Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 26

⭒°. ݁✮

“Thôi, em cứ biết Thiên Sơn rất nổi tiếng là được!” Sầm Úc chốt hạ một câu cuối cùng.

 

“... Thiên Sơn?” Ngu Sân Ngọc bất giác lặp lại hai chữ ấy, lập tức siết chặt điện thoại trong tay. Nhưng khi đối diện với Tang Thiên Sơn, khoé môi y vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn chẳng chút suy suyển.

 

“Thế thì đáng mong chờ thật ạ.” Ngu Sân Ngọc cười đáp lời: “Tôi sẽ cùng anh Úc đón xem chương trình này.”

 

Ha ha, không chỉ xem thôi đâu, cậu còn phải nhảy vào diễn nữa kìa.

 

Sầm Úc nghĩ bụng, đoạn lại thấy không chịu nổi cảnh cả đám cứ đứng như trời trồng ngoài cửa mãi thế này: “Đi lấy nước uống đi.”

 

Cậu cố tình ra lệnh: “Sao mà chậm chạp thế hả? Không thấy khách tới nhà à, muốn người ta cười vào mặt chắc!”

 

Nét mặt Ngu Sân Ngọc vẫn không đổi, y chỉ liếc sang Tang Thiên Sơn: “Ngài Tang có kiêng gì không ạ?”

 

“Không, cho tôi chai nước là được.” Tang Thiên Sơn đáp.

 

Mãi đến khi Ngu Sân Ngọc đã đi khỏi, hắn mới cau mày nhìn Sầm Úc: “Sao cậu lại quen biết người đó?”

 

Vừa thấy thái độ đấy của đối phương, Sầm Úc biết ngay: chuyện này ngon rồi!

 

Chắc hắn ta không ngờ mình lại lớn lối quát tháo “bạn trai” như thế, đã vậy còn lòi nguyên cái thói gia trưởng ra, chỉ quen hắn thôi mà muốn bắc loa thông báo cho cả thiên hạ biết đến nơi.

 

Tang Thiên Sơn trong nguyên tác vốn cực kỳ xem trọng vấn đề riêng tư. Hắn ghét cay ghét đắng bọn săn ảnh đã đành, lại càng dị ứng với mấy kẻ quen biết chút đỉnh rồi đi rêu rao khắp nơi chuyện đời tư hay sở thích của hắn để kiếm chút tên tuổi.

 

Tuy giờ mình chưa đến nỗi ấy, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi đã cố ý tiết lộ rằng: mình hay khoe khoang với người yêu chuyện thân thiết với sao hạng A Tang Thiên Sơn!

 

Hừ hừ hừ! Khó chịu rồi chứ gì!

 

Sầm Úc nghĩ thầm, song ngoài mặt vẫn trả lời nước đôi: “... Thì tình cờ gặp thôi.”

 

Cái vẻ vụng về ấy của cậu, tất nhiên đã làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Tang Thiên Sơn.

 

Sầm Úc còn đang chờ hắn tra hỏi mình quen Ngu Sân Ngọc thế nào, thì không ngờ Ngu Sân Ngọc lại nhanh chân đến vậy, chỉ một loáng đã cầm chai nước khoáng đến trước khi Tang Thiên Sơn kịp thời lên tiếng.

 

Y sán tới thật gần Sầm Úc, kéo cậu ngồi xuống sofa.

 

Đứng phía đối diện, Tang Thiên Sơn đành ngồi xuống chiếc ghế đơn còn lại.

 

“Là nhờ anh Úc cứu tôi đó.” Nét mặt Ngu Sân Ngọc tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, y nhìn sang Sầm Úc: “Hôm đó tôi bị bắt nạt, không ngờ anh Úc lại có thể đánh bại được cả đám người kia.” Vừa nói, y vừa tựa đầu lên vai cậu: “Trông anh ấy cứ hệt như một vị anh hùng vậy.”

