Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 121

⭒°. ݁✮

Chuyện thừa, Sầm Úc nghĩ bụng, anh đây đọc truyện rồi nên biết tỏng chớ sao.

 

Đúng theo kịch bản thì hẳn Lê Yến Kiêu đang bận cãi nhau sứt đầu mẻ trán với hai cụ ở nhà. Bố mẹ hắn không ngờ con mình lại im ỉm làm một vố động trời đến thế, nhưng cũng đành phải xuống nước trước.

 

Đôi bên chốt kèo là: sau khi cái nhóm nhạc một năm rưỡi này tan đàn xẻ nghé, hắn phải lo mà cuốn gói về nối nghiệp gia đình.

 

Cơ mà, Sầm Úc vẫn ngửi ra cái mùi cay cay trong câu hỏi của Khương Quyết Minh.

 

Cứ như thể đang ghen ăn tức ở vì lỡ để mình biết bí mật nào rồi vậy.

 

Đùa nhau à? Sầm Úc liếc xéo Khương Quyết Minh, ánh mắt đầy ngờ vực: cha nội này là trai thẳng trăm phần trăm cơ mà?!

 

“Tôi bấm quẻ ra đó.” Sầm Úc làm bộ bấm đốt ngón tay.

 

Khương Quyết Minh thừa biết cậu chàng đang chém gió. Anh ta đoán Sầm Úc tình cờ thấy Lê Yến Kiêu với nhà hắn trước khi ra đây, nên cũng chả mấy bận tâm.

 

Anh đóng nắp chiếc bật lửa đang cầm trên tay, đáp: “Nãy giờ có mỗi mình tôi ở đây.”

 

Trong khi đó, giờ Tạ Cẩn Thần mới lò mò bước ra từ cánh gà… Y cứ tưởng Sầm Úc đã đi rồi, ai dè lại đụng ngay cảnh cậu đang buôn chuyện gần đấy.

 

Vừa liếc thấy Khương Quyết Minh, gương mặt khuất trong bóng tối của Tạ Cẩn Thần tức khắc đanh lại.

 

Ấy thế mà chỉ vài bước chân, y đã vội khoác lên mình lớp vỏ ngây ngô như mọi khi. Tạ Cẩn Thần nhìn hai người đang đứng cạnh thùng rác, không giấu nổi sự hốt hoảng.

 

Y rối rít nói: “Xin lỗi ạ…”

 

“Hửm?” Khương Quyết Minh lại bật lửa lên, mắt dán vào ngọn sáng đang nhảy múa: “Cậu là ai?”

 

“Sao lại lảng vảng ở đây?”

 

Anh ta tựa lưng vào vách tường hành lang, quan sát mặt mũi Tạ Cẩn Thần đang cuống cuồng cả lên. Ngay khi nhận ra đây là người yêu của Sầm Úc, Khương Quyết Minh hừ khẽ trong bụng.

 

Gu của cậu ta cũng chả ra làm sao.

 

“Fan cuồng ư? Hay chó săn?” Vừa dứt lời, Khương Quyết Minh đã đóng bật lửa, đút vào túi quần.

 

“Hay là để tôi gọi bảo vệ tới…”

 

“Khoan đã!” Sầm Úc vội chộp lấy bàn tay đang định móc điện thoại ra của anh ta.

 

“Bạn đại học của tôi thôi!” Cậu nhanh miệng thanh minh!

 

Nói xong, Sầm Úc liếc Tạ Cẩn Thần liền. Y ngần ngừ đúng một giây, rồi cũng gật đầu phối hợp theo em người yêu.

 

“Thế à.” Khương Quyết Minh gật gù. Anh ta quay sang Sầm Úc: “Đi nào, quản lý tìm rồi.”

 

Bấy giờ, Sầm Úc mới nhẩm lại kịch bản: tiếp theo cả bọn sẽ về ký túc xá chung… Thế là cậu đành chào Tạ Cẩn Thần, tiện thể quắc mắt dọa y chớ có mồm mép lung tung, rồi rời khỏi khu cánh gà.

 

Tạ Cẩn Thần vẫn lẳng lặng đứng đó, dõi theo bóng lưng cả hai khuất dần.

 

Càng lúc, y càng thấy cái tên Khương Quyết Minh kia sao mà chướng tai gai mắt hết sức.

 

⭒°. ݁✮

“Đi đâu về đấy?”

 

Vừa ló mặt vào phòng nghỉ, Sầm Úc với Khương Quyết Minh đã chạm mặt quản lý của cả nhóm – Hạ Từ.

