Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 126

⭒°. ݁✮

Sầm Úc vừa đặt chân vào phòng là thấy không khí có biến liền.

 

Chiêm Không Thanh đang lẳng lặng soạn đồ. Cậu ta chọn chiếc giường sát cửa, chừa lại cái bên trong cho Sầm Úc.

 

“…” Dù gì cũng là hội chị em của thụ chính sau này mà.

 

Sầm Úc đành tự nhủ.

 

Cái nết mình khốn nạn vầy, bị bạn thân người ta cho ăn silent treatment cũng đáng đời thôi.

 

Sầm Úc còn đang mặc nguyên bộ đồ diễn ban nãy, lớp nhũ mỏng thợ trang điểm dặm thêm để bắt sáng sân khấu vẫn lấm tấm trên da.

 

Lúc về, lười thay đồ nên cậu chỉ khoác vội cái áo ngoài. Giờ mặc cả buổi trời, da thịt bên trong đã bắt đầu thấy bí bách rồi.

 

Thế là Sầm Úc mở vali, lôi một cái hoodie chui đầu với chiếc quần lửng ra, định bụng tống khứ bộ đồ đang bám dính trên người đi.

 

Cậu lọ mọ cởi áo khoác ra trước. Nhưng tay vừa chạm vào bộ đồ diễn, Sầm Úc lập tức khựng lại ——

 

Để lên hình cho đẹp, phần lưng áo toàn dây nhợ lằng nhằng, lớp nọ chồng lên lớp kia. Hồi mặc vào cũng phải nhờ trợ lý giúp mới xong.

 

Giờ về đến phòng, tự mình vật lộn muốn cởi nó đi… Sầm Úc lại muộn màng nhận ra mình hoàn toàn bó tay với mớ bòng bong sau lưng.

 

Chậc, phiền vãi nhái.

 

Cậu thử vòng tay ra giật giật mấy cái, nhưng loay hoay mãi mà vẫn chẳng sờ thấy nút thắt đâu. Đã thế, người ta còn cuộn hết cả dây lại, dùng ghim băng cố định lên áo để tránh vướng vào mic.

 

Bảo mình tự gỡ cái mớ này… đúng là đánh đố nhau mà.

 

“…Làm phiền cậu.” Sầm Úc đành quay sang Chiêm Không Thanh vẫn đang cặm cụi dọn đồ, cầu cứu: “Giúp tôi một tay.”

 

Nghe vậy, Chiêm Không Thanh ngẩng đầu lên nhìn, hiểu ý ngay tắp lự.

 

Cậu ta lẳng lặng bước tới, ánh mắt dán vào tấm lưng của Sầm Úc.

 

Bộ đồ Sầm Úc đang mặc gần như chỉ là một màu đen tuyền. Mặt trước thì kín như bưng, không hở lấy một li da thịt.

 

Nhưng toàn bộ điểm nhấn đều phô bày ở sau lưng.

 

Một khe hở rộng chừng hai ngón tay xẻ dọc từ gáy xuống tận thắt eo cậu chàng…

 

Để rồi, mỗi khi Sầm Úc khẽ cựa mình, những đường nét cong cớn và rãnh lưng sâu hun hút lại thoáng lấp ló.

 

Và cũng cốt để bắt sáng, khoảng da thịt hớ hênh ấy đã được dặm một lớp nhũ óng ánh. Dưới ánh đèn phòng, chúng càng hút trọn sự chú ý hơn bao giờ hết.

 

Chiêm Không Thanh cứ nhìn trân trân vào lưng Sầm Úc, ánh mắt neo lại ngay mớ dây buộc đang siết quanh eo cậu.

 

Mấy dải lụa đan vào nhau chằng chịt, mặc lâu nên đã rối thành một nùi. Đã thế, một phần còn bị ghim băng cài chặt cứng vào mép áo.

 

Thảo nào Sầm Úc phải nhờ vả mình.

 

Nghĩ đoạn, Chiêm Không Thanh cúi xuống, tháo chiếc ghim băng ra trước, rồi mới tỉ mẩn lần gỡ mớ dây đan sau lưng cho Sầm Úc.

 

Người cậu ta vốn hơi lạnh, dây lại siết quá chặt. Thành ra lúc cởi dây, thể nào cũng có lúc tay vô tình sượt qua tấm lưng trần của Sầm Úc.

