Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 27

⭒°. ݁✮

Ngu Sân Ngọc ngồi thụp dưới sàn, mắt dán chặt vào hình ảnh từ camera giám sát trong phòng khách.

 

Vẻ mặt kinh ngạc của Sầm Úc hiện lên rõ mồn một trên màn hình, và điều đáng chú ý hơn cả — là giọng nói Tang Thiên Sơn vang lên rành mạch từng từ từng chữ ——

 

Mời Sầm Úc tham gia show thực tế!

 

Mấy lời đó khiến y phải siết lấy chiếc điện thoại trong tay, điên cuồng nhắn tin vào group chat:

 

【 Group chat: Tang cách cách flop đi cho trời yên đất lặng (179) 】

 

【 Bé Ngọc: Tang Thiên Sơn chết mẹ mày đi!! Tao phải giết thằng chó này!! 】

 

【 Bé flop flop: …? Chủ thớt sao thế? 】

 

【 Mỗi ngày ăn một tấn: … Chủ thớt bình tĩnh đi đã 】

 

Ngu Sân Ngọc còn đang bận nổi đoá trút giận trong group chat, vẫn chưa hề hay biết những thành viên khác đã lén lút lập riêng một nhóm nhỏ ——

 

【 Group chat: Liên minh bí mật (3) 】

 

【 Bé flop flop: Admin bị sao thế...? Bị cắm sừng à? 】

 

【 Mỗi ngày ăn một tấn: Ông cháu cứ khéo đùa, khứa kia quen biết Tang Thiên Sơn kiểu gì? 】

 

【 Bé flop flop: Quả này sợ lần sau thấy admin lên báo xã hội luôn quá 】

 

【 Bố đường của Tang cách cách: Cái thằng ngu đó bị điên hả?! Rốt cuộc là fan nhà nào thế?? 】

 

Spam tin nhắn xong xuôi, Ngu Sân Ngọc chỉ muốn đăng thêm cả chục bài chửi rủa Tang Thiên Sơn cho hả dạ, nhưng cuối cùng lại quay về theo dõi camera trong phòng khách.

 

Nghe lời mời ấy, Sầm Úc hơi khó xử nhìn Tang Thiên Sơn: “Thế này… hình như không ổn lắm nhỉ? Tôi còn phải đi làm nữa.”

 

“Chương trình không ảnh hưởng gì đến công việc đâu.” Tang Thiên Sơn nhắc đến tên một show hẹn hò: “Cậu cứ đi làm bình thường, hơn nữa còn được trả cát sê đấy.”

 

Hắn vừa nói vừa bấm bấm điện thoại, rồi chìa màn hình ra trước mặt Sầm Úc: “Chắc là tầm ngần này.”

 

Ngay khi trông thấy dãy số hiện lên trên màn hình, mắt Sầm Úc lập tức sáng rỡ long lanh. Cậu ngẩng phắt đầu nhìn Tang Thiên Sơn: “Cậu nói thật hả? Từng này luôn?!”

 

Có thể là bao nhiêu chứ? Ngu Sân Ngọc khinh khỉnh nghĩ bụng.

 

Thế nhưng, con số ấy rõ ràng đã khiến lòng Sầm Úc lung lay. Có lẽ vẫn còn chút gì đó e dè, cậu cuối cùng chỉ đáp: “Để tôi suy nghĩ thêm đã...”

 

“Được.” Tang Thiên Sơn cất điện thoại đi.

 

Bất chợt, ánh mắt hắn lia về phía camera, động tác đột ngột khiến Ngu Sân Ngọc đang theo dõi trong phòng phải giật bắn mình.

 

Dường như việc làm ngôi sao lâu năm đã rèn cho hắn sự nhạy bén cực độ với ống kính, nên chỉ cần lơ đãng quan sát đôi chút là dễ dàng phát hiện ra ngay...

 

Tang Thiên Sơn nhìn xoáy thẳng vào camera, tựa hồ đang đối diện trực tiếp với Ngu Sân Ngọc ở bên kia màn hình.

 

Sau đó, hắn mới quay sang hỏi: “Nhà cậu lắp camera à?”

 

Đầu óc Sầm Úc dường như vẫn còn đang chìm đắm trong con số mình vừa thấy, cậu mơ màng đáp lời: “Ừ, chủ yếu để cho an toàn thôi.”

 

Cậu nói tiếp: “Bình thường trong nhà chỉ có mình Ngu Sân Ngọc.”

 

“Ồ, vậy sao?” Mắt Tang Thiên Sơn đảo quanh phòng khách một lượt: “Thế thì lắp hơi nhiều camera nhỉ?”

 

“Hơi nhiều á?” Sầm Úc cũng bị câu nói này khơi gợi chút tò mò.

 

“Ừ.” Tang Thiên Sơn nhìn về phía chiếc camera nằm lồ lộ nhất: “Cảm giác không chỉ có một cái.”

 

Không chỉ một cái camera?

 

Sầm Úc cố vắt óc nhớ lại tình tiết truyện...

 

Hình như là vì Ngu Sân Ngọc thường xuyên ở nhà một mình, lại lo sợ gặp phải kẻ xấu mà không xoay xở kịp, nên mới gắn camera để cảm thấy yên tâm hơn.

 

Có điều, truyện gốc chẳng nói rõ y đã lắp bao nhiêu.

 

Hay là do sợ quá nên quyết định lắp thêm vài cái cho chắc ăn?

 

Vì quá tin tưởng vào nguyên tác, lại thấy Ngu Sân Ngọc luôn một mực ngoan ngoãn vâng lời, thêm cả hệ thống cũng xác nhận mọi thứ vẫn ổn, nên Sầm Úc cứ thế bỏ ngoài tai mọi câu nói của Tang Thiên Sơn.

