⭒°. ݁✮
【 Lâu Bách Xuyên ghét bỏ nhìn gã cấp dưới nồng mùi rượu cứ la lối đòi Ngu Sân Ngọc lấy dép. Thấy chàng trai đeo tạp dề trước mặt định bước tới tủ giày, anh ta lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không cần.” 】
【 “Cậu là bạn cùng nhà của Sầm Úc à?” Lâu Bách Xuyên hỏi. 】
【 Lòng Ngu Sân Ngọc cay đắng khôn tả. Y muốn mở miệng nói gì đó, nhưng ngại có Sầm Úc đang ở đây, lại thêm đối phương còn là cấp trên của cậu, nên cuối cùng chỉ đành gật đầu một cái. 】
“Đây là tình tiết gốc sao?” Khép hờ mi tựa người vào sofa, Sầm Úc khẽ khàng hỏi hệ thống.
Chú mèo vàng dụi nhẹ vào mu bàn tay cậu: “Đúng vậy, ký chủ.”
Nó nhắc nhở thêm: “Cậu đừng quên thoại của mình đấy.”
Vẫn lim dim đôi mắt, Sầm Úc len lén nhìn trộm xem từ lúc cậu vào nhà đến giờ, Lâu Bách Xuyên và Ngu Sân Ngọc đang làm gì.
Nhưng chỉ thấy cả hai đứng im chẳng nói chẳng rằng.
Còn cậu cứ nắm chặt cánh tay Lâu Bách Xuyên mãi không buông, khiến mặt đối phương trông khó ở hết sức.
Sầm Úc khẽ hắng giọng một cái, rồi bắt đầu nhập vai đúng theo kịch bản gốc:
“Dép đâu? Sao còn chưa lấy dép cho anh hả?” Cậu gắt lên với Ngu Sân Ngọc.
Y lập tức cúi đầu nhìn xuống chân Sầm Úc. Vì hôm nay không phải diện đồ công sở chỉnh tề, cậu đã chọn một đôi giày thể thao thay vì giày da như thường lệ.
Đế giày giẫm lên sàn, kéo theo vài dấu bẩn lờ mờ khó tránh.
Ngược lại, Lâu Bách Xuyên vừa bước qua ngưỡng cửa đã lập tức tháo giày đặt ngay lối ra vào.
Anh ta nghe rõ tiếng Sầm Úc quát tháo, cũng trông thấy mồn một đôi sneaker đang yên vị trên chân cậu.
Ngu Sân Ngọc không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới tủ giày xách đôi dép lê lại.
Sầm Úc nhìn y mang dép đến trước mặt, tai vẫn ong ong tiếng hệ thống thúc giục liên hồi. Cậu bèn nhắm mắt làm liều, quyết diễn cho tròn vai một thằng hư hỏng trời đánh thánh đâm!
“Em quỳ xuống.” Sầm Úc ngả người trên ghế sofa, ra lệnh cho đối phương.
Nghe vậy, Ngu Sân Ngọc liền ngước lên nhìn cậu. Men say khiến gò má Sầm Úc ưng ửng sắc đỏ, ánh mắt nay cũng đã nhuốm vài phần mờ mịt.
Y nán lại nơi nốt ruồi lệ dưới khoé mi cậu một lúc, rồi bắt đầu trượt dọc theo gò má, rơi xuống vùng cổ đang phớt hồng vì rượu, đoạn mới từ từ hạ thấp người, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh cậu.
Chẳng khác nào một chú chó lớn trung thành đã được huấn luyện thuần thục.
Ngu Sân Ngọc khẽ nhích lại gần Sầm Úc, tựa như đang lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Y không buồn đoái hoài đến Lâu Bách Xuyên đang đứng ngay bên cạnh. Hay nói đúng hơn, trong lòng y, tất thảy những người khác trên cõi đời này vốn chẳng đáng để y phải bận tâm.
