Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 31

⭒°. ݁✮

Oan quá! Oan thấu trời xanh luôn!

 

Sầm Úc thề là cậu chẳng hề có ý muốn đi quay show cùng Tang Thiên Sơn chút nào!

 

Vả lại, theo diễn biến cốt truyện, tuy giờ hắn ta đang mời cậu, nhưng chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển sang ngỏ lời với Ngu Sân Ngọc ngay thôi.

 

Nghĩ vậy, cậu liền làm bộ làm tịch tỏ vẻ trung thành với sếp:

 

“Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ!”

 

Cậu tiếp tục cam đoan: “Tôi đảm bảo sẽ không vì chuyện này mà chểnh mảng công việc.”

Dù sao thì hình tượng cố hữu của Sầm Úc ở công ty — chí ít là nhìn vẻ bên ngoài — vẫn rất ra dáng một kẻ cuồng công việc. Thế nên sau khi nghe câu trả lời từ cậu, Lâu Bách Xuyên chỉ im lặng nhìn chằm chằm Sầm Úc một lúc, không rõ là đang cân nhắc hay vẫn còn bán tín bán nghi.

Cuối cùng, anh ta gật nhẹ đầu: “Được, tôi biết rồi.”

 

“Cậu đi làm việc trước đi.” Nói đoạn, người đàn ông lại đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính.

 

Sầm Úc bèn nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng Lâu Bách Xuyên. Bởi vì đã vào giờ làm, dẫu các đồng nghiệp gần đó vẫn còn liếc mắt soi mói cậu, song cũng chẳng ai dám xúm lại hỏi han gì.

 

Cao Lan Diên ngồi bên cạnh dường như đang mải chìm vào dòng suy tư.

 

“Anh Sầm.” Hắn xoay ghế, nhìn về phía Sầm Úc: “Ảnh anh đi chụp hôm trước có bản in chưa ạ?”

 

Hắn hơi tò mò: “Em còn muốn xem cả bộ ảnh hoàn chỉnh nữa, thấy bữa đó trông anh chuyên nghiệp ghê.”

 

Nghe Cao Lan Diên hỏi, Sầm Úc khẽ nhíu mày: “… Chắc vậy?”

 

Thật ra, chính cậu cũng có biết gì đâu.

 

Ấy là vì trong truyện gốc, studio của bạn Sầm Úc chụp xong còn méo đưa cho cậu xem một bức ảnh nào! Sau đó, để cảm ơn cậu, người bạn kia đã gửi hẳn một bao lì xì đỏ chót.

 

Nhận được lì xì, Sầm Úc vẫn hơi thắc mắc, chẳng hiểu sao tự dưng bạn mình lại hào phóng đến thế.

 

Hóa ra là do bộ ảnh vừa chụp xong đã có người nhắm trúng, mua đứt luôn cả loạt, còn yêu cầu giữ kín không được công khai. Tuy chẳng quảng bá được gì, nhưng dường như bên kia cũng quen biết rộng, bèn tiện thể giới thiệu cho studio vài mối chụp trong làng thời trang.

 

Mà Sầm Úc là người góp công lớn nhất, dĩ nhiên anh bạn ấy phải gửi một phong bao thật hậu hĩnh rồi.

 

Trong truyện gốc, thấy bạn đưa nhiều tiền như vậy, Sầm Úc chẳng thèm quan tâm bộ ảnh đó rơi vào tay ai nữa. Nhìn màn hình lúc chụp cũng ổn áp, không hở hang hay lộ hàng gì, nên cậu chả hơi đâu rỗi rãi xoắn xuýt thêm.

 

Ai dè cái bộ ảnh “bảo mật tuyệt đối” đó lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp cậu sau này…

 

Trước câu hỏi của Cao Lan Diên, Sầm Úc ngẫm nghĩ một chốc.

 

Đằng nào thì đây là tình tiết bắt buộc phải xảy ra mà, ai mua cũng chả liên quan đến mình!

 

Thế nên, cậu chỉ đáp qua loa: “Chắc còn chưa chỉnh sửa xong.”

 

Vả lại anh bạn kia vẫn chẳng hề liên lạc gì với cậu.

 

Nghe vậy, Cao Lan Diên có vẻ hơi thất vọng: “Lúc đó em đứng xem, thấy bộ ảnh ấy đẹp lắm luôn.”

 

Ánh mắt hắn rơi xuống người Sầm Úc: “Nhìn là chỉ muốn giữ làm của riêng ngay.”

 

Bạn Sầm Úc đương nhiên làm sao thuê nổi cả một studio lớn, nên khu chụp chỉ là một góc con con. Cao Lan Diên còn nhớ hôm ấy trời nắng đẹp, hắn ghé qua xem một lát, rồi bất ngờ bắt gặp Sầm Úc với hình xăm vắt ngang bụng.

 

Người nọ lười biếng nằm dài trên tấm ga trải giường trắng tinh.

 

Khi cậu nghiêng mình, cơ bắp săn chắc nơi eo bụng hằn lên rõ mồn một dưới vầng ánh dương.

