⭒°. ݁✮
Hờ hờ, Tạ Cẩn Thần mà vác xác tới là có nước cắm rễ ở đây luôn thì có.
Sầm Úc nghĩ bụng.
Ấy thế mà ngoài mặt, cậu vẫn gật gù ra chiều ngoan ngoãn, tỏ vẻ biết ơn chú Cao lắm vì đã gỡ rối cho mình.
Khương Quyết Minh đang ngồi ngay gần đó, dĩ nhiên cũng kịp bắt được nét mặt đổi khác của Sầm Úc…
Anh ta chợt nhớ lại màn thì thầm to nhỏ ở cánh gà ban nãy, và cả chuyện cậu ta muốn đưa người kia vào.
Chẳng rõ vì đâu, anh bỗng không muốn để kẻ đó làm trợ lý cho cả nhóm chút nào.
Thế là Khương Quyết Minh ngả người ra sofa, nhìn chú Cao, nhắc khéo: “Cái chỗ trợ lý này, chú để mắt kỹ giúp tôi nhé.”
“Lỡ để mấy kẻ không đàng hoàng trà trộn vào…” Khương Quyết Minh liếc Sầm Úc: “Chả biết còn phiền phức tới đâu nữa.”
“…” Nghe rồi! Chắc kèo là nghe lỏm được rồi!
Mới nhìn cái điệu bộ đó thôi, Sầm Úc biết tỏng Khương Quyết Minh đã hóng được hết chuyện mình với Tạ Cẩn Thần lúc nãy.
Thế thì cậu cũng tạm yên tâm được phần nào.
Chứ tên này mà không nghe thấy là khoai phết đấy.
“Cũng phải.” Chú Cao gật gù. Anh ta chỉ tưởng Khương Quyết Minh đang lo đám fan cuồng hay mấy cánh săn ảnh len lỏi vào.
Chẳng phải là cấm tiệt fan gì đâu, nhưng để fan làm trợ lý thì bao giờ mặt hại cũng lấn át mặt lợi cả.
Trời cũng trễ rồi. Chú Cao dặn dò cả bọn thêm đôi ba câu rồi ra về.
Đi được mấy bước, anh ta như sực nhớ tới điều gì đó, bèn quay lại nói thêm: “Đồ đạc của mấy đứa đã chuyển vào phòng hết rồi nhé.”
“Tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi.”
Chú Cao vừa khuất bóng, bầu không khí trong căn hộ trở nên dễ thở hẳn ra.
Ai thân thì túm tụm lại với nhau, còn ai quen biết sương sương thì vẫn ngồi ì tại chỗ, cắm mặt vào điện thoại.
Sầm Úc để ý thấy Chiêm Không Thanh lẳng lặng về phòng, rồi đóng sập cửa lại…
Coi bộ đúng là ghét mình không thèm giấu mà.
Cậu nghĩ nát óc một hồi, vẫn không tài nào nhớ ra mình đã làm gì phật lòng Chiêm Không Thanh.
Chắc tại Sầm Úc cứ dán mắt vào cửa miết, Lê Yến Kiêu bèn mon men mò tới: “Úc nhìn gì đấy?”
Ánh mắt hắn cũng lướt theo Sầm Úc, rồi dừng lại nơi cánh cửa đang đóng im lìm.
Lê Yến Kiêu ngoắc ngoắc ngón tay: “Nếu cậu không muốn ở chung với tên đó…”
“…thì cứ lén chuồn qua phòng mình nè. Mình thề là hỏng có méc đại ca đâu.”
Sầm Úc nhìn chằm chằm vào mặt Lê Yến Kiêu.
Khóe môi hắn ta còn vương nụ cười lười nhác, đôi ngươi xanh xám khẽ híp lại…
Đúng là cái đồ nhìn thùng rác mà cũng tình cho được, Sầm Úc nghĩ bụng.
Đường nét của Lê Yến Kiêu vốn rất sắc sảo, xương mày lại còn nhô cao. Dưới ánh đèn chiếu rọi, hắn luôn đem đến cảm giác như thể đang đắm đuối si mê người đối diện lắm.
Chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ đổ gục trước cái mã quá đỗi xuất sắc và đôi mắt xanh xám đặc trưng ấy rồi.
“Bớt giỡn lại.” Sầm Úc gạt phắt lời dụ dỗ của Lê Yến Kiêu đi.
Hạ Từ có thể du di cho Lê Yến Kiêu, chứ với mình thì khó nói lắm.
Cậu cũng bắt đầu thấy buồn ngủ thật. Đánh một cái ngáp rõ to, Sầm Úc đứng dậy, cứ thế lững thững lết thẳng về phòng soạn đồ, rồi đóng cửa lại ngay trước mặt Lê Yến Kiêu.
Bóng lưng Sầm Úc vừa khuất dạng, nụ cười giả tạo trên môi Lê Yến Kiêu tức khắc nhạt đi trông thấy.
Hắn ngả phắt người ra sofa, cúi đầu lướt điện thoại.
Mãi đến khi có người lân la lại gần, hắn mới ngẩng lên ——
“Anh Lê…” Hóa ra là cái cậu chung phòng với hắn.
“Hay là mình qua xem phòng ốc chút, anh ha?”
Lê Yến Kiêu vẫn nằm ườn trên sofa. Hắn vốn đô con, cặp chân dài đến độ chả còn chỗ để…
Kể cả khi cậu bạn kia bước tới, hắn cũng chẳng thèm co chân lại.
Lê Yến Kiêu vừa lướt điện thoại, vừa ngước lên nhìn anh chàng nọ.
“Không đi.”
“Cậu cứ chọn giường cậu thích. Cái còn lại để cho tôi là được.”
Hồi còn chung team trong show, anh chàng này đã lờ mờ ngửi được cái mùi “ngoài nóng trong lạnh” từ Lê Yến Kiêu. Ai ngờ giờ debut với nhau cả rồi mà vẫn bị hắn ta phũ thế này.
Nhưng bảo Lê Yến Kiêu thái độ lồi lõm á?
Cũng không hẳn. Hắn đã nói thẳng là cho cậu ta chọn trước, còn thừa cái nào hắn lấy cái đó, chứ có kén cá chọn canh gì đâu.
Giờ mà lỡ có bị quay lén rồi tung lên mạng, chắc cũng chẳng ai dám nói Lê Yến Kiêu chảnh chọe hay mắc bệnh công tử được.
Nhưng với cậu bạn vừa hỏi, đây rành rành là một cú bơ phũ phàng.
Cậu ta vẫn không thể lý giải nổi.
Lúc ở cạnh Sầm Úc, Lê Yến Kiêu toàn tỏ ra cưng chiều hết mực cơ mà. Sao cứ hễ đổi sang người khác là lại lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng thế?
Nếu Khương Quyết Minh đọc được suy nghĩ ấy, hẳn anh ta sẽ cười khẩy vì cái sự ngây thơ của cậu chàng này ——
Lê Yến Kiêu có muốn chén cậu quái đâu, nó giả ngoan làm khỉ gì?!
⭒°. ݁✮