Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 29

⭒°. ݁✮

“Chồng ơi, cuối tuần này anh rảnh không ạ?” Ngu Sân Ngọc đã lấy lại được bình tĩnh, y từ tốn ngồi xuống cạnh Sầm Úc.

Cậu không đoán được ý tứ của đối phương, bèn đáp: “Có gì thì nói thẳng đi.”

 

“Cuối tuần này Khương Nguyên Thanh mời mình qua khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nhà cậu ấy chơi.” Y cố ý gọi cả họ lẫn tên Khương Nguyên Thanh, chẳng rõ là để giữ kẽ hay muốn nhấn mạnh cho Sầm Úc nghe.

 

“Khương Nguyên Thanh?” Quả nhiên, Sầm Úc mắc câu ngay tắp lự.

 

“Cái tên bạn từ bé của em đó hả?”

 

Sầm Úc nhìn Ngu Sân Ngọc, khó chịu ra mặt: “Rủ em đi nghỉ dưỡng? Bộ hắn không biết em có bồ rồi sao?”

 

“Coi chừng lại âm mưu bày trò xấu xa gì đấy.” Cậu lèm bà lèm bèm: “Ha, anh nói có sai đâu, rõ ràng là hắn có ý với em mà!”

 

Oẹ!

 

Vừa dứt lời, Sầm Úc đã thấy lộn mửa trong bụng.

 

Cái mùi này tởm quá!

 

Cậu liếc mắt xem phản ứng Ngu Sân Ngọc, thấy hai má y bừng bừng ửng đỏ như đang giận dỗi…

 

Hay mình nặng lời quá rồi?

 

Sầm Úc bỗng thoáng chút áy náy, lỡ đâu Ngu Sân Ngọc khóc thì phải làm thế nào bây giờ! Đúng là cái của nợ hệ thống vớ vẩn, đến lời thoại cũng bắt mình tự bịa ra!

 

Cậu còn đang mải ngần ngừ chưa biết nên đỡ lời ra sao, Ngu Sân Ngọc đã đột ngột ngẩng lên, nở một nụ cười mỉm. Dù má y vẫn còn hồng au, song đôi mắt tuyệt nhiên chẳng có vẻ gì là muốn khóc cả.

 

“… Chồng à, anh lo xa rồi.” Ngu Sân Ngọc dịu dàng nói: “Sao cậu ấy thích em được chứ ạ?”

 

“Cậu ấy chỉ xem em như anh em thôi.”

 

Ha ha, giờ là anh em chí cốt, đợi đến lúc đi nghỉ dưỡng rồi thì chưa chắc đâu à nha!

 

Biết tỏng đường đi nước bước trong truyện, Sầm Úc thấy mình đã tỏ tường hết mọi thứ.

 

Nhận ra anh zai công No.2 sắp sửa ra sân khấu, Sầm Úc liền hứng khởi hẳn lên ——

 

“Thôi thôi, khỏi cần giải thích nữa, cuối tuần này anh rảnh.” Miệng vẫn cứ lẩm bẩm, cậu ném cho Ngu Sân Ngọc cái nhìn đầy ngờ vực: “Anh bảo rồi đấy, liệu mà tránh xa tên bạn kia của em ra.”

 

Nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc vẫn vẹn nguyên như cũ, đến cả sắc hồng nơi gò má cũng chẳng hề phai đi. Y nhìn Sầm Úc còn đang lầm rầm, đáp: “Vâng chồng ạ… Em nhớ rồi.”

 

⭒°. ݁✮

Vừa về đến phòng, đầu óc Ngu Sân Ngọc đã bị giọng điệu ban nãy của Sầm Úc chiếm trọn ——

 

Bé cưng sao mà đáng yêu thế không biết.

 

Nghi ngờ mình dan díu với người khác, thậm chí còn hờn dỗi nữa chứ…

 

Nghĩ tới đó, Ngu Sân Ngọc bỗng thấy lòng dạ cồn cào chẳng yên, cứ phải đi tới đi lui khắp phòng. Y lật tấm vải phủ trên bức tranh đang dang dở lên, đăm đăm ngắm nhìn hình bóng Sầm Úc do chính tay mình tô vẽ.

 

Rồi như một con thú mắc chứng hành vi rập khuôn (*), y bắt đầu đi đi lại lại hết vòng này tới vòng khác, phải đến sáu bảy vòng sau mà vẫn chẳng tài nào dằn nổi cơn xao động dưới đáy lòng.

 

Y bèn chuyển sang gọi điện làm phiền một người quen ——

 

“Ê.” Giọng Ngu Sân Ngọc khác một trời một vực với vẻ ngọt ngào đáng yêu ban nãy, y nói: “Cuối tuần bọn này tới.”

 

Đầu dây bên kia nghe khá ồn ào, đoán chừng Khương Nguyên Thanh đang giữa một cuộc vui nào đấy.

 

“Cả hai người à?” Hắn hỏi lại.

 

“Ừ.” Ngu Sân Ngọc đáp.

 

Không nén nổi máu khoe khoang cứ sục sôi trong người, y liền huyên tha huyên thuyên ngay với Khương Nguyên Thanh:

 

“Anh ấy đáng yêu chết đi được.” Ngu Sân Ngọc mê mẩn đắm đuối: “Vậy mà lại nghi ngờ cậu sẽ thích tôi… Còn biết ghen nữa cơ.”

