⭒°. ݁✮
Dẫu sóng ngầm giữa Tang Thiên Sơn và Ngu Sân Ngọc có dữ dội đến đâu, dù bụng dạ hai người có sục sôi muốn xé xác đối phương thế nào đi chăng nữa; thì trước mặt Sầm Úc, họ vẫn cứ diễn rất tròn vai: một người ngọt ngào dễ thương, một kẻ quan tâm hết mực.
Ngu Sân Ngọc hâm nóng cơm nước xong xuôi rồi gọi Sầm Úc ra bàn ăn. Vừa ngồi yên chỗ, cậu đã thấy ngứa miệng, lại phải buôn chuyện với chú mèo cam trong bụng:
“Công nhận Ngu Sân Ngọc nấu ăn khéo phết.”
Bàn ăn bày ra đủ bốn món mặn và một món canh. Sầm Úc từng nếm thử tài nấu nướng của Ngu Sân Ngọc trước đây, quả thực tay nghề không thua kém gì bếp trưởng khách sạn.
Cậu nhận lấy bát canh cá y đưa, húp một ngụm, nước dùng ngọt thanh mà vô cùng đậm đà ——
Tang Thiên Sơn gắp một viên tôm cung bảo lên ăn thử.
“Ồ?” Vẻ mặt hắn lộ rõ sự ngạc nhiên.
Sầm Úc được dịp tâng bốc Ngu Sân Ngọc ngay: “Khéo tay đúng không? Ngọc nấu ăn ngon lắm.”
“Đúng là không tệ.” Tang Thiên Sơn đáp: “Hương vị cũng na ná một nhà hàng tư nhân mà tôi từng ăn.”
Nhà hàng đó phục vụ theo kiểu hội viên, phải đặt trước mới đến được, lại còn tuyệt đối không bán mang về...
Hắn liếc nhìn Ngu Sân Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, tay y đang gắp thức ăn lia lịa cho Sầm Úc: “Không ngờ lại được thưởng thức tay nghề thế này.”
“Tôi cũng chỉ nấu chơi thôi ạ.” Ngu Sân Ngọc khiêm tốn: “Nào dám so với nhà hàng tư như anh nói.”
Ha, Tang Thiên Sơn thầm cười khẩy.
Chẳng biết Ngu Sân Ngọc giấu mấy hộp đồ ăn đó ở xó xỉnh nào rồi, chứ hắn dám chắc những món này trăm phần trăm là mua ngoài tiệm.
Thế mà Sầm Úc lại còn gật gù: “Đã bảo Ngọc nấu khéo lắm, cậu ăn thử đi.”
Ngu Sân Ngọc cũng đưa mắt nhìn về phía hắn: “Phải đó ạ, anh cứ ăn nhiều vào.”
Hốc đi cho khỏi lắm mồm nữa.
Tang Thiên Sơn vờ như không thấy ánh mắt căm thù của Ngu Sân Ngọc, hắn bâng quơ lái sang chuyện khác: “Ở công ty không ai biết cậu bấm khuyên lưỡi à?”
Sầm Úc chỉ cho rằng Tang Thiên Sơn đang tò mò mà thôi.
Nghe hỏi, cậu bèn thè nhẹ lưỡi ra, để lộ chiếc khuyên nhỏ xíu phía trên.
Vốn dĩ cậu chọn kiểu khuyên không quá nổi bật, lại chả mấy khi lè lưỡi lúc nói chuyện, nên ngoài cô nàng ban thiết kế tóc đỏ thân quen ra thì chẳng ai biết chuyện này cả.
“Không.” Sầm Úc đáp rồi rụt lưỡi lại ngay.
“Nhớ hồi đó thấy cậu bấm khuyên lưỡi, tôi cũng mê lắm.” Tang Thiên Sơn bắt đầu ôn chuyện cũ: “Còn tính làm một cái y hệt nữa.”
“Rồi cuối cùng có xỏ đâu? Hình như cậu bấm khuyên rốn thì phải?” Sầm Úc vẫn nhớ mang máng chuyện ấy.
Ánh mắt Tang Thiên Sơn thoáng lướt qua Ngu Sân Ngọc đang sắp sửa không giữ nổi nụ cười trên môi, đáp: “Ừ.”
Hắn tiếp lời: “Nhưng phải quay phim nên tháo ra rồi.”