 

Sầm Úc khẽ rít lên một tiếng, chợt co rúm người lại.

 

“…” Chiêm Không Thanh liếc xuống ngón tay vừa chạm vào làn da người kia.

 

Cậu ta vô thức giật nhẹ ngón áp út. Cú chạm vốn khẽ khàng như cánh bướm lướt, ngờ đâu lại càng khiến Sầm Úc thêm gượng gạo, bất giác rụt vai lại.

 

“Đừng nhúc nhích.” Chiêm Không Thanh cất tiếng.

 

“…Tôi có động đậy đâu.” Sầm Úc ngoảnh đầu lại: “Cậu quáng gà à?”

 

Mắt nào của chú thấy anh nhúc nhích cơ?

 

Chiêm Không Thanh cau mày, không hiểu nổi tại sao Sầm Úc có thể nói nhảm với cái bộ mặt tỉnh rụi đến thế.

 

Ngón tay Chiêm Không Thanh lại khẽ lướt một đường dọc sống lưng Sầm Úc. Và y như rằng, cả người cậu liền vặn vẹo ——

 

“…” Sầm Úc.

 

”…” Chiêm Không Thanh.

 

“Cái này giống như phản xạ đầu gối thôi.” Sầm Úc quay đầu lại, chối bay chối biến: “Chứ tôi có cố ý nhúc nhích đâu.”

 

Chiêm Không Thanh lười đôi co. Sau khi đứng săm soi cái mớ dây rối nùi y như tai nghe vứt trong túi ba ngày kia, cậu ta đi thẳng về phía vali, lôi ra một cây kéo.

 

Một đường kéo dứt khoát, cậu ta cắt phăng mớ dây đang bó quanh eo Sầm Úc.

 

Sầm Úc thấy rõ Chiêm Không Thanh làm gì, tai cũng vừa bắt được tiếng “xoẹt” khi dải lụa đứt phựt.

 

Cậu chàng ngắc ngứ hồi lâu, rồi mới nói rào trước: “Tôi không có tiền.”

 

Mới đầu, Chiêm Không Thanh còn tưởng mình hiểu ý Sầm Úc. Mãi đến khi load được cái thông điệp ngầm “áo hỏng tôi không có tiền đền đâu đấy”, cậu ta suýt nữa bị chọc cho dở khóc dở cười.

 

Chiêm Không Thanh thảy cây kéo lên bàn, đáp: “Tôi thì có.”

 

Cũng là nói lẫy vậy thôi.

 

Chứ khác hẳn với mấy ông trời con như Khương Quyết Minh hay Lê Yến Kiêu, Chiêm Không Thanh lại bốc trúng secret “đẹp-giỏi-mà-khổ”.

 

Nhà cậu ta nghèo rớt mồng tơi…

 

Lý do cậu ta nhảy vào cái show sống còn này, nói ra thì nghe đơn giản đến não lòng ——

 

Bị bên show dụ.

 

Họ bảo cứ đi thi là auto được lo cơm nước. Chưa hết, càng vào sâu, thí sinh quay quảng cáo còn được chia hoa hồng.

 

Lúc đầu, Chiêm Không Thanh rung rinh cũng phần nhiều là vì mấy suất cơm hộp. Giờ nghe nói còn được chia chác, cậu ta không lăn tăn gì nữa, gật đầu đi góp vui.

 

Dù rằng cậu ta chẳng bao giờ cố tình kể khổ, nhưng cảnh nghèo cũng như cơn ho, làm sao mà qua mắt bàn dân thiên hạ được. Nhất là khi trong nhóm toàn mấy cậu ấm nhà giàu thế này.

 

Thế nhưng, trước nay Chiêm Không Thanh vốn hiên ngang như cây trúc xanh. Không kiêu căng mà cũng chẳng hề mặc cảm. Cậu ta chưa từng cố giấu giếm cái nghèo của mình.

 

Mấy trang lá cải cũng khui ra cảnh nhà cậu ta, thế là tự nhiên đắp thêm cho Chiêm Không Thanh cái mác “đẹp-giỏi-mà-khổ”.

 

—— Cùng với cái mác “em bot nợ nần” nữa, Sầm Úc nghĩ bụng.