 

Y lặp lại nguyên văn lời Sầm Úc ban nãy, trong đầu cứ tua đi tua lại vẻ mặt cậu lúc đó.

 

Rồi y nói tiếp vào điện thoại: “May mà tôi đã ghi âm hết rồi…”

 

“Để sau này còn bật lên nghe lại.”

 

“…” Khương Nguyên Thanh ở đầu dây bên kia chìm trong lặng thinh.

 

“Ê?”

 

“Cúp đây.” Ngắt máy xong, hắn ta phải cố lắm mới không xoa cánh tay đang sởn hết cả da gà lên của mình.

 

Đầu óc Ngu Sân Ngọc có vấn đề hay gì?!

 

Ai nghe mà chẳng biết đó rành rành là một thằng khốn đang thao túng tâm lý chứ?! Thế mà Ngu Sân Ngọc cứ đinh ninh rằng người ta ghen tuông mới tài!

 

Khương Nguyên Thanh siết chặt ly champagne trong tay, đứng ngoài ban công sảnh tiệc, bất giác nhấp một ngụm rượu.

 

Vừa lúc đó, khóe mắt hắn chợt bắt gặp một bóng người cũng đang bước ra đây ——

 

“Về lúc nào thế?” Khương Nguyên Thanh nhìn Lâu Bách Xuyên, lòng thoáng chút ngạc nhiên, không ngờ lại chạm mặt đối phương ở bữa tiệc này.

 

Lâu Bách Xuyên nới lỏng chiếc nơ trên cổ, anh dựa người vào lan can, thở ra một hơi dài rồi mới trả lời Khương Nguyên Thanh: “Cũng được một dạo rồi.”

 

“Vậy mà chẳng nghe ai đả động gì nhỉ.”

 

“Tạm thời chưa định về hẳn.” Lâu Bách Xuyên thẳng thắn đáp.

 

Khương Nguyên Thanh cũng biết sơ sơ vài chuyện nhà họ Lâu. Nghe đâu khởi nghiệp từ sản xuất, sau phát triển lớn mạnh rồi thì bắt đầu dính vào đủ thứ bê bối tai tiếng mà ai nấy cũng tường tận. Lâu Bách Xuyên vốn cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt với người nhà.

 

Ngoài anh ta ra, ông Lâu còn có tới ba cậu con trai và bốn cô con gái khác — đúng chuẩn một tay chơi thứ thiệt.

 

Quan hệ giữa đối phương với cha mình cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, xem chừng còn muốn tách ra tự gây dựng cơ đồ nữa kìa…

 

Trước đây, Khương Nguyên Thanh từng nghe phong thanh về chuyện ấy, song chẳng ngờ lại tình cờ gặp Lâu Bách Xuyên đúng vào lúc này.

 

Dù không tò mò hỏi thêm, nhưng đối với hắn, Lâu Bách Xuyên rõ ràng là một kẻ rất có năng lực, đáng để làm thân hơn nhiều so với lũ con cháu vô tích sự còn lại của nhà họ Lâu.

 

Nghĩ vậy, Khương Nguyên Thanh bèn ngỏ ý mời Lâu Bách Xuyên đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng vẫn chưa khai trương nhà mình chơi.

 

“Chưa khai trương à?” Lâu Bách Xuyên lấy làm lạ.

 

“Ừ, chỉ mời vài người bạn thôi, không có khách khác đâu.” Khương Nguyên Thanh cười đáp: “Toàn bể tắm riêng, ngoài cậu bạn nối khố của tôi với người yêu cậu ấy ra thì không còn ai cả.”

 

Thấy cũng khá thú vị, Lâu Bách Xuyên liền đồng ý ngay, hẹn luôn ngày giờ ghé biệt thự suối nước nóng của Khương Nguyên Thanh.

 

Ban công chỗ cả hai đang đứng hơi khuất, chắc vì không ai để ý có người ở đây nên đám đông bên kia nói chuyện oang oang chẳng buồn giữ ý gì:

 

“Tang Thiên Sơn gay thật hả?!”

 

“… Ối giời, thế thì chắc ông Tang tức lộn ruột lên mất.”

 

“Tôi đoán phen này Tang Thiên Sơn sắp bị đá khỏi nhà họ Tang tới nơi rồi.”

 

Giọng điệu bàn tán ra vào nghe đầy vẻ hả hê. Khương Nguyên Thanh vốn chẳng buồn bận tâm đến những chuyện vớ vẩn kiểu này, đang định hắng giọng nhắc khéo đám “loa phát thanh” kia rằng ở đây vẫn có người, thì giọng nói nọ lại tiếp tục:

 

“Nghe bảo Tang Thiên Sơn còn chạy hẳn đến công ty đón người ta về nữa cơ.”

 

“Tòa nhà Thiên Hòa á? Chỗ đấy thì có công ty nào nhỉ?”

 

Ban đầu Lâu Bách Xuyên cũng chả để tâm lắm, nhưng vừa nghe đến cái tên quen thuộc kia, chân mày anh lập tức cau lại ——

 

Chẳng phải đó là tòa nhà mình đang làm việc sao?

 

⭒°. ݁✮

(*): Hành vi rập khuôn (stereotypy): những hành vi lặp đi lặp lại một cách máy móc, không có mục đích rõ ràng, thường xuất hiện ở động vật bị nuôi nhốt, căng thẳng hoặc thiếu k*ch th*ch.

Bình Luận (0)
Comment