Ngu Sân Ngọc rủa thầm Tang Thiên Sơn: tự dưng lôi chuyện xưa ra ngay trước mặt mình là có ý gì?!
Lại giở ba cái trò mèo vặt vãnh đúng không!
Nghĩ đoạn, y liền quay sang nhìn Sầm Úc, ánh mắt ra chiều đầy xót thương: “... Chồng ơi, hồi đó anh bấm khuyên lưỡi chắc đau lắm ạ?”
Y đưa tay nắm lấy cằm cậu, tựa như muốn nhìn kỹ chiếc khuyên của đối phương: “Em nghe nói mới xỏ xong là ăn uống cực kỳ khổ sở luôn á.”
“Cũng thường thôi.” Sầm Úc đáp cho có.
Trời biết đất biết chứ mình làm sao biết đau hay không! Có phải mình xỏ cái khuyên đó đâu!
Thấy Tang Thiên Sơn nhíu mày trước cử chỉ kề cận của Ngu Sân Ngọc, cậu vội ho nhẹ một tiếng: “Đang ăn cơm mà, lo ăn đi.”
Tuy lòng dạ hãy còn bứt rứt, nhưng nhìn vẻ mặt Tang Thiên Sơn cũng khó coi ra trò, Ngu Sân Ngọc lại thấy có chút hả hê. Y mỉm cười dịu dàng rồi ngồi xuống sát bên Sầm Úc, luôn tay gắp đồ ăn cho cậu.
Còn Tang Thiên Sơn gần như chẳng mấy khi động đũa.
Mãi đến khi ăn xong, cũng không thể gọi là một bữa cơm vui vẻ gì cho cam — nói tóm lại thì cả Tang Thiên Sơn lẫn Ngu Sân Ngọc đều chỉ thiếu nước lôi dao ra combat một trận.
Chính vì cái ý muốn xử nhau của cả hai hừng hực đến thế, nên Sầm Úc đang lặng lẽ theo dõi lại phải buông lời cảm thán lần thứ N ——
Đúng là thụ chính vạn người mê và công No.3 trong nguyên tác có khác, kiểu này lửa gần rơm bén nhanh lắm cho mà xem!
Ôm hy vọng biết đâu sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm, lúc tiễn Tang Thiên Sơn ra cửa, Sầm Úc bèn bóng gió ám chỉ: “Thật ra tôi thấy cậu nên tìm người khác thử xem sao?”
“Tìm người khác?” Tang Thiên Sơn cười khẽ, hắn đưa tay đẩy gọng kính không độ trên mũi.
Rồi hơi cúi xuống nhìn Sầm Úc:
“Vậy theo cậu, tôi tìm ai được bây giờ đây?”
Như Ngu Sân Ngọc chẳng hạn.
Nhưng đương nhiên Sầm Úc không thể nói huỵch toẹt ra được, hai người họ giờ còn chưa thân quen gì nhau kia mà!
Vả lại, với cái nết của Tang Thiên Sơn, đời nào hắn tự dưng mò đến hẹn riêng Ngu Sân Ngọc? Chỉ có nước chờ đến khi hắn thấy mình là thằng ché đỏ, rồi quay sang tội nghiệp Ngu Sân Ngọc, thì may ra mới chịu chủ động đi mời người ta...
Ngẫm đi ngẫm lại, Sầm Úc cũng biết chuyện này không thể gấp gáp được.
Thế nên, cậu bèn đáp: “Cậu cứ tìm thêm xem, nhỡ đâu có người hợp hơn thì sao.”
“Kiểu này chắc tôi phải đi thuê người thật mất thôi.” Tang Thiên Sơn cười giễu chính mình, đoạn kéo khẩu trang lên rồi gật đầu với Sầm Úc: “Đừng tiễn nữa, tôi tự xuống được.”
⭒°. ݁✮
Vừa mở cửa xe, Tang Thiên Sơn liền nhận ra có kẻ đang chụp lén mình.
Hắn lập tức cau mày.
Động tác kéo cửa cũng khựng lại ngay tắp lự. Hắn liền đảo mắt nhìn quanh, chỉ loáng cái đã thấy kẻ cần tìm rồi sải chân bước tới.
Tay săn ảnh đang nấp trong xe đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn no đòn, ai dè Tang Thiên Sơn lại chỉ gõ nhẹ mấy cái lên kính xe.
