Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 22

⭒°. ݁✮

“Bạn gái nào?” Tang Thiên Sơn nhíu mày, gửi xong tin nhắn, hắn mới có thời giờ để ý đến tay quản lý đang đứng bên cạnh.

 

Không phải người yêu cũ lấy chồng thì sao mặt mũi như đưa đám thế kia!

 

Quản lý oán thầm trong bụng, nhưng chẳng dám hó hé gì, đành phải tìm cách lái sang vấn đề khác:

 

“Chuyện thuê bạn bè kia, e là bị bên đối thủ phát hiện rồi.”

 

“Tôi làm gì có đối thủ.” Tang Thiên Sơn đáp: “Toàn là bại tướng dưới tay tôi.”

 

“...” Quản lý đưa tay vuốt mặt: “Vâng, vâng, là bại tướng dưới tay anh cả.”

 

“Bại tướng” Tang Thiên Sơn vừa nhắc đến chính là nam diễn viên xuất sắc nhất — Bùi Chá — kẻ vừa thua hắn trong gang tấc tại lễ trao giải mới đây. Bùi Chá này vào nghề sớm hơn Tang Thiên Sơn, xưa nay vẫn luôn xây dựng hình tượng công tử nhà giàu vừa phong nhã vừa dịu dàng, lại còn hiền lành và vô cùng phóng khoáng, nhờ vậy mà danh tiếng với công chúng cực tốt.

 

Tuổi tác xêm xêm nhau, đường đi nước bước cũng hao hao, lại thêm Bùi Chá vào nghề trước, xuất thân từ trường lớp chính quy bài bản, nên quần chúng dần mặc định hai người là đối thủ một mất một còn.

 

Có điều, Tang Thiên Sơn vốn chẳng ưa gì cái kẻ “miệng nam mô bụng bồ dao găm” như Bùi Chá. Hắn thấy gã này lòng dạ khó dò, nói mười chỉ tin được một hai.

 

“Bùi Chá lại bày trò gì nữa?” Tang Thiên Sơn nhìn quản lý, hỏi.

 

Hắn nhớ Bùi Chá cũng tham gia show lần này, nghe nói còn tính đưa theo một người bạn thân lâu năm ngoài ngành. Mỗi lần Bùi Chá nhắc đến người ấy, gã sẽ tỏ vẻ kính trọng ngưỡng mộ ra mặt.

 

Mà Bùi Chá lại vừa khéo là cái tên đầu tiên được đài Durian công bố.

 

Có thể nói là show chưa lên sóng mà tên tuổi đã nổi như cồn.

 

Còn Tang Thiên Sơn là khách mời được công bố sau cùng. Ngay khi danh sách có mặt cả hai được tung ra, dân tình đã được phen sôi sục bàn tán.

 

Chương trình này thể nào cũng biến thành cuộc đại chiến từ online tới offline, coi bộ sẽ đặc sắc lắm đây!

 

Quản lý thở dài thườn thượt.

 

“Có lẽ bên Bùi Chá cũng biết anh chẳng có bạn bè gì...” Vừa bắt gặp cái nhìn chết chóc của Tang Thiên Sơn, anh ta vội chữa cháy: “... Ý tôi là không có người bạn nào chịu lộ mặt trước ống kính ấy mà.”

 

“Bên đó đoán tôi phải tìm cách xoay xở cho anh tham gia, nên mới đánh phủ đầu, đăng bài lên chĩa mũi dùi vào anh.”

 

Nghe đến đây, Tang Thiên Sơn mất sạch hết kiên nhẫn:

 

“Đã bảo cái show này nhạt như nước ốc rồi, cứ ép tôi nhận mãi!”

 

Nhưng hợp đồng đã ký, đâu thể huỷ ngang được. Tuy hắn ngang ngược tùy hứng là thế, nhưng cũng hiểu chương trình này là thành quả tâm huyết của cả một đội ngũ đã vất vả ngược xuôi.

 

“Mà tệ nhất là...” Quản lý lại đưa tay vuốt mặt.

 

“Người kia cũng tham gia.”

 

“Ai?”

 

“Là người từng bóng gió nói anh tính khí thất thường, chỉ thích một mình ấy.” Quản lý đáp: “Vừa nổi lên nhờ một bộ phim gần đây, tên Vu Hòe Ninh, trước cũng hợp tác với anh rồi.”

 

“Cậu ta?” Tang Thiên Sơn bực bội: “Sao tôi nhớ danh sách ban đầu đâu có.”

 

Hắn vốn chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng rõ là thằng cha ấy tham gia để ké fame hắn, kiếm chuyện bàn tán.

 

Danh sách khách mời của đài Durian làm gì có tên thằng cha đó?

 

“Đúng là ban đầu không có ạ.” Nhắc tới đây, quản lý lại túa mồ hôi ra.

 

“Khách mời được nhắm từ đầu tự dưng chơi mấy trò thể thao mạo hiểm xong gãy chân, giờ không quay được nữa. Chương trình không kịp tìm ai còn trống lịch, đúng lúc Vu Hoài Ninh tự đề cử, bên ekip thấy dạo này cậu ta cũng đang có tí tiếng nên cho luôn vô danh sách dự bị.”

