Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 124

⭒°. ݁✮

“Lê Yến Kiêu.”

 

Xe vừa lên cao tốc, Chiêm Không Thanh bỗng dưng cất tiếng.

 

Lê Yến Kiêu tháo một bên tai nghe, ngoảnh lại hỏi: “Hử?”

 

Với ai, hắn cũng trưng cái bộ mặt uể oải đó ra. Thấy Chiêm Không Thanh có vẻ đăm chiêu, Lê Yến Kiêu bèn bảo: “Nói huỵch toẹt ra luôn đi.”

 

“Tôi muốn đổi phòng với cậu.” Chiêm Không Thanh cũng vào thẳng vấn đề.

 

Lê Yến Kiêu khẽ nhướng mày. Hắn còn chưa kịp ậm ừ gì, Hạ Từ ngồi ghế trên đã dội ngay một gáo nước lạnh: “Không được.”

 

Mắt Hạ Từ vẫn dán chặt vào máy tính bảng. Dĩ nhiên, gã đã nghe không sót một chữ nào từ cuộc nói chuyện chẳng mấy nhỏ tiếng sau lưng.

 

“Tôi không cần biết lý do là gì. Dù là cãi cọ vặt vãnh, tính nết không hợp, hay đơn giản là các cậu ngứa mắt nhau…”

 

“Tôi đã nói rõ từ đầu. Phòng chia rồi, không có chuyện đổi chác.”

 

“Sắp tới còn phải quay show nhóm. Mấy cậu muốn vạch áo cho người xem lưng lắm à?”

 

“Dẹp hết cái kiểu đòi hỏi này cho tôi.”

 

Giọng Hạ Từ đanh lại: “Tôi không muốn nghe lần thứ hai.” Chẳng buồn quay đầu, gã tiếp lời: “Cũng đừng giở mấy trò vặt vãnh sau lưng tôi.”

 

Lê Yến Kiêu vân vê chiếc tai nghe chống ồn trong tay. Hắn liếc sang Chiêm Không Thanh, thấy mặt mày cậu ta đã nhăn nhó cả lại vì bị Hạ Từ sấy.

 

“Tiếc ghê.” Lê Yến Kiêu bâng quơ buông một câu, chẳng rõ là tiếc hộ người ta, hay đang tiếc nuối cho chính mình.

 

“Vẫn phải nghe lời đại ca thôi.”

 

“…Gọi tôi là ‘sếp’ được rồi.” Hạ Từ không chịu được, phải lên tiếng sửa lại.

 

“Tuân lệnh, đại ca.” Lê Yến Kiêu đáp tỉnh bơ. Đoạn, hắn ngoảnh sang Sầm Úc bên cạnh… thì thấy cậu đang đeo tai nghe, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

 

Sầm Úc vốn có nước da trắng lạnh. Lúc không cười, gương mặt lại càng đượm nét mệt mỏi, nom bất cần đến lạ.

 

Từ góc quan sát của Lê Yến Kiêu, hắn chỉ miễn cưỡng thấy được một bên sườn mặt cậu chàng.

 

Đẹp thật.

 

Càng tỏ ra lạnh lùng, càng kiêu kỳ chả thèm coi ai ra gì, lại càng đẹp hơn gấp bội.

 

Hắn nghĩ thầm.

 

Rồi lại đeo tai nghe vào, tựa đầu lên vai Sầm Úc.

 

Lê Yến Kiêu lấy mấy ngón tay của Sầm Úc ra nghịch cho đỡ chán. Như thể tò mò, hắn bắt đầu lần dọc lên cánh tay cậu, nhẹ nhàng m*n tr*n hình xăm thiên thần trên đó.

 

Đầu ngón tay Lê Yến Kiêu có vài vết chai sần, chẳng biết do đâu mà ra. Đúng là không hề ăn nhập gì với cái vẻ ngoài ngậm thìa vàng của hắn cả.

 

Hắn cứ sờ mó làm Sầm Úc thấy nhồn nhột. Cậu vừa định rụt tay về, thì lại bị Lê Yến Kiêu giữ chặt.