Té ra gã săn ảnh này với Tang Thiên Sơn cũng thuộc dạng nhẵn mặt nhau. Gã vốn có tí máu mặt trong giới paparazzi, số lần chụp trộm được hắn phải nói là nhiều không đếm xuể.
Gã thừa biết luật ngầm trong nghề: thường thì mấy vụ bám đuôi chụp choẹt vặt vãnh thế này, gặp celeb dễ tính thì có khi còn được chào hỏi tử tế. Khổ nỗi, đối tượng lần này lại là Tang Thiên Sơn — cái tên vừa nổi tiếng là khó ưa, vừa cậy nhà có gốc gác nên chẳng coi ai ra gì.
Nghĩ đến đây, tự dưng gã săn ảnh thấy chột dạ không yên...
Gã cứ dùng dằng mãi mới dám từ từ hạ kính xe xuống, nhìn Tang Thiên Sơn bên ngoài đang trùm kín như bưng: mũ, kính mắt, khẩu trang, không thiếu món nào ——
“Anh Tang!” Gã vội giở bài kể khổ trước: “Anh tha cho em lần này đi mà!”
“Dạo này đói tin quá anh ơi, bọn em sắp không có cháo mà húp đến nơi rồi!”
Lúc đầu, Tang Thiên Sơn vốn chỉ định bắt gã kia xoá ảnh đi là xong. Hắn chẳng mấy quan tâm chuyện mình bị chụp, nhưng lại không muốn Sầm Úc cũng dính vào... Song, ý nghĩ ấy vừa kịp loé lên trong đại não, đã lập tức bị một suy tính khác đè bẹp ngay sau đó.
Hắn ngoắc ngón tay về phía tay săn ảnh có biệt danh “Khỉ Ròm”:
“Chụp được gì rồi, đưa đây xem nào.”
Dù lòng dạ miễn cưỡng vô cùng, Khỉ Ròm vẫn phải dâng máy ảnh lên...
Tang Thiên Sơn lướt nhanh qua mấy tấm ảnh gã chụp được. Xem ra Khỉ Ròm đã bắt đầu bấm máy ngay từ lúc hắn lái xe vào garage đợi Sầm Úc.
Trong đó không chỉ có cảnh hắn đội mũ đeo kính đứng chờ, mà còn bắt được cả khoảnh khắc hắn bất giác mỉm cười khi Sầm Úc vừa vào xe.
Kế đó là những hình ảnh ở bãi đỗ xe gần nhà cậu, ghi lại cảnh hắn nghiêng mặt nói chuyện với cậu một lúc rồi bật cười.
Có cả ảnh chụp lẫn đoạn phim, tay nghề kể cũng không tệ.
Ảnh nào mặt hắn cũng rõ mồn một, còn Sầm Úc thì hoặc bị gương chiếu hậu che mất, hoặc chỉ là cái bóng lờ mờ nhạt nhoà.
Sau khi xem hết một lượt tất cả video và ảnh chụp, Tang Thiên Sơn chỉ xoá vài tấm lộ mặt Sầm Úc hơi nhiều, rồi quăng máy lại cho Khỉ Ròm.
“Được rồi.”
“Bỏ cái trò ăn vạ với tôi đi.” Hắn hất hàm về phía gã săn ảnh: “Cầm lấy, đừng có viết bài láo nháo quá.”
Dứt lời, hắn cũng chẳng buồn đeo lại khẩu trang hay mũ lưỡi trai gì sất, cứ thế một mạch bước thẳng về xế hộp của mình.
⭒°. ݁✮
Khỉ Ròm vội bật máy ảnh Tang Thiên Sơn vừa trả lên kiểm tra. Lúc trước thấy đối phương bấm xoá lia lịa, gã còn tiếc ngẩn tiếc ngơ, nhưng nhớ lại lời hắn ta dặn dò ban nãy, bụng gã bỗng nhen nhóm đôi chút hi vọng!
“... Gặp ma rồi.” Khỉ Ròm tự véo mình một cái.
Tang Thiên Sơn chẳng hề đụng đến tấm ảnh nào chụp hắn cả, mà chỉ xoá sạch mấy tấm thấy được góc nghiêng của anh bạn đi cùng kia thôi.
“Chẳng lẽ là tình nhân bí mật thật?” Khỉ Ròm lẩm bẩm: “Chứ không thì sao phải che chở kỹ càng thế kia?!”