 

“Vậy cho an toàn hơn ấy mà.” Cậu đáp qua quýt.

 

Truyện gốc nó thế rồi, mình lười thắc mắc thêm.

 

Ngồi trong phòng ngủ, ngay khi nghe Tang Thiên Sơn cố ý bóng gió rằng phòng khách không chỉ có một chiếc camera, tim Ngu Sân Ngọc lập tức nhảy thót lên đến tận cổ họng.

 

Y thậm chí đã nghĩ tới không biết bao nhiêu kịch bản: ví như Sầm Úc sẽ nổi giận thế nào, sẽ không thể tin tưởng ra sao, sẽ chửi mắng y thậm tệ đến nỗi gì —— Y đã lường trước đủ mọi đường, vậy mà Sầm Úc chẳng những không chút nghi ngờ, mà còn chả buồn bận tâm vì sao nhà lại có nhiều camera đến thế.

 

Ngu Sân Ngọc gần như mê đắm nhìn bóng dáng cậu qua màn hình, bờ môi mấp máy lẩm bẩm:

 

“Bé cưng ngốc quá, đáng yêu thật...”

 

⭒°. ݁✮

Tang Thiên Sơn cũng không ngờ Sầm Úc lại có thể phớt lờ câu nói của mình dễ dàng đến vậy.

 

Hắn cau mày nhìn cậu, chẳng hiểu cái đầu óc lanh lợi mọi khi đã bị để quên ở đâu, sao lại có thể coi một kẻ lòng dạ nham hiểm như Ngu Sân Ngọc thành chú nai con ngây ngô được cơ chứ?

 

Dựa theo sự hiểu biết của hắn về đối phương, hắn đoán chắc giờ này Sầm Úc đang say trong ảo mộng rằng: bà xã mình là đoá sen trắng tinh khôi, vừa chăm chỉ chịu khó lại vừa yêu mình đến chết đi sống lại, cam tâm tình nguyện ở nhà làm một người vợ hiền đảm đang.

 

Nhưng hắn cũng biết thừa, giờ mà có vạch mặt bảo Ngu Sân Ngọc chỉ đang diễn kịch, thì Sầm Úc cũng đời nào chịu tin...

 

Cuối cùng, Tang Thiên Sơn đành thở dài một hơi, ánh mắt hướng về Sầm Úc trông y hệt đang nhìn một thằng ngốc đần độn đâm đầu vào lưới tình.

 

“Thôi bỏ đi.” Hắn buông một câu thoại vạn năng:

 

“Tôn trọng, chúc phúc, miễn cậu vui là được.”

 

“?” Gì đây?

 

Đá xoáy mình hả trời?

 

Tuy không hiểu hết ý Tang Thiên Sơn, song Sầm Úc vẫn lờ mờ ngửi thấy mùi chế giễu trong đó.

 

Cậu cẩn thận quan sát bộ dạng cau chặt mày của đối phương, đoạn tự đưa ra kết luận ——

 

Ghen rồi.

 

Chắc chắn hắn đã phải lòng Ngu Sân Ngọc từ cái nhìn đầu tiên!

 

Cậu tự tin chốt hạ như vậy.

 

⭒°. ݁✮

Bàn bạc công việc xong xuôi, Sầm Úc đi tới trước cửa phòng Ngu Sân Ngọc, gõ nhẹ mấy tiếng.

 

Không bao lâu sau, cánh cửa liền bật mở.

 

Ngu Sân Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức: “Chồng ơi, hai anh xong chuyện rồi ạ?” Y nhìn Sầm Úc và Tang Thiên Sơn: “Vậy em đi hâm đồ ăn trước nhé.”

 

Nói đoạn, y xỏ dép lê bước qua Sầm Úc, lướt ngang cả Tang Thiên Sơn đang đứng trước sofa.

 

“Sầm Úc không ngốc đâu.” Hắn đột nhiên hạ giọng nói, đảm bảo âm lượng chỉ đủ cho một mình Ngu Sân Ngọc nghe: “Cậu có cố diễn cách mấy thì bản chất rồi cũng sẽ có ngày lộ ra thôi.”

 

Ngu Sân Ngọc liền bày bộ mặt tổn thương sâu sắc, ánh mắt nhìn Tang Thiên Sơn tràn đầy vẻ khó hiểu.

 

“... Vậy thì đừng để bé cưng phát hiện là được.” Dù vẫn còn đó nét mong manh yếu đuối, nhưng lời đáp lại ẩn chứa sự mạnh mẽ không tưởng. Vừa dứt câu, y liền bước qua người Tang Thiên Sơn, đi thẳng vào phòng ăn.

 

Ngay khoảnh khắc nghe được đối phương nói, Tang Thiên Sơn lập tức quay phắt lại.

 

Hắn gần như trừng mắt dõi theo bóng lưng Ngu Sân Ngọc đang bận rộn phía xa xa.

 

Sầm Úc vẫn đứng trước cửa phòng Ngu Sân Ngọc...

 

Cậu bắt gặp hành động ngoảnh đầu của Tang Thiên Sơn khi Ngu Sân Ngọc vừa đi qua, thậm chí còn trông thấy hắn dán chặt mắt vào bóng dáng lúi húi trong bếp của người kia một lúc lâu.

 

Sầm Úc bèn quay sang cảm thán với hệ thống mèo ú:

 

“Có vẻ hắn yêu Ngu Sân Ngọc lắm.”

Bình Luận (0)
Comment