 

Chắc chính Chiêm Không Thanh cũng không biết tẹo nào đâu nhỉ!

 

Trong giới fanfic, cậu ta lúc nào cũng là con nợ. Sương sương thì thiếu vài triệu, còn nặng đô hơn thì là một dãy số 0 dài dằng dặc!

 

Và cũng vì nợ, Chiêm Không Thanh luôn phải chịu cảnh bị mấy thành viên khác “ăn h**p”.

 

Sầm Úc ngắm gương mặt lạnh băng của Chiêm Không Thanh, thầm nghĩ: Đúng là chị em của thụ chính có khác, đẹp như tiên giáng trần thế kia.

 

Chiêm Không Thanh tuy không cao chọc trời 1m87 như Lê Yến Kiêu, nhưng thiệt tình, dáng người cậu ta cũng dong dỏng đáng gờm…

 

Sầm Úc ngồi bên mép giường, nhìn Chiêm Không Thanh đặt kéo xuống rồi đưa tay cởi áo.

 

Cậu vốn đinh ninh Chiêm Nguyên Thanh ắt hẳn là một người đẹp mong manh dễ vỡ, y hệt như cái vẻ ngoài xinh trai đó.

 

Ai ngờ, lúc tận mắt trông thấy những thớ cơ bụng rõ mồn một của người ta, Sầm Úc mới ngửi được mùi ——

 

Cấn cấn.

 

Sầm Úc nheo mắt săm soi Chiêm Không Thanh một lượt. Người ngợm săn cứng, dáng nhìn qua thì cao gầy, nhưng trút đồ ra mới thấy chẳng hề mảnh mai tí nào.

 

Chắc tại Sầm Úc nhìn sỗ sàng quá, Chiêm Không Thanh đang lột áo dở cũng phải khựng lại. Cậu ta hơi ngượng, vội xoay nghiêng người, rồi ngẩng đầu hỏi Sầm Úc: “Nhìn gì?”

 

“…Cơ này cậu tập kiểu gì vậy?” Sầm Úc vào thẳng vấn đề: “Pro đấy.”

 

Nghe hỏi, tay Chiêm Không Thanh thoáng sững lại.

 

Cậu ta đảo mắt sang Sầm Úc.

 

Người nọ đang ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn mình.

 

Sầm Úc vẫn còn mặc nguyên bộ đồ diễn. Mớ dây đan ở eo vừa bị cắt phăng, chiếc áo liền tuột trễ, buông lơi trên người cậu.

 

Phần cổ áo đằng trước vốn may rất cao, ôm siết lấy yết hầu Sầm Úc, trông kín bưng mà lại khêu gợi lạ lùng.

 

Thế nhưng, Chiêm Không Thanh lại biết quá rõ khung cảnh đằng sau tấm áo đó: cái khe hở rộng hai ngón tay kia…

 

Sầm Úc đang ngồi ỳ ra bên mép giường, hai tay chống ra sau. Nếu lúc này có ai đó đứng đằng sau, nhìn từ trên cao xuống…

 

Hẳn sẽ thu trọn vào mắt đường cong từ gáy, rồi lượn dọc xuống tận bờ eo lẩn khuất trong cạp quần.

 

Hoặc thậm chí, thấy được cả những thứ… quá trớn hơn nữa cũng không chừng.

 

Chiêm Không Thanh quẳng cái áo vừa cởi lên giường mình. Cậu ta ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua Sầm Úc: “Làm thuê.”

 

“Làm thuê á?” Sầm Úc lập tức bật mode hóng hớt: “Làm gì thế?”

 

Chiêm Không Thanh nhìn Sầm Úc chòng chọc. Cậu ta không rõ là người này đang giả ngơ, hay thật sự chưa bao giờ thèm để ý đến mình.

 

Hoàn cảnh gia đình cậu ta là đề tài bị nhà đài xào đi xào lại không biết bao nhiêu lần. Dù chính cậu ta không muốn than nghèo kể khổ, nhưng ban tổ chức lại cứ xem đó là mồi hút view béo bở.

 

Lòng sĩ diện của một kẻ khốn khó, với chút riêng tư còm cõi đó, gần như là những thứ rẻ rúng nhất trần đời.

 

Nhất là ở cái chốn danh lợi phù hoa này.

