Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 14

⭒°. ݁✮

“Cậu là bạn cùng nhà của Sầm Úc à?” Một tay Lâu Bách Xuyên đỡ lấy Sầm Úc, nhìn về phía người vừa mở cửa ra.

 

Dù vẫn đang phải gồng mình giả vờ say khướt, nhưng nghe giọng Lâu Bách Xuyên và biết đã về tới nhà, Sần Úc vẫn cố gượng hé mi.

 

Ngu Sân Ngọc đang mặc một chiếc áo len cashmere mềm mại, mái tóc hơi dài buông xõa trên bờ vai. Gương mặt y vẫn mang nét thơ ngây chưa rõ sự đời của một cậu ấm sống trong nhung lụa, đôi mắt nâu ánh xanh chăm chú dán chặt vào Sầm Úc, chan chứa vẻ lo lắng khôn nguôi.

 

“Hai vị là đồng nghiệp của Sầm Úc ạ...?” Ngu Sân Ngọc hỏi, tay vò vò chiếc tạp dề trên người.

 

Mấy hình dâu tây in phía trên bị y vò đến nhăn nhúm cả đi.

 

Y cong môi nở một nụ cười dịu dàng hết mực, đoạn vươn tay ra định đỡ cậu: “Làm phiền hai vị rồi.”

 

Vừa nói, y vừa kéo một tay Sầm Úc về phía mình, tay kia cũng theo phản xạ muốn vòng qua ôm lấy eo cậu.

 

“Cứ đưa anh ấy vào nhà trước đã rồi tính.” Cao Lan Diên cười cười xen vào.

 

“Hai người cùng đỡ thì sẽ tiện hơn.” Hắn nói, nhanh chóng liếc qua Ngu Sân Ngọc trong chiếc áo len cashmere, dáng người đối phương tuy cao ráo nhưng trông có vẻ yếu đuối lạ kỳ: “Chứ không khéo anh Sầm lại ngã bây giờ.”

 

Đáy mắt Ngu Sân Ngọc thoáng lạnh đi mấy phần.

 

Nhưng khi chạm phải một Sầm Úc với đôi má ửng hồng và hơi thở phảng phất mùi men bia — thì đôi ngươi ấy lại lập tức tràn ngập vẻ đắm đuối và ôn tồn khôn cùng.

 

“Không sao đâu.” Y vẫn giữ chặt cậu không buông, bàn tay đang ôm quanh eo cũng vô thức siết mạnh hơn, như thể muốn giật hẳn người kia vào lòng mình.

 

“Tôi quen chăm sóc anh ấy rồi.”

 

“Vả lại cũng không còn sớm nữa.” Giọng Ngu Sân Ngọc rất mực nhẹ nhàng, động tác ôm Sầm Úc cũng hết sức khẽ khàng. Bàn tay y chậm rãi lướt từ eo Sầm Úc lên sau gáy cậu, chuẩn bị kéo hẳn đối phương để bế vào nhà.

 

“Làm phiền hai vị rồi, tôi có thể tự chăm sóc anh ấy được, hai vị cứ về trước đi ạ.”

 

Nhưng đúng lúc y kề sát lại gần Sầm Úc, mùi hương quen thuộc của rượu rum và hoắc hương lại lần nữa xộc thẳng vào mũi.

 

Thằng đê tiện đó!

 

Tầm mắt Ngu Sân Ngọc liền chuyển sang Cao Lan Diên đang vận bộ quần áo thoải mái bên cạnh: “Vẫn chưa biết nên xưng hô với hai vị thế nào?”

 

“Cao Lan Diên.”

 

“Lâu Bách Xuyên.”

 

Y thoáng chút ngạc nhiên.

 

Hóa ra mùi nước hoa kia không phải của Lâu Bách Xuyên...

 

Ngu Sân Ngọc nhìn anh ta đang đỡ Sầm Úc bên kia, tay còn lại cũng đưa ra, tư thế như đang chờ sẵn để giúp thêm bất cứ lúc nào.

