Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 23

⭒°. ݁✮

Sặc mùi gay lọ!

 

Đúng là thế giới truyện đam mỹ có khác, đến cả Cao Lan Diên — cái thằng chưa đủ trình làm công chính, thậm chí vai công lót đường còn không có cửa nữa là — mà cũng thẳng như thước dẻo thế kia!

 

May sao, thang máy đã xuống tới tầng một. Cửa vừa mở, đoàn người tức khắc ùn ùn túa ra.

 

Sầm Úc thuận thế lùi vào trong, đợi thang máy tiếp tục chạy xuống hầm.

 

“Xuống tầng hầm ạ?” Vừa định bước ra, Cao Lan Diên bỗng khựng chân, đoạn cũng quay người theo Sầm Úc.

 

“Xe chú bảo dưỡng xong rồi à?” Cậu nhớ tối qua Cao Lan Diên còn nói đem xe đi bảo dưỡng. Nãy thấy hắn tính bon chen vào đám đông, cậu cứ tưởng hôm nay hắn không lái xe đến.

 

“Vâng, xong rồi ạ.” Cao Lan Diên lơ đãng đáp lời, đợi thang máy xuống tới tầng hầm rồi lon ton theo sau Sầm Úc.

 

Đi thêm vài bước, Sầm Úc đã trông thấy xe của Cao Lan Diên. Cứ ngỡ đối phương sẽ mở cửa đi luôn, ai dè hắn vẫn lẽo đẽo bám mãi không rời.

 

“?” Sầm Úc bèn quay đầu lại: “Chú mày không về nhà hả?”

 

Cao Lan Diên cười toe toét: “Bạn em vừa rủ đi ăn tối, em mới check tin nhắn đây.”

 

Hắn lắc lắc điện thoại trong tay: “Mà lại hẹn đúng quán đối diện công ty mình mới hay chứ.”

 

Đi lối garage ngầm tuy có hơi bất tiện, nhưng vẫn còn nhanh chán so với việc phải vòng lại thang máy lên tầng một. Cao Lan Diên vờ liếc sang Sầm Úc đang cắm cúi vào điện thoại: “Hôm nay anh Sầm cũng có hẹn gần đây ạ?”

 

Đang mải xem biển số xe Tang Thiên Sơn vừa gửi, Sầm Úc phớt lờ ý tứ hỏi dò của đối phương: “Bạn anh tiện đường ghé qua đón thôi.”

 

Cậu đoán rằng Tang Thiên Sơn muốn bàn về show thực tế kia.

 

Bởi vì hắn mới bị dân mạng khui chuyện (nghi là) tìm bạn giả hôm nay.

 

Nhưng Sầm Úc lại nhớ mang máng nguyên tác rằng quản lý của hắn định làm vậy thật.

 

Ngẫm kỹ thì hồi đó, người duy nhất ngoài giới mà Tang Thiên Sơn quen biết và có thể coi là bạn… chắc cũng chỉ có mỗi mình Sầm Úc — thằng hay quăng mấy câu phát ngôn trời ơi đất hỡi.

 

Cặp này mà cùng lên show thực tế, e rằng chỉ một loáng là Tang Thiên Sơn bị công chúng đóng mác “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” ngay.

 

Đầu óc còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Sầm Úc chẳng mấy để tâm đến lời Cao Lan Diên. Mãi đến lúc thoáng thấy biển số xe quen thuộc phía xa, cậu mới rảo bước đến hướng ấy. Đi được nửa đường, Sầm Úc còn ngoái lại vẫy tay với hắn:

 

“Anh đi trước nhé, bạn tới đón rồi.”

 

Dứt lời, cậu cứ thế đi thẳng về chiếc xế hộp đang đỗ trong garage, chẳng buồn đoái hoài đến Cao Lan Diên phía sau.

 

Thân xe đen tuyền, ngay cả cửa kính cũng là loại tối màu không thể nhìn xuyên qua...

 

Cao Lan Diên đứng sững tại chỗ, phản ứng đầu tiên là: người ngồi trong hẳn là một nhân vật nào đó của công chúng.

 

Cố tình chọn một chiếc xe chẳng có gì nổi bật để đến tận công ty đón Sầm Úc.

 

Đầu óc hắn lướt qua vô vàn khả năng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra được nguyên do.

 

Hắn thấy Sầm Úc mở cửa ghế phụ, vừa vào trong đã vội đóng sập lại, cứ như sợ người ngồi ghế lái bị lộ thân phận.

 

… Lo lắng đến thế cơ à? Hay là đang vụng trộm?

 

Những suy nghĩ đen tối dồn dập xuất hiện trong tâm trí Cao Lan Diên.

 

Hắn đứng nép vào một chỗ đỗ xe còn trống, tay áp điện thoại lên tai, mắt thi thoảng lại liếc về phía thang máy đằng xa, điệu bộ hệt như đang chờ đợi ai đó.

 

Chiếc xe kia chẳng mấy chốc đã nổ máy, chạy dọc theo lối ra ngay trước mặt hắn.

 

Garage tòa nhà thương mại vốn luôn đèn đuốc sáng trưng. Qua lớp kính chắn gió, gương mặt người đàn ông cầm lái lập tức hiện rõ mồn một trước mắt Cao Lan Diên.

 

Đầu đội mũ lưỡi trai, trên mũi là cặp kính gọng đen.

 

Ngay giây sau, chiếc xe đã lướt qua Cao Lan Diên...

 

Mãi đến khi biển số hoàn toàn khuất dạng khỏi tầm mắt, Cao Lan Diên mới buông điện thoại xuống, thôi giả vờ nghe máy.