 

Cái nghèo của cậu ta, éo le thay, lại trở thành một món hàng tuyệt hảo để câu kéo sự tò mò.

 

Dầu rằng trong bụng Chiêm Không Thanh đã sớm chán ngấy mấy trò này đến tận cổ, cậu ta vẫn phải cắn răng diễn theo cái tuồng kệch cỡm của bên show.

 

Nói trắng ra là vì cậu ta thật sự rất kẹt tiền.

 

Thế nhưng giờ đây, khi nghe thấy câu hỏi ngô nghê chẳng chút nghĩ ngợi ấy của Sầm Úc, lòng Chiêm Không Thanh bỗng dấy lên một cảm giác khó tả hết sức…

 

Cậu ta không vội mặc áo mới vào, mà cứ thế để trần mình trên, bước thẳng một mạch đến trước mặt Sầm Úc.

 

Sầm Úc vẫn chưa hiểu tại sao tên này lại tự dưng sấn tới gần vậy.

 

Còn Chiêm Không Thanh chỉ cụp mi nhìn cậu: “Cậu muốn biết tôi tập thế nào, phải không?”

 

Ánh mắt vẫn dán chặt vào người đối diện, Chiêm Không Thanh tiếp lời: “Lại gần mà xem này?”

 

Nguyên cả dàn sáu múi gần như đập thẳng vào mặt, Sầm Úc vội né đi.

 

Được vài giây…

 

Thôi kệ, hay là… liếc lại tí nhỉ?

 

Thế là, cậu chàng tiếp tục săm soi mấy múi bụng săn cứng của Chiêm Không Thanh.

 

Không ngờ chị em của thụ chính lại có hàng họ thế này cơ đấy?

 

Tầm nhìn Sầm Úc lướt dọc theo đường cơ bụng, từ từ đi lên đến lồng ngực, rồi dừng lại trên gương mặt không chút cảm xúc của người đối diện.

 

“Tập ngon phết.”

 

“Vậy túm lại là tập thế nào?”

 

Chiêm Không Thanh im lặng dõi theo Sầm Úc. Cậu ta đăm đăm quan sát từ lúc cậu ngẩng lên, cho đến khi vô tình va phải hai nốt ruồi lệ nằm ngay dưới đôi mắt kia.

 

Khi Sầm Úc mở miệng, Chiêm Không Thanh thậm chí còn thấy rõ cả khuyên lưỡi của đối phương…

 

“Làm phụ hồ.” Cậu ta đáp.

 

“Bốc vác xi măng.”

 

Chắc vì content này quá ngon, bên ekip cũng réo tên suốt ngày. Thành ra, Sầm Úc vừa hỏi một phát, Chiêm Không Thanh đã đinh ninh trong bụng là cậu đang cố giả nai.

 

Nhưng giờ xem ra…

 

Hình như Sầm Úc không biết thật.

 

Chiêm Không Thanh bắt gặp cái nhìn ra chiều tấm tắc của Sầm Úc. Len lỏi trong đó, cậu ta còn đọc được cả suy nghĩ “ước gì mình cũng được thế này” từ người đối diện.

 

Sau cùng, chính Chiêm Không Thanh lại là người lùi bước trước.

 

Cậu ta quay về giường, vớ cái áo vừa lấy ra tròng vào người. Mặc xong xuôi, Chiêm Không Thanh mới ngoảnh lại nhìn Sầm Úc: “…Đằng nào sau này cũng ngủ chung.”

 

“Tốt nhất là nên thống nhất với nhau vài điểm trước.”

 

Sầm Úc cũng chẳng lấy gì làm lạ trước đề nghị này.

 

Trong truyện gốc, Chiêm Không Thanh vốn là người có lập trường riêng và cực kỳ coi trọng nề nếp.

 

Cậu đứng dậy, quay lưng về phía Chiêm Không Thanh rồi cởi bỏ bộ đồ diễn…

 

Lớp phấn nhũ còn vương lại khiến làn da trắng lạnh càng sáng rực dưới ánh đèn.

 

Chỉ một thoáng sau, Sầm Úc đã tròng vội chiếc hoodie vào người, che khuất mọi thứ khỏi tầm mắt Chiêm Không Thanh.

Bình Luận (0)
Comment