 

Gọi quản lý vậy thôi, chứ thực chất Hạ Từ là dạng cây đa cây đề trong giới, mạng lưới quan hệ rộng vô cùng. Bắt gã đi kèm cặp một đám newbie như họ thì đúng là phí của giời.

 

Cơ mà nhóm này là gà cưng của công ty năm nay, nên việc Hạ Từ ra mặt làm quản lý cũng chả có gì lạ. Sầm Úc đoán, đến lúc công việc thực sự vào guồng, khéo lại có người khác trong công ty lo ấy chứ.

 

Chắc vì là buổi đầu nên Hạ Từ mới chịu vác mặt tới. Gã diện bộ com-lê ba mảnh phẳng phiu, không có lấy một nếp nhăn.

 

Dường như thói quen thức đêm làm việc đã sớm ăn sâu vào máu, nên trông gã lúc nào cũng mang cái vẻ u tối, mà vẫn cứ điển trai lạ kỳ…

 

Giờ đây, ánh mắt gã liếc Sầm Úc đã không giấu nổi vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

“Khương Quyết Minh mà không lôi cậu về, chắc tôi gọi công an báo cậu bị bắt cóc rồi đấy?”

 

Nghe thế, mấy thành viên vốn ngứa mắt Sầm Úc còn chưa kịp nhếch mép thì đã bị ánh nhìn sắc lẹm của Hạ Từ quét trúng: “Buồn cười lắm hả? Bộ tôi lên đây diễn hài cho mấy cậu xem à?”

 

“…” Đám người vừa định cười liền sượng trân.

 

“…” Sầm Úc (đang tính hùa vào) cũng đành im re.

 

Khương Quyết Minh thì chả thèm đếm xỉa đến thái độ của Hạ Từ. Anh ta đi thẳng vào phòng, kéo ghế ngồi phịch xuống.

 

Còn Sầm Úc (cái “thằng mất tích” vừa bị Khương Quyết Minh lôi về) thì lấy đâu ra gan mà láo nháo. Huống chi, cậu đang phải gồng mình đóng vai khúm núm nịnh sếp cơ mà.

 

Thế là Sầm Úc vội lên tiếng nhận sai: “Em xin lỗi anh Hạ, ban nãy em gọi điện về nhà, có hơi mất thời gian một chút ạ.”

 

Khương Quyết Minh không khỏi nhướn mày ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Sầm Úc lại có thể bịa chuyện tỉnh queo đến thế.

 

Hạ Từ ngả lưng ra ghế, ngón tay gõ mấy nhịp lên đầu gối: “Cậu nghĩ cứ lôi gia đình ra làm cái cớ là tôi bỏ qua à?”

 

Khó dỗ dành, Sầm Úc thầm bĩu môi.

 

Nhưng may là Hạ Từ đến để bàn việc chính, nên cũng chả lằng nhằng vụ này nữa. Gã chỉ khẽ hất ngón tay, ra hiệu Sầm Úc qua ngồi cho ngay ngắn. Sau đó, gã bắt đầu phổ biến nội quy và lịch làm việc sắp tới.

 

“Nửa tháng nữa có một sự kiện thời trang, xem như màn chào sân chính thức cho mấy cậu.” Hạ Từ vào thẳng vấn đề: “Hôm đó toàn tai to mặt lớn, tôi không kè kè theo mấy cậu cả buổi được đâu.”

 

Dù gì gã cũng đang dẫn dắt cả dàn sao cộm cán, hơi đâu mà đi trông cái đám lính mới tò te này.

 

“Còn mấy việc cần lưu ý, quản lý riêng sẽ dặn lại sau.”

 

“Giờ bàn tới chuyện chia phòng.”

 

Hạ Từ liếc đám Sầm Úc: “Mấy cậu sẽ tạm ở căn hộ cao cấp của công ty, hai người một phòng. Còn phòng lẻ…” Gã quay sang Khương Quyết Minh: “Cậu ở.”

 

Đây chẳng khác nào một lời khẳng định ngầm: Khương Quyết Minh hot nhất, nên dĩ nhiên được hưởng đặc quyền phòng riêng.

 

“Mấy phòng còn lại thì bốc thăm.”

 

Hạ Từ lướt mắt nhìn họ: “Tôi biết, trong số các cậu, có người thân thiết, cũng có người vốn chẳng ưa gì nhau.”

 

“Nhưng đã chung một nhóm rồi, tôi không muốn thấy cái cảnh ghét nhau đến mức giả nai cũng không xong. Ai mà thế thì lo về tập diễn dần đi.”

 

Sầm Úc vẫn cứ chill chill. Cậu nhớ mình bốc trúng phòng chung với một tay mờ nhạt nào đó trong truyện gốc.