 

Một gương mặt quá đỗi ấn tượng, một diện mạo quá mức đặc biệt; dù đối phương mũ che kính phủ, dẫu chỉ là cái nhìn lướt thoáng qua, Cao Lan Diên vẫn nhận ra ngay đó là ai ——

 

Tang Thiên Sơn.

 

Tại sao Tang Thiên Sơn lại đến đón Sầm Úc?

 

Họ quen nhau à?

 

⭒°. ݁✮

Xe vừa ra khỏi bãi đỗ, Tang Thiên Sơn liền quẳng mũ lưỡi trai sang bên cạnh.

 

Rồi hắn quay qua nhìn Sầm Úc ở ghế phụ: “Giờ đi đâu?”

 

“Cậu hỏi tôi á?” Sầm Úc chỉ tay vào mình, cứ ngỡ đã nghe nhầm.

 

Chẳng phải Tang Thiên Sơn tự tìm đến cậu sao?

 

“Không biết đi đâu thì về nhà tôi vậy.” Tang Thiên Sơn vừa nói vừa bẻ lái, xem chừng định đưa Sầm Úc về thẳng nhà mình.

 

Cậu chặn họng ngay: “Không.”

 

Một kế hoạch bất chợt lóe lên trong đầu Sầm Úc.

 

“Về nhà tôi đi.”

 

Đúng lúc Tang Thiên Sơn đang vò đầu bứt tai tìm người cùng lên show, cơ hội ngàn vàng chứ gì nữa!

 

Cậu cũng chẳng thèm nhắn trước cho Ngu Sân Ngọc. Tính Sầm Úc xưa nay vẫn thế, cậu ta làm gì cũng tự quyết, báo với chả cáo!

 

“Nhà cậu?” Dù chưa từng ghé qua, song Tang Thiên Sơn vẫn nhớ địa chỉ nhà Sầm Úc rành rành, hắn đã gửi không biết bao nhiêu đồ đến đó rồi cơ mà.

 

Chẳng cần định vị, hắn cứ thế lái theo địa điểm thuộc nằm lòng.

 

Đi được một đoạn, Tang Thiên Sơn bỗng nhớ ra chuyện gì, liền lên tiếng thắc mắc: “Hồi trước cậu cứ nhất quyết không cho tôi đến nhà, sao nay lại tự dưng đổi ý thế?”

 

Lúc mới tốt nghiệp, vừa nghe tin Sầm Úc ra ở riêng, Tang Thiên Sơn đã mon men định qua chơi. Khi ấy hắn còn chưa làm ngôi sao nổi tiếng gì, vậy mà vẫn bị cậu từ chối với lý do “không tiện”.

 

Thế mà giờ, chính cậu lại mở lời mời hắn đến.

 

Sầm Úc biết tỏng Tang Thiên Sơn thể nào cũng sẽ hỏi câu này.

 

Cậu bèn bật cười ha ha: “... Thì tại... tôi cũng come out với cậu rồi còn gì?”

 

Dứt lời, cậu bắt đầu chăm chú quan sát sắc mặt Tang Thiên Sơn.

 

Số là, Tang Thiên Sơn trong truyện gốc vốn rặt “xì chây chính hiệu”, lại còn mang tiếng hơi kì thị đồng tính. Ngọn nguồn cũng bởi hồi đi học, lắm cậu trai tỏ tình với hắn quá, mà vài người còn dùng mấy trò chẳng ra gì. Thành ra sau này, hễ có cậu nào lân la là y như rằng hắn lại nổi giận đùng đùng.

 

Thậm chí, từng có người quen hắn đã lâu, chỉ vì lộ ra mình thích con trai (lại còn tăm tia hắn) mà bị hắn thẳng tay cạch mặt không chút do dự.

 

Trong truyện gốc, chính cú come out đột ngột của Sầm Úc đã khiến Tang Thiên Sơn cắt đứt liên lạc với cậu một thời gian dài.

 

Giờ hắn chủ động nói chuyện lại, hẳn cũng nguôi ngoai đi ít nhiều rồi…

 

Hơn nữa, mình đã có người yêu, chắc hắn thấy làm bạn bè đơn thuần cũng chẳng sao.

 

Vừa nghe nhắc đến hai từ “come out”, dù đang đeo kính, Sầm Úc vẫn có thể cảm nhận đôi mày của Tang Thiên Sơn nhíu chặt thấy rõ. Thậm chí hắn còn vô thức đẩy lưỡi vào bên má, cứ như đang cố kìm nén một cảm xúc nào đó.

 

Hồi lâu sau, hắn mới cất lời: “... Cậu come out rồi, thì vẫn là bạn tôi.”

 

Đúng lúc xe dừng đèn đỏ, hắn quay đầu nhìn Sầm Úc ngồi bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của đối phương.

 

Vẻ ngoài Tang Thiên Sơn rất ưa nhìn, là cái dạng đẹp trai bảnh bao ngời ngời. Đôi đồng tử vốn sẫm màu, lại thêm hàng xương mày cao, tất thảy càng tôn lên những đường nét sắc bén trên gương mặt.

 

Lúc hắn nhìn người khác, dù ánh mắt chẳng hề có chút cảm xúc gì, song vẫn tự nhiên toát lên sự nghiêm túc ngập tràn tình ý lạ thường.

 

Khi nhập vai diễn xuất, đôi mắt biết nói ngàn lời ấy chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn.

 

Và ngay khoảnh khắc hiện tại đây, hắn chỉ lặng lẽ đối diện cùng Sầm Úc: “Cậu biết mà, tôi chưa bao giờ nổi giận với cậu.”

Bình Luận (0)
Comment