 

“...” Lại bắt đầu diễn sâu rồi phải không.

 

Sầm Úc ước gì có thể phủi sạch đám da gà da vịt đang thi nhau nổi khắp người đi, nhưng cậu vẫn phải cười lớn ôm lấy Ngu Sân Ngọc: “Phải, là tôi tình cờ cứu em ấy.”

 

Ánh mắt Tang Thiên Sơn quét qua hai người, vẻ mặt hệt như đang phải chứng kiến mấy cặp đôi phát cơm chó công khai.

 

“Sao không báo cảnh sát?” Hắn hỏi Sầm Úc.

 

Nghe vậy, Ngu Sân Ngọc bèn quay sang Tang Thiên Sơn: “Tại họ chạy nhanh quá, bọn tôi trở tay không kịp.”

 

“Chẳng phải có camera giám sát à?”

 

Ngu Sân Ngọc lại mỉm cười: “Lúc đó hoảng quá nên tôi quên mất.”

 

Tang Thiên Sơn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Ngu Sân Ngọc. Hắn cứ thấy người này có gì đó không ổn — từ thái độ thù địch hắn cho đến cái màn anh hùng cứu mỹ nhân nghe ảo ma hết sức kia.

 

Hắn nhớ hồi đại học, Sầm Úc vốn rất nổi bật.

 

Không chỉ vì danh xưng “ông hoàng làm thêm”, mà còn bởi ai nhờ vả gì cậu cũng đều nhận lời, yêu cầu nào cũng có thể xoay xở được.

 

Trên forum kín của trường còn có không ít bài viết tỏ tình với cậu nữa là.

 

Mà có lẽ, chính bản thân Sầm Úc hoàn toàn chẳng hề hay biết những điều ấy…

 

Tang Thiên Sơn đăm đăm nhìn Ngu Sân Ngọc, Ngu Sân Ngọc cũng không né tránh, cứ thế mỉm cười nhìn thẳng lại hắn.

 

Ánh mắt Sầm Úc đảo qua đảo lại lia lịa giữa hai người ——

 

Sắp thành đôi rồi!

 

Cậu thầm siết chặt nắm tay trong lòng, đoạn lên tiếng cắt ngang màn mắt đi mày lại của họ: “Nhìn gì thế?”

 

“Không gì.” Lúc này, Tang Thiên Sơn mới lảng đi chỗ khác. Vừa quay sang Sầm Úc, nét mặt hắn liền dịu hẳn xuống.

 

Đó gần như là phản xạ theo bản năng, tuy Sầm Úc không hề nhận ra, nhưng Ngu Sân Ngọc lại dễ dàng thu hết rõ mồn một.

 

Y căm tức đến độ phải bấm chặt vào lòng bàn tay, chỉ muốn đập nát bản mặt Tang Thiên Sơn ngay tức khắc.

 

“Thật ra tôi tới tìm cậu để bàn một chuyện…” Tang Thiên Sơn liếc sang Ngu Sân Ngọc đang đứng bên cạnh, ánh mắt như ngầm bảo: có người ngoài ở đây, không tiện nói.

 

Thế nhưng, Sầm Úc không nhớ trong truyện gốc có đoạn nào nhắc đến việc hắn ta tìm mình.

 

Song, bắt gặp ánh mắt đối phương liếc về phía Ngu Sân Ngọc, cậu hiểu ngay có lẽ hắn không muốn người thứ ba nghe thấy.

 

Nhìn Ngu Sân Ngọc đang trưng bộ mặt đáng thương dõi theo hai người, Sầm Úc vốn định bảo y về phòng trước…

 

Nhưng cuối cùng chỉ đành ho khẽ một tiếng;

 

“Thôi, qua phòng tôi đi.” Cậu nói rồi toan đứng dậy, chuẩn bị dẫn Tang Thiên Sơn vào phòng mình.

 

Vừa nghe ba chữ “qua phòng tôi” từ đối phương, Ngu Sân Ngọc sắp sửa nghiến nát cả răng ngay tại chỗ.

