⭒°. ݁✮
Vẫn cái tư thế ngả người trên ghế sofa, đôi tai Sầm Úc đã vểnh cả lên, cố nghe lén cuộc đối thoại của hai nam chính ——
“Nói gì thế?” Cậu hỏi hệ thống.
Chẳng biết tại tai mình nghễnh ngãng, hay do hai người kia chấm nhau rồi nên mới cố tình thầm thì to nhỏ như vậy?
“Ngu Sân Ngọc đang nói đỡ cho cậu đấy, ký chủ.” Chú mèo con đã nghe được, bèn đáp: “Y bảo không giận cậu, thường ngày cậu đối xử với y dịu dàng lắm, chẳng qua say xỉn quá nên mới thế…”
Nó khe khẽ gừ gừ trong họng, cọ người vào mu bàn tay Sầm Úc.
Vãi đạn! Đến nước này mà vẫn còn bênh mình được à?!
Dẫu đã thuộc nằm lòng kịch bản gốc, nhưng nghe hệ thống thuật lại y chang, Sầm Úc vẫn phải chép miệng tặc lưỡi.
“Vậy còn Lâu Bách Xuyên thì sao? Anh ta thông minh như thế, mấy lời che đỡ vụng về kia của Ngu Sân Ngọc làm sao qua mặt nổi?”
Mình vừa ngồi nhờ xe người ta đã giở giọng bắt Ngu Sân Ngọc giặt đồ bằng tay, về nhà còn om sòm đòi dép hầu tận nơi kia mà.
Lâu Bách Xuyên đâu phải kiểu mù quáng như Ngu Sân Ngọc, làm gì có chuyện anh ta tin rằng mình là mẫu đàn ông lý tưởng của thời đại mới chứ?
Chú mèo con lại dỏng tai hóng hớt tiếp:
“Ký chủ, Lâu Bách Xuyên nói rằng sẽ công tư phân minh, anh ta quan tâm đến năng lực làm việc của cấp dưới hơn, bảo Ngu Sân Ngọc cứ yên tâm.”
“Toàn lời khách sáo cả!” Sầm Úc quả quyết khẳng định.
“Anh ta chắc chắn đã nhìn thấu nụ cười gượng của Ngu Sân Ngọc rồi, nhất định đang bắt đầu ghét cay ghét đắng thằng tồi là tôi đây!”
Sầm Úc tiện tay xoa đầu hệ thống: “Xem ra làm nhiệm vụ cũng không khó như tôi tưởng!”
Mèo con nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn lưu luyến dụi dụi vào tay Sầm Úc thêm vài cái. Chỉ đến khi nhận thấy Ngu Sân Ngọc sắp vào phòng, nó mới lặng lẽ tan biến vào hư không.
Sầm Úc cũng vội nằm dài ra ghế sofa.
“... Uống gì mà nhiều thế không biết.” Ngu Sân Ngọc thì thầm, từ từ tiến lại gần Sầm Úc.
Có lẽ men rượu đã thấm hẳn, người cậu giờ lún sâu vào đệm sofa, một tay gác lên thành ghế, gần như nằm ngửa ra.
“Rõ ràng anh đâu có biết uống rượu...” Vừa nói, tay Ngu Sân Ngọc vừa vuốt nhẹ vành tai đã ửng hồng của cậu: “Uống đến đỏ cả người thế này cơ mà.”
Y đăm đăm nhìn Sầm Úc đang nhắm nghiền đôi mắt, ánh nhìn gần như tham lam miết dọc theo từng đường nét trên gương mặt cậu... Đoạn, y chuyển hướng về phía mấy chiếc camera giấu kín trong phòng.
Sầm Úc biết rõ sự tồn tại của chúng. Ngu Sân Ngọc từng bảo là để phòng trộm cho an toàn.
Trước bàn, trên trần, nóc tủ sau sofa, rồi cả cái chình ình ở góc tường kia.
Toàn bộ dữ liệu đều được y tỉ mỉ sao lưu, cốt chỉ để những lúc nhớ nhung Sầm Úc đến quay quắt, y có thể ngắm nhìn bóng hình cậu qua màn ảnh.
Phòng ngủ của y có lắp một chiếc máy chiếu. Cứ mỗi khi Sầm Úc đi làm, y lại trốn trong phòng, mở những đoạn ghi hình đã cất công lưu lại.
Có lúc là cảnh Sầm Úc giận dỗi, khi thì mệt mỏi ngả người trên sofa. Nhưng nhiều nhất vẫn là hình ảnh cậu ngồi yên lặng, gương mặt đẹp đẽ nhuốm chút lạnh lùng.
Sầm Úc đâu hay, dáng vẻ cậu hờ hững như thế hút hồn người ta đến nhường nào.
Nhất là khi được điểm xuyết bởi hai nốt ruồi lệ nằm ngay dưới khoé mắt kia.
Trong vô vàn những đêm ngày Sầm Úc vắng nhà, trong ngàn vạn những khoảnh khắc chỉ còn lại một mình y đơn độc, ảo tưởng ám ảnh tâm trí y hết lần này đến lần khác luôn là: khung cảnh nước mắt Sầm Úc lăn dài theo hai nốt ruồi lệ, và cả hình xăm xương rắn uốn lượn trên người cậu.
Ngu Sân Ngọc đang miên man giữa dòng suy nghĩ thì bất chợt nhận ra Sầm Úc đang khẽ cựa mình. Y vội vàng điều chỉnh nét mặt, khoác lại vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn thường thấy ngay tức khắc: “Em đi pha cho anh chút nước mật ong nhé?”