Ánh mắt Ngu Sân Ngọc đắm đuối quyến luyến khắp người Sầm Úc, hồi lâu sau, y mới khẽ khàng cất tiếng: “Em quỳ rồi đây ạ.”
“...” Cảm giác tội lỗi chợt nhen nhóm.
Nghe giọng nói dịu dàng chứa chan yêu thương ấy của Ngu Sân Ngọc, Sầm Úc thấy mình đúng là một thằng khốn nạn tày trời.
Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cậu không thể nào dừng vai diễn giữa chừng được.
Thế là Sầm Úc gác thẳng chân lên đầu gối đối phương: “Không thấy anh còn đang mang giày hả?”
“Đổi dép cho anh mau lên.”
Độc ác, tồi tệ, mất dạy.
Sầm Úc tự phỉ nhổ bản thân.
Thấy Lâu Bách Xuyên khẽ cựa mình, như thể đang muốn lên tiếng ngăn Ngu Sân Ngọc lại — y hệt tình tiết trong nguyên tác, Sầm Úc liền âm thầm thả lỏng bàn tay đang siết chặt ra, nhường sân khấu cho anh ta.
Nhưng cậu còn chưa kịp đoán xem đối phương định làm gì thì Ngu Sân Ngọc đã bất ngờ giữ lấy cổ chân cậu.
Y dường như chẳng hề bận tâm đến việc Sầm Úc đang gác cả giày lên đùi mình, một tay vẫn nhẹ nhàng nắm cổ chân cậu, tay kia khéo léo nới dây rồi tháo giày ra.
Ngu Sân Ngọc cảm nhận được Lâu Bách Xuyên bên cạnh đang chăm chú dõi theo mọi động tác.
Vì thế, y nhanh chóng xỏ dép lê vào chân cho Sầm Úc, rồi chẳng đợi người kia kịp lên tiếng, y đã chuyển ngay sang chiếc giày còn lại.
Mang dép xong xuôi, Ngu Sân Ngọc mới cầm đôi giày thể thao của cậu cất vào chiếc tủ đặt trước cửa...
Quay lại nhìn Lâu Bách Xuyên đang đứng cạnh sofa, y dĩ nhiên thấy tay anh ta giờ đã được Sầm Úc thả ra.
Biểu cảm Lâu Bách Xuyên lúc này thật khó mà diễn tả nổi thành lời.
Anh ta nhìn Sầm Úc, rồi lại quay sang Ngu Sân Ngọc.
Giống hệt như trong nguyên tác, anh ta cất tiếng hỏi câu đó:
“Hai người là bạn cùng nhà à?”
Mắt Ngu Sân Ngọc liền trĩu xuống. Y nhìn người đàn ông còn cao hơn mình hai phân trước mặt, đáp: “Phải.”
Lâu Bách Xuyên nhíu mày, muốn nói thêm gì đó nhưng lại tự thấy mình không nên can thiệp quá sâu vào đời tư của cấp dưới...
Đường nhìn anh ta bất giác dừng lại trên Sầm Úc đang dựa vào sofa.
Ban nãy thấy cậu ra lệnh cho Ngu Sân Ngọc, đã có một thoáng anh ta định lên tiếng can ngăn.
Song rất nhanh sau đó, anh nhận ra vẻ mặt hoàn toàn cam tâm tình nguyện của Ngu Sân Ngọc. Thậm chí, lúc y quỳ xuống, trong mắt còn ánh lên một thứ cuồng nhiệt khó gọi tên — nhất là vào khoảnh khắc y cúi đầu tháo giày cho cậu…
Lâu Bách Xuyên còn nghi ngờ rằng: nếu không có anh ta ở đây, chưa chắc Ngu Sân Ngọc đã sốt sắng đổi giày cho Sầm Úc đến vậy.
Vẻ sùng bái đến gần như thành kính của người thanh niên trước mặt khiến Lâu Bách Xuyên bất giác thấy gai gai khắp da đầu.