 

Không một giây chần chừ, y vội vàng bật dậy:

 

“Hai anh chắc cần bàn chuyện riêng nhỉ?” Y nháy mắt với Sầm Úc: “Vậy em không làm phiền nữa, xin phép về phòng trước ạ. Đợi hai anh nói xong rồi mình ăn cơm sau nhé.”

 

Y cố tình nhấn mạnh chuyện bữa tối, cốt để ngầm ám chỉ rằng sự xuất hiện của Tang Thiên Sơn — cái bóng đèn to đùng này — thật chẳng đúng lúc chút nào.

 

Nghe y nhắc, Sầm Úc mới để ý bàn ăn quả thật đã dọn sẵn tươm tất... Vốn đang muốn tác hợp cho cặp đôi chính này có không gian riêng, cậu bèn nói luôn: “Ừ, vậy em về phòng trước đi.”

 

⭒°. ݁✮

Tang Thiên Sơn dõi mắt theo bóng lưng Ngu Sân Ngọc.

 

Hắn nhìn kỹ hai cánh cửa phòng đối diện nhau, rồi cất tiếng hỏi: “Hai người không ngủ chung hả?”

 

Anh bạn à, đúng là chuyên gia lựa ấm không sôi mà nhấc!

 

Sầm Úc bật cười ha ha trong lòng. Với cái motif vạn người mê này, phận làm nền vô sỉ như mình sao có cửa mơ tới tấm thân trong trắng của thụ chính?

 

Thế nên, trước khi dàn công chính xuất hiện, tất nhiên mình với y phải tách phòng rồi.

 

Sầm Úc bèn nói bóng nói gió: “Ngọc ngủ không sâu giấc lắm, bọn tôi toàn ngủ riêng thôi.”

 

Yên tâm đi ông anh, tôi tuyệt đối chưa làm gì hết đâu.

 

Tang Thiên Sơn nghe xong cũng không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu. Hắn mở chai nước khoáng Ngu Sân Ngọc vừa đưa lúc nãy, vặn nắp uống một ngụm ——

 

Vị nước muối mặn chát trong khoang miệng suýt làm hắn sặc chết!

 

Hắn ho khù khụ, nhưng vẫn cố nuốt xuống bụng.

 

“Sao thế?” Sầm Úc ngạc nhiên nhìn đối phương.

 

Tang Thiên Sơn lau vệt nước nơi khóe miệng, đáp: “Không có gì.”

 

Hắn cũng chẳng định “mách lẻo” với Sầm Úc làm chi, bởi vì với cái tài giả nai của kẻ kia, thể nào mà y chẳng bịa ra được cả tá lý do để bao biện rằng mình chỉ sơ ý thôi.

 

Tang Thiên Sơn đặt chai nước đã mở nắp sang một bên, sau đó vào thẳng vào vấn đề chính:

 

“Cậu cũng biết show thực tế mời bạn bè ngoài ngành tôi mới tham gia gần đây rồi, phải không?”

 

“... Biết.” Lòng Sầm Úc đột nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.

 

Cậu nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Tang Thiên Sơn, để rồi nghe hắn đột ngột ném xuống một quả bom hạng nặng ——

 

“Quản lý có hỏi tôi muốn mời ai làm bạn đồng hành.” Ánh mắt Tang Thiên Sơn hướng về Sầm Úc. Thật lòng thì trước đó hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng chuyến ghé nhà cậu hôm nay đã khiến hắn đổi ý.

 

Hắn thấy tình bạn giữa hai người đã phai nhạt đi nhiều.

 

Phải nhân dịp này hâm nóng lại mới được.

 

Dưới cái nhìn chăm chú gần như đã hóa thành kinh hãi của Sầm Úc, hắn ngỏ lời: “Nếu được, tôi muốn mời cậu cùng tham gia show này.”

Bình Luận (0)
Comment