đề.”

 

Sầm Úc bất giác liếc qua khung chat, bụng bảo dạ chắc cả đám sẽ la ó om sòm cho mà xem.

 

Nào ngờ, phản ứng của dân tình lại hoàn toàn trái ngược ——

 

【 Cháy vãi ò! Dựng chuyện được của ló đấy! 】

 

【 Streamer diễn sâu ghê, biên kịch cũng não to phết! 】

 

“…” Thôi kệ, hơ hơ, chấp chi ba cái đứa người trần mắt thịt này.

 

Nghĩ đoạn, Sầm Úc cầm điện thoại, chuẩn bị đi một mạch lên tầng 13.

 

Lúc lướt ngang qua cái loa phát thanh (nghe đồn là đã thành tinh) kia, cậu bỗng rút cây búa ra, không nói không rằng phang thẳng vào góc trần nhà.

 

“RẦM!”

 

Cây búa nện trúng màng loa trơ trọi, tạo nên một tiếng vang kinh người.

 

Sau cú va chạm, nó rớt thẳng xuống đất.

 

“Đi thôi.” Sầm Úc nói với Vu Thịnh.

 

Cậu tiếp tục giơ điện thoại livestream, hướng thẳng lên tầng 13.

 

Vu Thịnh lẳng lặng bước theo sau, ánh nhìn bâng quơ liếc qua cây búa đang nằm chỏng chơ dưới đất…

 

Bỗng dưng, nó tự động bay lơ lửng đến cạnh gã, rồi được cất vào chiếc ba lô đeo bên mình.

 

⭒°. ݁✮

Lên đến tầng 13, Sầm Úc lập tức nhận thấy bầu không khí xung quanh trở nên đặc quánh, nặng nề tới mức nghẹt thở.

 

Nơi này trông hệt như một khu chung cư cũ nát: vừa ra khỏi cửa thoát hiểm là một hành lang dài hẹp, hun hút chạy tít vào trong; hai bên thì san sát những căn phòng đóng cửa im lìm…

 

“Nghe nói cái nhà mà ông streamer kia đụng phải ở ngay cuối dãy.”

 

Ánh đèn pin trước ngực Sầm Úc rạch một vệt sáng choang trong bóng tối thăm thẳm.

 

Chẳng biết là do yếu bóng vía hay tại tầng 13 này có vấn đề thật, mà nãy giờ cậu cứ thấy lành lạnh sống lưng.

 

Giữa khoảng không lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân của Sầm Úc và Vu Thịnh đều đều vang vọng.

 

Hành lang cũng không quá dài, chỉ đi một loáng là đã tới cuối.

 

Sầm Úc giơ điện thoại lên, thông báo với người xem: “Phía trước… chính là căn phòng đó.”

 

Cậu đã chuyển sang camera sau. Giờ đây, màn hình chỉ còn lại vệt đèn pin soi tỏ hành lang và một cánh cửa đang hé mở.

 

Khung chat bắt đầu la ó ỏm tỏi…

 

Sầm Úc không một chút chần chừ. Cậu quay lại nhìn Vu Thịnh, thấy gã khẽ gật đầu.

 

Thế là cậu tiến thẳng tới, đẩy tung cánh cửa khép hờ ra ——

 

Và trong góc phòng, đúng là có ba cái bóng… đang treo lơ lửng trên không.

Bình Luận (0)
Comment