 

“Thấy nổi nên chọn à?” Tang Thiên Sơn cười khẩy: “Đến xem kịch vui thì có.”

 

Hắn vừa nói vừa cầm điện thoại lên đi ra ngoài ——

 

Thấy thế, quản lý tức khắc kêu to: “Ông tướng ơi! Kính với mũ đâu!”

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc đang định tắt máy chuẩn bị tan làm thì thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tang Thiên Sơn:

 

【 Đại minh tinh: Tôi đang ở dưới lầu công ty cậu, biển số xe XXXXX. 】

 

Đọc được dòng thông báo này, mặt Sầm Úc nghệt ra, đầu óc chỉ toàn dấu chấm hỏi???

 

Ủa khoan, anh trai ơi??

 

Một tay cậu cuống quýt tắt laptop, tay kia đã mở khung chat định gõ chữ, nhưng sợ mình nhắn chậm quá nên bèn chuyển hẳn sang ghi âm:

 

“Cậu đang ở đâu?”

 

Tang Thiên Sơn bên đầu kia cũng gửi lại tin nhắn thoại ngay tắp lự:

 

“Chỗ này không cho đỗ xe, tôi chạy qua garage tòa bên cạnh rồi.”

 

“Xuống tới thì sang tìm tôi.”

 

Khu phức hợp của công ty Sầm Úc được chia làm ba tòa nhà A, B, C; trong đó tòa A là văn phòng, còn hai tòa B, C chủ yếu là nhà hàng hạng sang và khách sạn.

 

Cậu lại liếc tin nhắn Tang Thiên Sơn gửi, bên trên ghi rõ vị trí đỗ xe cụ thể và biển số. Thế nhưng, vừa định nhấc chân đi thì Cao Lan Diên lẽo đẽo theo sau đã vỗ nhẹ vào vai cậu:

 

“Anh Sầm, đợi em với.”

 

Sầm Úc nhìn hắn ta: “Hôm nay anh bận rồi.”

 

“Anh hẹn bạn cùng nhà ạ?” Cao Lan Diên hỏi.

 

“Không, bạn khác.” Sầm Úc tắt màn hình điện thoại rồi đút vào túi quần.

 

Tòa nhà này lúc nào cũng đông như trẩy hội, đã vậy công ty còn nằm tận tầng cao tít. Mỗi lần tan làm chẳng khác gì đi đánh trận, chỉ riêng việc giành được chỗ trong thang máy thôi cũng đủ bở hơi tai.

 

Tia thấy một khoảng trống trong thang máy, Sầm Úc nhanh chân lách vào, nào ngờ Cao Lan Diên phía sau cũng kịp thời chen theo.

 

Cậu chưa kịp nói “quá tải” thì hắn ta đã cười cười: “Xin lỗi nhé, chen một chút, đang vội ạ.”

 

Đoạn, hắn khoác vai Sầm Úc, cả người ép cậu dịch sâu vào trong ——

 

“Hết chỗ rồi.” Sầm Úc cảm giác lưng mình bị đám đông phía sau chen cứng chật như nêm.

 

Lúc bị Cao Lan Diên đẩy vào, chân cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi, nửa người trên theo phản xạ hơi ngả ra sau. Đúng lúc đó, hắn ta lập tức chống một tay lên vách thang máy, tay kia vòng qua giữ lấy eo cậu: “Làm phiền đóng cửa giúp ạ.”

 

Cánh cửa nhanh chóng khép lại sau lưng Cao Lan Diên.

 

Chiếc thang máy đã chạm ngưỡng tải trọng cứ thế chạy thẳng xuống tầng một, không dừng lại ở bất cứ đâu.

 

Sầm Úc cảm nhận rõ bàn tay Cao Lan Diên đang đặt ngay thắt lưng mình.

 

Cậu thấy hơi gượng gạo, vừa định nhúc nhích thì chợt nghe tiếng “chậc” đầy khó chịu vang lên từ người bên cạnh…

 

Thế là Sầm Úc đành nín thinh, chôn chân tại chỗ như tượng gỗ.

 

Bị ép sát trong thang máy, Cao Lan Diên cũng phải chống tay lên vách. Hắn cao hơn mét tám lăm, đứng sừng sững giữa đám đông chen chúc trông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

 

Sầm Úc tuy không thấp, nhưng vì khoảng cách gần trong gang tấc thế này, cậu vẫn khó mà không lép vế trước hắn.

 

Mặt cậu gần như áp sát vào má Cao Lan Diên, Sầm Úc cố hết sức ngoảnh đầu đi chỗ khác, thế nhưng trong từng hơi thở lại thoang thoảng mùi hương gỗ nhẹ nhàng từ đối phương...

 

Hửm?

 

Mũi Sầm Úc khẽ khụt khịt.

 

Cậu ngước mắt nhìn Cao Lan Diên, thì thào hỏi: “Chú đổi nước hoa à?”

 

“Vâng.” Cao Lan Diên đã đổi sang một loại nước hoa nhẹ hơn, là sự pha trộn giữa hương gỗ và húng quế: “Anh bảo không thích mùi lần trước em dùng còn gì.”

 

Hắn cười khẽ, hơi thở kề cận sắp sửa phả cả vào vành tai Sầm Úc:

 

“Thế nên em mới đổi sang loại này đó.”

Bình Luận (0)
Comment