 

Áo vest bên ngoài đã được đối phương nới bớt mấy nút, phần tóc mái vốn được vuốt keo cẩn thận nay cũng có vài sợi bị lệch đi.

 

Dù vừa trút giận nhầm đối tượng, song lòng Ngu Sân Ngọc lại chẳng hề mảy may áy náy.

 

Y ôm Sầm Úc, ánh mắt lướt qua bàn tay Lâu Bách Xuyên vẫn đang dìu lấy cậu, rồi liếc sang “thằng đê tiện” đứng bên cạnh, đoạn mỉm cười lên tiếng: “Tôi là Ngu Sân Ngọc... đã sống chung với Sầm Úc ba năm nay.”

 

“Hai vị buông tay được rồi ạ, tôi có thể chăm sóc cho anh ấy.”

 

Đầu Sầm Úc cứ mềm oặt tựa lên vai Ngu Sân Ngọc, cố tình im re không hó hé một lời. Âu cũng là vì cậu muốn tạo cơ hội cho Ngu Sân Ngọc và Lâu Bách Xuyên gặp nhau, trò chuyện vài câu để nảy sinh “phản ứng hoá học”...

 

Cuối cùng Ngu Sân Ngọc sẽ sút bay thằng trai tệ là cậu đây, rồi hớn hở thẳng tiến đến một tương lai sáng lạn.

 

Do hơi men ngấm vào, tuy Sầm Úc chưa say đến mức không biết trời trăng mây gió gì, nhưng đầu óc cũng đang chẳng mấy tỉnh táo.

 

Má cậu khẽ cọ vào bờ vai dưới lớp áo len cashmere mềm mại, trong lòng lưỡng lự không biết có nên mở miệng nói gì đó không.

 

Cứ đứng mãi ngoài cửa thế này, thật chẳng ra làm sao cả.

 

Đã vậy còn vướng thêm cái của nợ Cao Lan Diên nữa chứ!

 

Nghĩ thế, cậu bực bội gạt phắt Cao Lan Diên đang giữ lấy cánh tay mình ra.

 

“Buồn ngủ quá...” Vừa rầm rì, cậu vừa dụi dụi má vào vai Ngu Sân Ngọc: “... Ngu Sân Ngọc?”

 

Sầm Úc vờ như tỉnh táo hơn đôi chút, ngẩng đầu lên gọi tên y.

 

Ngu Sân Ngọc lập tức đưa tay xoa nhẹ gáy cậu: “Anh tỉnh rượu rồi ạ?”

 

“Giờ này đáng ra em phải đi giặt đồ chứ!” Sầm Úc cố tình kiếm chuyện vô lý: “Chạy ra đây làm gì!”

 

Lâu Bách Xuyên vẫn đứng yên một bên, một tay vịn nhẹ Sầm Úc để đề phòng cậu loạng choạng té ngã. Đáng lẽ anh ta nên đi từ lâu, nhưng chắc thấy cậu còn chưa tỉnh táo hẳn nên mới nán lại, định bụng đợi đưa cậu vào tận nhà rồi rời khỏi.

 

Giờ trông Sầm Úc có vẻ đã ổn hơn phần nào, Lâu Bách Xuyên liền rút tay về.

 

“Sầm Úc tỉnh rồi, vậy chúng tôi về trước đây.” Anh ta nói, đoạn liếc sang Cao Lan Diên bên cạnh.

 

Hắn đang cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới bị Sầm Úc hất ra.

 

“Cậu Cao đi cùng tôi chứ? Để tôi tiện đường đưa cậu một đoạn?”

 

Cao Lan Diên bỏ tay xuống, nét mặt vẫn rạng rỡ vẻ hoạt bát của một chàng trai trẻ: “Từ đây thì em gọi xe về được rồi ạ.”

 

Thái độ của hắn với Lâu Bách Xuyên chẳng mấy mặn mà: “Không làm phiền anh Xuyên nữa.”

 

Thấy cả hai người kia đều đã buông Sầm Úc ra, chuẩn bị cuốn gói cút khỏi đây, nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc mới chân thật hơn chút đỉnh.