 

“Cho dựa một tí đi mò.” Lê Yến Kiêu bỗng dưng giở giọng mè nheo ra: “Tối qua mình chả chợp mắt được miếng nào hết, đêm chung kết căng thẳng quá.”

 

Nói đoạn, hắn còn chỉ tay vào bọng mắt mình: “Cậu coi quầng thâm của mình nè…”

 

Sầm Úc cũng nheo mắt lại săm soi một hồi, nhưng thiệt tình là méo thấy cái quầng thâm nằm ở xó nào cả.

 

Chiêm Không Thanh ngồi ngay sau lưng hai người. Cậu ta liếc qua trò diễn sâu của Lê Yến Kiêu, rồi lẳng lặng lảng mắt đi chỗ khác.

 

Thằng bịp.

 

Căng thẳng á? Lê Yến Kiêu mà căng thẳng cái nỗi gì? Tối qua tên này lại chả ngủ ngon chán.

 

Khương Quyết Minh cũng đã nghe rõ mồn một màn lèo nhèo ấy. Cái giọng thảo mai phát gớm của Lê Yến Kiêu khiến anh ta thấy khó chịu vô cùng.

 

Khương Quyết Minh vẫn không tài nào hiểu nổi.

 

Chả biết Sầm Úc bợ đít riết rồi lú lẫn luôn, hay cậu ta mù thật nên mới không nhìn ra Lê Yến Kiêu là cái loại gì.

 

Sao lại có người đi coi sói là chó được cơ chứ?

 

Khương Quyết Minh bực dọc gõ tay lên ghế.

 

Đúng lúc đó, Hạ Từ bỗng dưng cất tiếng: “Sau sự kiện thời trang kia, bên tạp chí có ngỏ ý mời mấy cậu lên bìa, đồng thời sẽ phát hành thêm một bản điện tử nữa.”

 

“Cơ mà, bìa chính chỉ có ba suất thôi.” Hạ Từ thong thả nói.

 

Gã không thèm liếc Khương Quyết Minh bên cạnh, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, mà chỉ bâng quơ thông báo: “Khương Quyết Minh. Lê Yến Kiêu.”

 

“Bên tạp chí đã chốt hai cậu.”

 

“Slot cuối cùng…” Hạ Từ nói: “…chưa quyết.”

 

Gã ngả lưng ra ghế: “Tuỳ vào biểu hiện của các cậu hôm đó.”

 

Sầm Úc nghe một phát là hiểu ngay ý của Hạ Từ.

 

Bên tạp chí vừa muốn bào fan, lại vừa chê bào mỗi bản online thì chưa đã nư, nên mới vẽ thêm cái trò in bản cứng này.

 

Bản điện tử có đồng vốn nào đâu, cũng chẳng cần so fame xem ai nổi hơn. Thế thì tội gì mà không cho cả 9 thành viên lên, rồi mở thêm link order riêng, để fan war nhau sứt đầu mẻ trán mới sướng.

 

Còn bản in, bên tạp chí này vốn là ông lớn trong giới thời trang nên chảnh lắm. May là Hạ Từ và công ty chống lưng quá máu mặt, lại thêm background của Khương Quyết Minh với Lê Yến Kiêu cũng thuộc hàng khủng, chứ không có khi họ còn chả thèm nhả cho cái bìa.

 

Giỏi lắm thì bố thí mấy trang trong là cùng.

 

Giờ thì ý tứ của Hạ Từ đã rõ mười mươi ra đấy. Bên tạp chí đang nhắm vào sức nóng của Khương Quyết Minh và Lê Yến Kiêu, nên mới đẻ thêm trò bìa in này.

 

Hai ông kễnh kia thì chắc suất lên bìa rồi.

 

Còn slot cuối cùng, đứa nào hôm đó vừa mắt bên tạp chí hơn thì hốt thôi.

 

Nghĩ đến đây, Sầm Úc tự dưng thấy nực cười. Đúng lúc đó, cậu bắt gặp ánh mắt Lê Yến Kiêu đang dán chặt vào mình ——

 

“Cậu muốn lên bìa không?” Lê Yến Kiêu bỗng hỏi.