 

Cao Lan Diên đăm đăm quan sát rất lâu, đường nhìn dán chặt vào bộ xương rắn của đối phương, chẳng thể ngờ rằng một kẻ đẹp mã nhưng thực dụng ngồi cạnh mình lại có một khía cạnh riêng biệt thế này.

 

Sau đó hắn còn đi hỏi tên studio chụp ảnh của bạn Sầm Úc.

 

Vốn định mua lại bộ ảnh đó, nào ngờ đã bị người khác nẫng tay trên.

 

Cao Lan Diên híp mắt ngắm Sầm Úc vẫn còn ngơ ngác chẳng hay biết gì trước mặt, cảm thấy đối phương ngốc nghếch đến độ đáng yêu.

 

Thế là hắn cũng tủm tỉm cười, nói xa nói gần: “Anh Sầm này, cứ hỏi han một câu cho chắc đi ạ, nhỡ đâu bị người ta bán đứng thì sao?”

 

Nghe vậy, lòng Sầm Úc chợt gợn lên một mối nghi ngại… Lẽ nào Cao Lan Diên chính là kẻ đã mua bộ ảnh kia?

 

Vì những chuyện mình làm với Ngu Sân Ngọc bị phanh phui, nên hắn mới quay xe từ fan thành anti, tung thẳng bộ ảnh đó ra?

 

Sầm Úc lại quan sát kỹ nét mặt của đối phương, nhanh chóng gạt đi suy đoán vừa rồi: Cao Lan Diên không phải người mua ảnh, nhưng có lẽ hắn biết bộ ảnh đó đã bị người khác cuỗm mất.

 

Vậy nên mới nhắc nhở mình đây mà.

 

Tuy chẳng hiểu hắn ta tự dưng nổi hứng mua ảnh mình làm chi, cũng không cách nào lý giải tại sao hắn lại đột nhiên nhắc khéo, nhưng Sầm Úc vẫn gật đầu:

 

“Cảm ơn nhé, chú em.”

 

⭒°. ݁✮

Khương Nguyên Thanh đang cầm máy tính bảng xem báo cáo, bỗng thấy màn hình điện thoại loé lên một người mà ngày thường sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ——

 

Vừa nhìn rõ cái tên hiện trên danh bạ, da đầu hắn đã rần rần tê dại, nhưng vẫn phải gắng gượng bắt máy, cười cười chào hỏi: “Anh Cẩn Hành (*).”

 

Người gọi nào phải ai xa lạ, chính là anh trai của Ngu Sân Ngọc ——

 

Ngu Cẩn Hành.

 

“Cuối tuần này Sân Ngọc định đến biệt thự suối nước nóng của cậu à?”

 

Giọng Ngu Cẩn Hành không hề lạnh lẽo chút nào, thậm chí nghe còn khá ôn tồn, song tất thảy chỉ càng khiến Khương Nguyên Thanh gai hết cả người.

 

Hắn cười gượng mấy tiếng: “Vâng, vừa hay chỗ đó vẫn chưa mở cửa đón khách, Ngọc thích ngâm suối nước nóng nên em mời cậu ấy qua chơi luôn.”

 

Ngu Cẩn Hành ở đầu dây bên kia bật cười khẽ một tiếng: “Cậu cũng có lòng quá nhỉ.”

 

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu gã đã thay đổi một trăm tám mươi độ: “Thế sao tôi nghe nói thằng chó hoang kia cũng đi theo, hửm?”

 

Biết ngay là đến tra hỏi mà.

 

Khương Nguyên Thanh cứ ngỡ anh trai Ngu Sân Ngọc không thèm đoái hoài gì đến chuyện này, nhưng xem chừng bây giờ… Có lẽ gã đã sớm biết tỏng từ lâu, chẳng qua do người nọ chưa tổn thương đến Ngu Sân Ngọc nên mới mắt nhắm mắt mở làm ngơ mà thôi.

 

Chắc chỉ đợi Ngu Sân Ngọc chơi chán rồi sẽ tính sổ sau.

 

Khương Nguyên Thanh tự dưng có cảm giác như mình đang bao che cho thằng bạn thân yêu đương bậy bạ, rồi bị phụ huynh người ta tìm đến tận cửa hỏi tội.

 

Chạm mặt với Ngu Cẩn Hành, có lẽ vì những ám ảnh thuở nhỏ cứ đeo đẳng mãi, giờ đây hắn thật sự có hơi run sợ.

 

Đang nghĩ xem nên tìm cớ cho qua thế nào, thì đã nghe Ngu Cẩn Hành nói thẳng:

 

“Chuẩn bị cho tôi một căn biệt thự luôn đi.”

 

“Để xem…” Đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng: “…rốt cuộc là dòng thứ chó hoang nào mà làm Sân Ngọc chết mê chết mệt thế.”

 

⭒°. ݁✮

(*): Bản gốc là Ngu đại ca (虞大哥) — anh cả nhà họ Ngu, vì “anh Ngu” nghe hơi nhạy cảm trong tiếng Việt nên xốp đã đổi thành “anh Cẩn Hành”.

Bình Luận (0)
Comment