 

“Chúng tôi về trước.” Lâu Bách Xuyên gật đầu: “Lát nữa nếu Sầm Úc tỉnh dậy mà còn thấy khó chịu, cứ nhắn tin xin nghỉ với tôi.”

 

“Cậu ấy uống nhiều như vậy, tôi cũng có phần trách nhiệm.” Anh ta bổ sung.

 

Ý của Lâu Bách Xuyên là do ban chiều giữ Sầm Úc ở lại văn phòng chỉnh sửa đề án nên mới làm cậu đến muộn.

 

—— Nhưng chính cái giọng điệu giải thích thản nhiên ấy lại càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa oán hận dưới đáy lòng Ngu Sân Ngọc.

 

“Trách nhiệm của tôi” cái gì cơ?

 

Nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc sắp sửa rạn nứt đến nơi.

 

Y chỉ muốn tống khứ cả hai người này đi cho khuất mắt.

 

Nhưng nghĩ tới chuyện Sầm Úc đã tỉnh táo hơn một chút, mà cậu thì lúc nào cũng thích cái dáng vẻ cậu ấm ngây thơ, dịu dàng hiểu chuyện của y…

 

Ngu Sân Ngọc đành phải cố giữ hình tượng, dìu Sầm Úc đang loạng choạng vào nhà, vừa định đóng sầm cửa lại thì ——

 

“... Anh đừng đi.” Sầm Úc bỗng buột miệng kêu to!

 

Nghe Lâu Bách Xuyên nói sắp đi, cậu liền quýnh quáng cả lên!

 

Đây chính là ứng cử viên công chính số một mà độc giả nguyên tác chèo thuyền nhiều nhất! Anh ta cũng là người đầu tiên rung động trước Ngu Sân Ngọc — đóa sen trắng thuần khiết bị trai tệ phụ bạc!

 

Phân đoạn gặp mặt này cực kỳ quan trọng đấy! Giờ anh ta đi mất thì tình tiết còn phát triển kiểu gì nữa!!

 

Thấy cốt truyện sắp toang, Sầm Úc cũng chẳng thèm bận tâm mình có OOC hay không, cứ thế chụp lấy cổ tay Lâu Bách Xuyên rồi giả vờ say đến ngất lịm đi.

 

“...” Nụ cười trên mặt Ngu Sân Ngọc đã hoàn toàn tắt ngấm.

 

Lâu Bách Xuyên nhíu mày nhìn Sầm Úc bỗng dưng sập nguồn, đoạn chuyển mắt xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình.

 

Anh ta thử gỡ tay đối phương ra, nhưng lại phát hiện cậu siết mạnh đến mức không ngờ, chẳng có bất cứ kẽ hở nào để anh có thể rút về.

 

“Ha.” Cao Lan Diên đứng bên cạnh bỗng bật cười khe khẽ, dù nét biểu cảm không tồn đọng chút vui vẻ nào.

 

“Có vẻ như anh Xuyên tạm thời chưa thể đi được rồi.” Hắn liếc sang Sầm Úc đang mê man đổ gục cả người lên Ngu Sân Ngọc, vẫy tay chào: “Vậy em về trước nhé.”

 

Sau khi Cao Lan Diên rời khỏi, Lâu Bách Xuyên nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy nhức nhức cái đầu.

 

Ngu Sân Ngọc cúi xuống ngắm Sầm Úc đã thiếp đi:

 

“Anh vào nhà trước đã.”

 

“Dép lê ở đây.”

 

Và thế là, hệt như những gì đã diễn ra trong nguyên tác: sau khi Sầm Úc say mèm tại bữa tiệc liên hoan, Lâu Bách Xuyên đưa cậu về nhà, thấy một mình Ngu Sân Ngọc khó lòng xoay xở nổi với con ma men ấy, bèn tiện tay dìu luôn Sầm Úc vào căn hộ hai người sống chung.

Bình Luận (0)
Comment