 

Hắn nhìn Sầm Úc chằm chằm, con ngươi long lanh chất chứa vẻ tò mò.

 

“Tôi á?”

 

Muốn cái con khỉ, Sầm Úc chửi thầm trong bụng.

 

Theo truyện gốc thì khúc này làm gì có cửa cho mình…

 

Thằng cha Sầm Úc ham hố thể hiện, diễn lố quá đà nên bị bên tạp chí đá cho rớt đài. Người được chọn cuối cùng là Chiêm Không Thanh.

 

Mà công nhận số tạp chí đó cháy hàng thật.

 

Nhưng khổ nỗi, cái vai của Sầm Úc là một thằng chuyên đi la l**m cơ mà. Vậy nên, nghe Lê Yến Kiêu hỏi, cậu đáp lại ngay tắp lự:

 

“Tôi muốn chứ!” Sầm Úc thở ra một câu xạo lìn mà tới chính cậu còn không lọt tai nổi: “Tôi mơ cũng muốn được lên bìa nữa là.”

 

Lê Yến Kiêu nhìn chằm chằm cái điệu bộ giả trân thấy rõ đó. Rồi, hắn lại tựa cằm lên vai Sầm Úc, vẫn mân mê mấy ngón tay cậu: “…Vậy à.”

 

“Hay là mình đi năn nỉ bên tạp chí, cho Úc lên bìa chung với mình nha?” Lê Yến Kiêu chớp chớp mi.

 

“Mơ hả?” Khương Quyết Minh hết nhịn nổi, hừ một tiếng.

 

Sầm Úc cứ tưởng anh ta khịa mình ảo tưởng, chứ đâu biết Khương Quyết Minh đang chửi Lê Yến Kiêu mới là đứa nói mớ.

 

Lê Yến Kiêu thì hiểu ngay. Mặt hắn vẫn tỉnh bơ, vẫn cái tướng không xương xà nẹo vào người Sầm Úc.

 

Hắn nhìn hàng ghế trước: “Biết đâu được?”

 

“Úc nhà mình cũng nổi tiếng chứ bộ.”

 

Lê Yến Kiêu dựa sát vào Sầm Úc, say sưa ngắm sườn mặt cậu chàng: “Lỡ bên tạp chí chấm Úc thì sao?”

 

Hạ Từ nghe bọn họ cãi qua cãi lại, nhưng vẫn chẳng hé răng nửa lời.

 

⭒°. ݁✮

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa “ký túc xá” của họ.

 

Khu này an ninh siết cực chặt, fan cuồng hay chó săn khó lòng mà lẻn vào được. Đây vốn là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều nghệ sĩ trong giới.

 

Hạ Từ thả cả bọn ở ký túc xá xong là chuẩn bị rời đi.

 

“Có gì cứ nói với chú Cao.”

 

“Chú Cao” mà gã nói chính là người quản lý đang tạm lo lịch trình cho cả bọn.

 

Hạ Từ vốn tay to mặt lớn, gà nhà toàn ông hoàng bà chúa làng phim ảnh với sao hạng A. Còn mấy kiểu nhóm mì ăn liền thế này, dĩ nhiên gã đâu rảnh mà chăm bẵm từ A đến Z.

 

Sầm Úc liếc nhìn chú Cao, thấy anh ta gật đầu chào cả nhóm.

 

Ngay sau đó, Hạ Từ rời khỏi ký túc xá của họ.

 

Trái ngược hẳn với vẻ mặt đưa đám của Hạ Từ, chú Cao này dễ thở hơn nhiều. Gọi là “chú” thế thôi, chứ thực ra anh ta cũng chỉ tầm ba lăm.

 

Vừa tới nơi, anh ta đã phổ biến ngay cho cả nhóm mấy điều nằm lòng. Chủ yếu là chuyện lặt vặt, kiểu như ra đường chạm mặt paparazzi thì xoay xở thế nào, rồi gặp fan thì đối đáp ra sao.