 

Trợ lý lập tức bưng chiếc hộp ra, Hạ Từ bảo cả nhóm tới bốc thăm. Rồi, gã quay phắt sang nhìn Sầm Úc ——

 

“Cậu, lên trước.”

 

Mình á?

 

Ông anh à, đừng nói là ông muốn gài tui nha?

 

Sầm Úc chả tài nào nhớ nổi truyện gốc có đoạn này. Rõ là phải bốc theo thứ hạng debut cơ mà.

 

Nhưng Hạ Từ đã phán thì bố ai dám cãi. Dù Sầm Úc không chắc pha này có làm lệch kịch bản hay không, cậu vẫn phải cun cút lết lên, bốc một lá thăm.

 

Mở ra thấy: Phòng số 2.

 

“Tới em! Tới em!” Lê Yến Kiêu bỗng hăng hái giơ tay.

 

Sầm Úc vừa liếc sang đã bắt gặp ngay nụ cười hắn dành cho mình.

 

Đôi mắt xanh xám kia đúng là kiểu nhìn cái thùng rác cũng thấy tình bể bình.

 

Vốn dĩ Lê Yến Kiêu là con gà đẻ trứng vàng, lại chưa từng gây rắc rối gì cả, nên thái độ của Hạ Từ cũng dễ thở hơn hẳn.

 

Vì vậy, gã chỉ gật đầu cho Lê Yến Kiêu bốc.

 

Thế là hắn ta lon ton chạy qua bốc số, rồi tót thẳng xuống ngồi cạnh Sầm Úc.

 

“Úc ơi, cậu phòng nào thế?” Hắn thì thầm hỏi.

 

Gương mặt Lê Yến Kiêu sắc lẹm, góc cạnh rõ ràng, lẽ ra phải thuộc dạng lạnh lùng trầm tính mới phải.

 

Nhưng vì hắn rất hay cười, nên cái nét bén như dao ấy tự dưng lại mềm mại hẳn đi, tạo nên một sự tương phản nom cuốn hút lạ kỳ.

 

Kết hợp với đôi mắt xanh xám cùng vóc dáng cao lớn cố hữu, độ hot của hắn cứ thế vọt lên top, bỏ xa những thành viên còn lại.

 

Lê Yến Kiêu chơi với Sầm Úc cũng khá thân. Chẳng biết là do hai đứa vốn chung team từ đầu, hay tại hắn ta thấy cậu “xởi lởi” quá.

 

“Số 2.” Sầm Úc chìa mẩu giấy cho Lê Yến Kiêu xem. Cậu liếc lá thăm trong tay hắn, hỏi: “Còn cậu?”

 

“Cậu mở giùm mình đi.” Lê Yến Kiêu sáp lại gần, dựa vào người Sầm Úc: “Mình hơi run, hông dám coi.”

 

“…” Có cái quái gì mà rén hả bro?

 

Sầm Úc thấy xàm vãi.

 

Đã thế cái thây còn to tổ chảng, đừng có đè qua đây nữa!

 

Sầm Úc gào thét ầm ĩ trong bụng, định đẩy phắt tên của nợ Lê Yến Kiêu này ra… Nhưng chợt nhớ tới setting chuyên đi “bợ đít” của mình, cậu chàng đành khựng lại, đáp: “Ừa.”

 

Ngồi ngay sau, dĩ nhiên Khương Quyết Minh đã thu hết mấy trò mèo của Lê Yến Kiêu và Sầm Úc vào mắt.

 

Anh ta thấy Lê Yến Kiêu còn cố tình chùng người xuống để tựa đầu lên vai Sầm Úc. Nhìn cảnh này, anh chỉ muốn nhếch mép cười khẩy.

 

Đến khi Sầm Úc giơ tay định đẩy Lê Yến Kiêu ra rồi lại rụt về, Khương Quyết Minh càng thêm chướng mắt hơn.

 

Anh ta cau mày, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu chàng.

 

Thiếu hơi trai đến thế là cùng?! Bộ cứ đẹp mã là húp hết à?!

 

Ngón tay Khương Quyết Minh vô thức gõ nhịp lên cánh tay, trông rõ là bực bội. Sau cùng, anh ta quyết định mặc kệ trò hề của hai đứa ngồi trên.

 

Hạ Từ cũng đã bắt trọn màn chim chuột ngay giữa ban ngày ban mặt kia… Thậm chí, gã còn chạm phải ánh mắt Lê Yến Kiêu đang hướng thẳng về phía mình.

 

Giờ phút này, Lê Yến Kiêu làm gì còn vẻ hiền lành ngây thơ như chú cún bự nữa.

 

Thấy cái tướng không xương cứ dặt dẹo vào người Sầm Úc, đầu Hạ Từ bỗng loé lên mấy lời đồn về nhà họ Lê.