Nói rồi, chẳng cần đợi Sầm Úc đáp lời, y đã nhanh chân vào bếp, loáng một cái đã quay ra với cốc nước mật ong còn ấm nóng trên tay.
Sầm Úc ngồi dựa lưng vào sofa, vươn tay cầm lấy cốc nước Ngu Sân Ngọc đưa tới.
Cậu nhấp một ngụm.
—— Nước ấm vừa đủ, vị lại ngọt lành. Với kẻ đang nôn nao vì rượu như cậu lúc này, đúng là không gì dễ chịu bằng.
Cậu đưa mắt quan sát kỹ lưỡng ánh nhìn của Ngu Sân Ngọc.
Chỉ toàn là quyến luyến khôn nguôi và một sự phục tùng tuyệt đối.
Mỗi khi đối diện với cậu, đôi đồng tử màu trà ấy lại ánh lên thứ xúc cảm như đang chiêm ngưỡng một đấng anh hùng vĩ đại.
... Hết thuốc chữa rồi, đem chôn luôn cho rảnh nợ.
Uống thêm vài ngụm nước mật ong nữa, Sầm Úc mới khẽ ho một tiếng đầy sượng trân:
“Ban nãy em không nói gì với Lâu Bách Xuyên đấy chứ?” Cậu nhìn Ngu Sân Ngọc, cố nặn ra vẻ lo lắng y sẽ lỡ lời tiết lộ mối quan hệ giữa cả hai.
Cái bộ dạng thằng tồi không dám chịu trách nhiệm này, chính Sầm Úc còn thấy nó hãm méo chịu được nữa là.
Nhưng vì không muốn phá hỏng hình tượng nhân vật, cậu vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi diễn cho trót.
“Nghe đây, liệu hồn đừng có đi nói năng linh tinh đấy.” Sầm Úc tránh ánh mắt Ngu Sân Ngọc đang dán chặt vào mình: “Không thì anh không tha cho em đâu.”
“... Anh định không tha thế nào cơ?” Ngu Sân Ngọc đột ngột hỏi.
Sầm Úc quay sang Ngu Sân Ngọc, nhưng vì y nói vừa nhỏ vừa lướt nhanh nên cậu chẳng kịp nghe rõ.
“Không có gì đâu ạ.” Ngu Sân Ngọc mỉm cười đáp, bao dung chẳng khác nào một bậc thánh mẫu. Y nhìn Sầm Úc: “Em biết mà, sẽ không nói lung tung đâu ạ.”
Y vẫn giữ tư thế nửa quỳ bên sofa, ngẩng đầu nhìn Sầm Úc đang ngồi đó, gần như phải ngước lên ngắm cậu.
Tay y đặt trên đầu gối Sầm Úc, thấy cậu có vẻ không muốn uống thêm, Ngu Sân Ngọc bèn đặt cốc nước sang một bên: “Lúc anh gọi em trên xe, cũng có họ ở đó phải không ạ?”
“Ừ.”
“... Vậy mấy lời em lỡ miệng lúc nãy... có ảnh hưởng gì đến anh không?” Nét mặt Ngu Sân Ngọc lộ rõ vẻ áy náy thực lòng.
Y vẫn quỳ trước mặt Sầm Úc, biểu cảm không giấu được vẻ hoang mang xen lẫn sợ sệt.
“Em gọi anh là chồng...” Y hơi thẳng người lên, nhìn Sầm Úc đang ngồi trên sofa: “Liệu họ có hiểu lầm không anh?”
Hiểu lầm cái nỗi gì nữa.
Vì giờ mình biến thành một thằng khốn nạn hạng thượng thừa rồi!
“Ha, em nghĩ công ty anh lắm gay thế chắc?” Sầm Úc đáp trả ngay: “Cùng lắm họ chỉ nghĩ hai thằng trai thẳng đang đùa với nhau thôi”
“Với lại anh đã nói rõ là bạn cùng nhà, họ còn nghi ngờ gì được?”
Sầm Úc lại nhìn sang Ngu Sân Ngọc: “Còn em, sau này gọi điện đừng có kêu anh là chồng nữa.”
Ngu Sân Ngọc vội cúi gằm mặt xuống, giọng nói chùng đi mấy phần:
“... Nhưng em rất muốn gọi chồng mà...”
“...” Hết cứu thật rồi.
Sầm Úc ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Chả trách sao truyện kéo dài đến mấy trăm nghìn chữ, mình đến nước này rồi mà Ngu Sân Ngọc vẫn có thể một lòng một dạ si mê không đổi, respect.
“Thôi, lúc không có ai thì tùy em.” Sầm Úc đáp lấy lệ.
Cậu nhìn Ngu Sân Ngọc đang gục đầu trên gối mình, tâm trạng y đã sa sút hẳn vì mấy lời ban nãy... Ánh mắt cậu chợt dừng lại trên những ngón tay của y, thấy làn da đối phương đã hơi bong tróc vì phải giặt giũ bằng tay.
Suy cho cùng, cậu vẫn chẳng nỡ lòng nào.
Dẫu biết rõ đây chỉ là một nhân vật trong truyện, Sầm Úc vẫn không kìm được muốn nói với Ngu Sân Ngọc rằng:
Anh bạn à, làm ơn mở mắt ra tìm người tử tế khác đi! Đừng có đâm đầu vào một thằng khốn nạn rồi chết dí ở đó nữa!
Cậu đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của Ngu Sân Ngọc: “Đứng dậy, lười biếng đủ rồi.”
“Đi giặt đồ đi.”