“Nhiệm vụ đã xong, tôi về đây.” Lâu Bách Xuyên không muốn nán lại căn nhà này thêm chút nào nữa.
Anh thậm chí còn chẳng buồn liếc Sầm Úc lấy một cái, cứ thế toan cất bước đi luôn.
Nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc giờ mới có vẻ chân thành hơn đôi chút.
“Để tôi tiễn anh.” Y vừa nói vừa định đưa Lâu Bách Xuyên ra cửa.
Quanh đi quẩn lại có mấy bước chân, tiễn với đưa làm gì? Ý nghĩ đó đột nhiên loé lên trong đầu Lâu Bách Xuyên, nhưng người ta đã có lòng, anh ta cũng không muốn khăng khăng từ chối.
Anh bèn gật đầu đồng ý.
Lâu Bách Xuyên nhanh chóng xỏ lại giày, chuẩn bị rời đi.
Ngu Sân Ngọc chỉ đứng lặng yên trước cửa, gương mặt thoáng hiện nét yếu đuối nom cực kỳ mong manh, nhẹ nhàng cất lời:
“Anh Úc say quá nên mới thế thôi ạ, chứ bình thường anh ấy không bao giờ đối xử với tôi vậy đâu.” Y giải thích.
“Anh lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm tôi lắm.” Y nhìn sang Lâu Bách Xuyên: “Còn chăm sóc tôi từng chút một nữa. Chỉ tại tôi vụng về chẳng biết làm gì, nên đành quanh quẩn ở nhà giặt giũ cơm nước cho anh...”
Nghe y nói xong, Lâu Bách Xuyên bất giác cau mày.
Thoạt nghe thì có vẻ như Ngu Sân Ngọc đang nói đỡ cho Sầm Úc, còn cố tình nhấn mạnh rằng cậu ta hết lòng chăm sóc mình. Nhưng nghĩ kỹ lại, ẩn ý đằng sau cứ như đang vẽ ra cảnh y bị Sầm Úc thao túng tâm lý, bắt nạt thậm tệ.
Y than thở mình chẳng làm được gì ra hồn, chỉ có thể lo việc nhà cho Sầm Úc.
Đấy là còn chưa nói tới cú điện thoại trên xe ban nãy.
Nếu không tận mắt chứng kiến ánh mắt cuồng si của Ngu Sân Ngọc lúc quỳ xuống đổi giày cho Sầm Úc, thì chỉ riêng cuộc điện thoại kia, hay mấy hành động vừa rồi thôi, cũng đủ để Lâu Bách Xuyên xếp Sầm Úc vào danh sách đen trong lòng.
Dẫu rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá về năng lực chuyên môn của Sầm Úc, nhưng xét cho cùng, con người ta sống với nhau chủ yếu bằng tình cảm. Giữa một kẻ nhân cách có vấn đề và một người chân thành, phóng khoáng, ai mà chẳng tự nhiên nghiêng về người thứ hai.
Lâu Bách Xuyên nhìn cậu con lai trước mặt.
Anh ta gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ không hiểu lầm cậu ấy đâu.”
Lâu Bách Xuyên khẽ khàng mỉm cười: “Cậu yên tâm, so với chuyện đời tư, tôi coi trọng năng lực làm việc của cấp dưới hơn nhiều.”
“Sầm Úc làm rất tốt.”
Đúng như dự đoán của Lâu Bách Xuyên, vừa nghe anh ta nói xong, ánh mắt chàng trai xinh đẹp mong manh phía đối diện liền tối sầm xuống thấy rõ.
Anh ta bỗng cảm thấy nực cười khôn tả, đồng thời cũng có chút thương hại cho Sầm Úc vẫn còn đang mơ màng chẳng hề hay biết gì.
Cuối cùng, Lâu Bách Xuyên chỉ gật đầu một cái: “Tôi về đây. Nhắn Sầm Úc, mai gặp ở công ty.”