 

Nhà này phất lên từ thời sốt đào vàng, vây cánh đã cắm rễ ở xứ ngoài sâu lắm rồi. Chứ không thì sao mà nuốt nổi cả mỏ đồng lẫn mỏ kim cương như thế?

 

Còn cách họ làm ăn thì…

 

Hạ Từ liếc Sầm Úc, tự động gán cho cậu cái mác “gối ôm di động” chuyên dùng để dỗ dành cậu ấm.

 

Hạ Từ thừa biết Lê Yến Kiêu tới đây chơi cho vui là chính, nhưng nhóm nhạc này cũng chỉ hoạt động được một năm rưỡi. Nhiệm vụ của gã là: trong một năm rưỡi đó, phải tìm mọi cách để vắt kiệt tối đa lợi nhuận cho công ty.

 

“Tiếp.”

 

Nghĩ thông rồi, Hạ Từ cũng chả thèm xoắn xuýt nữa.

 

Sáu mống còn lại bốc cái vèo là xong.

 

Lê Yến Kiêu bốc trúng phòng số 1, chung với một thành viên ít tiếng tăm khác trong nhóm.

 

Anh chàng tàng hình kia không ngờ mình vớ được “hàng nóng”, mặt vừa mừng vừa lo.

 

Đùa chắc, ai mà chả biết nhà họ Lê khủng cỡ nào. Ngay cả bên show cũng phải gọi bằng bố ấy chứ.

 

Lê Yến Kiêu nghịch mẩu giấy Sầm Úc vừa mở, xoay xoay mấy vòng rồi chìa ra.

 

“Coi nè, hạc giấy.” Hắn cười tít cả mắt, hớn hở dâng vật báu cho Sầm Úc, trông chả có vẻ gì là bận tâm mình ở chung phòng với ai.

 

Sầm Úc liếc con hạc giấy nhăn nhúm, khen lấy lệ vài tiếng: “Ghê ghê ghê!”

 

“Đỉnh của chóp!”

 

Lê Yến Kiêu dường như điếc đặc, chẳng hề nhận ra Sầm Úc đang khen cho có. Hắn vẫn cứ dính chặt lên vai cậu chàng. Rồi hắn cầm lấy tay Sầm Úc, đặt con hạc giấy vào, thậm chí còn mân mê đầu ngón tay cậu: “Cậu thích là mình vui rồi.”

 

“…” Bộ chú thấy anh mày hào hứng lắm hả?

 

Sầm Úc liếc xuống con hạc giấy xấu ói.

 

Chắc chắn tay thằng cha này đếch phải tay người. Mà là năm khúc gừng già thì có! Chứ sao gấp nổi cái của nợ này được?!

 

Mà thôi, đây cũng chả phải vấn đề chính.

 

Sầm Úc cầm mẩu giấy “Phòng số 2”, đưa mắt ngó xem ai sẽ chung phòng với mình.

 

Đến khi thấy người kia giơ tay, cậu lập tức câm nín.

 

Sao lại là Chiêm Không Thanh chứ?!

 

Chiêm Không Thanh này vai vế hơi bị khó nói. Cậu ta không nằm trong dàn công chính, nhưng nếu phải xếp, thì chắc là “chị em bạn dì” với Tạ Cẩn Thần.

 

Chiêm Không Thanh có cái mặt tiền kiểu hoa sen trên núi tuyết, nên trong ficdom của nhóm, fan toàn gọi cậu ta là “hoa khôi”.

 

Khổ một nỗi, hoa sen tuyết Chiêm Không Thanh ấy… lại nằm trong hội anti cứng Sầm Úc.

 

Thế nên lúc thấy Sầm Úc giơ tay, Chiêm Không Thanh hơi nhíu mày. Nhưng cậu ta nhanh chóng lạnh mặt ngay, rồi ngoảnh đi hướng khác.

 

Ha ha, Sầm Úc thầm lắc đầu cười khổ.

 

Chia phòng kiểu này thì đúng là peak vl rồi!

 

Dĩ nhiên, Hạ Từ thừa sức cảm nhận được sự gượng gạo ngấm ngầm giữa cả bọn sau khi chia phòng. Trước khi gặp mặt hôm nay, gã đã cày hết cả show idol, cũng từng có dịp ghé qua trường quay vài lần.

 

Gã biết tỏng mối quan hệ giữa từng thành viên, hay nói trắng ra là ai được lòng mọi người, và ai bị cho ra rìa.

 

“Phòng ốc xong xuôi rồi.” Hạ Từ chốt hạ: “Về trước đã.”

Bình Luận (0)
Comment