 

Dặn dò xong xuôi, anh ta mới vào chuyện chính: event thời trang nửa tháng nữa.

 

“Hôm đó toàn sao lớn cả đấy.” Chú Cao ngồi trên sofa, thông báo.

 

Nghe vậy, não Sầm Úc liền nhảy số.

 

Cậu nhớ ra ai sẽ xuất hiện rồi.

 

Một ông top sao hạng A với một ông top làm đạo diễn.

 

Toàn là trùm cuối của truyện cả…

 

Mà lúc đó, Tạ Cẩn Thần đã là trợ lý sai vặt cho cả nhóm, nên y cũng có mặt ở sự kiện cùng với chú Cao và Hạ Từ.

 

Và bắt đầu dây dưa với hai ông top kia.

 

“Sắp tới, trợ lý lo sinh hoạt cũng sẽ dọn vào đây.” Chú Cao nói: “Bên công ty đang lọc hồ sơ rồi.”

 

Sầm Úc ngồi thu mình ở một góc sofa, đầu óc quay mòng mòng.

 

Làm thế quái nào để nhét Tạ Cẩn Thần vào bây giờ?

 

…Truyện gốc đâu có viết khúc này.

 

Chả biết tên Sầm Úc hàng auth đã đi cửa nào mà đưa được Tạ Cẩn Thần vào nữa.

 

Cậu liếc chú Cao, thầm tính toán.

 

Hay là… bắt đầu từ ông này?

 

Ban nãy cậu gáy to thế thôi, chứ thực ra là mù tịt, chả biết Sầm Úc bản gốc đã xoay xở ra sao.

 

Mình đâu có được như Khương Quyết Minh hay Lê Yến Kiêu. Vừa hot nhất nhì, background lại còn khủng.

 

Nhà cũng chỉ thường thường, chẳng có vẹo gì…

 

Chả lẽ là do ăn may hả ta?

 

“Úc đang nghĩ gì đấy?” Lê Yến Kiêu ngồi sát bên cạnh bỗng dưng lên tiếng.

 

Chú Cao cũng ngoảnh sang Sầm Úc ngay: “Có chỗ nào chưa hiểu à?”

 

Giọng anh ta vẫn đều đều, không hề gắt gỏng, xem chừng là do thấy cậu đang lơ đãng nên mới hỏi.

 

Tức thì, mọi ánh mắt trong nhóm đều đổ dồn về phía Sầm Úc.

 

Cậu biết tỏng mấy tên ngứa mắt mình đã lâu đang thầm hả hê. Nhưng cậu cũng chả thèm để vào đầu.

 

“Em chỉ đang nghĩ vụ trợ lý sinh hoạt…” Sầm Úc lia mắt một vòng căn hộ: “Họ sẽ ở đâu ạ?”

 

Nãy Hạ Từ nói là ở đây làm gì có nhiều phòng đến thế nhỉ?

 

Chú Cao có vẻ ngạc nhiên vì Sầm Úc lại đi thắc mắc cái này. Anh ta vội đáp: “À, ở đây vẫn còn một phòng trống.”

 

“…Phòng cho giúp việc á?” Sầm Úc hỏi lại, không chắc chắn lắm.

 

Cậu từng loáng thoáng nghe nói mấy căn hộ cao cấp kiểu này hay có phòng riêng cho người ở.

 

“…Cũng không hẳn.” Chú Cao trông hơi lúng túng.

 

Vốn dĩ cái phòng đó đúng là để cho giúp việc thật. Nhưng giờ trợ lý ở chung với cả nhóm, ai lại đi gọi thế.

 

“Nó là một phòng riêng, cũng khá xa phòng mấy đứa.” Chắc sợ có thành viên thấy bất tiện khi phải sống chung với trợ lý, chú Cao vội bồi thêm: “Vả lại, trợ lý cũng không ở đây suốt.”

 

“Thường thì chỉ khi nào phải chạy show hay có việc đột xuất thôi.”

Bình Luận (0)
Comment