Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 32

⭒°. ݁✮

Rồi cũng đến tối thứ sáu.

 

Sầm Úc tắm rửa xong xuôi, vừa về phòng đã thấy ngay chú mèo ú đang ngồi chễm chệ trên đầu giường, mắt nhìn cậu chăm chú:

 

“Ký chủ, mai Khương Nguyên Thanh sẽ tới đón hai người đó.”

 

Nó kêu “meo” một tiếng, rồi lại gần dụi dụi đầu vào cổ tay cậu: “Còn nhớ truyện gốc viết gì hông?”

 

Sầm Úc tức khắc bày ra vẻ mặt như tráng sĩ chặt cổ tay (*).

 

Ấy là bởi trong nguyên tác, cảnh Sầm Úc ba hoa chích choè trên xe vừa phèn vừa hãm cành cạch: trước hết là nằng nặc đòi so chiều cao với Khương Nguyên Thanh, biết người ta cao hơn thì bắt đầu khó ở; rồi lại ngó thấy xe người ta, bèn cứ giả vờ bâng quơ hỏi dò giá bao nhiêu, có phải mua trả góp không.

 

Chưa hết, còn tọc mạch xem hắn làm việc ở đâu, tháng kiếm được mấy đồng.

 

Ha ha, bà mối chắc cũng phải gọi bằng cụ.

 

Khương Nguyên Thanh bị hỏi dồn tới phát cáu, bắt đầu nghi ngờ rằng não Ngu Sân Ngọc úng nước hay gì mà có thể vớ được thằng hãm hiếm có khó tìm thế kia.

 

Sầm Úc ngồi bên mép giường, sau khi lượn lờ khắp các group dạy đời trên Douban và bảy bảy bốn chín bài bóc phốt bên Xiaohongshu, cậu tổng kết được hẳn một danh sách những câu nói chuẩn trai tệ, bèn gật đầu với chú mèo ú:

 

“Tôi sẽ cố hết sức.”

 

⭒°. ݁✮

Lúc Khương Nguyên Thanh chạy xe tới dưới nhà Ngu Sân Ngọc, hắn lập tức bắt gặp hai bóng dáng đang đứng bên đường.

 

Thật ra hắn còn tính hỏi: Có xe rành rành sao không tự lái đi, cứ phải giả vờ như không biết làm chi…

 

Ánh mắt hắn xuyên qua lớp kính chắn gió, hướng về người đàn ông đang đứng cạnh Ngu Sân Ngọc.

 

Người kia tuy thấp hơn y vài phân, nhưng gương mặt lại mang theo vẻ đẹp trai hết sức lạnh lùng, khi không cười thì toát rõ sự thờ ơ hờ hững, như thể chẳng có ai hay bất cứ thứ gì trên đời này đủ sức khiến cậu ta bận tâm.

 

Dưới mắt là hai nốt ruồi lệ, mái tóc đen nhánh, nước da trắng lạnh, là kiểu gương mặt nhìn một lần sẽ nhớ mãi không quên.

 

Khương Nguyên Thanh ngẩn người mất vài giây, thật sự không ngờ bạn trai Ngu Sân Ngọc lại trông như thế này…

 

Bởi lẽ, qua lời kể của y — Sầm Úc vừa gia trưởng lại vừa nhỏ nhen, vậy mà kẻ luỵ tình như Ngu Sân Ngọc còn thấy bé cưng nhà mình chỗ nào cũng tốt, mắt gắn filter dày hơn cả fan cuồng đu idol.

 

Đỗ xe xong, Khương Nguyên Thanh mở cửa bước xuống, mỉm cười với Ngu Sân Ngọc, hắn vừa định lên tiếng thì ——

 

“Cậu độn đế tăng chiều cao đúng không?”

 

Sầm Úc đột ngột hỏi.

 

“?” Khương Nguyên Thanh không ngờ người nọ có thể thở ra một câu như thế.

 

Sầm Úc bắt đầu nói nhăng nói cuội, mắt không dám nhìn thẳng vào Khương Nguyên Thanh, sợ rằng mình sẽ không tài nào diễn tiếp nổi.

 

Cậu săm soi hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi liếc đế giày đối phương:

 

“Này chú em, có cần phải vậy không, làm màu quá đấy.”

 

“Gặp nhau thôi mà cũng độn thêm những sáu bảy phân?”

 

Trong khi đó, Khương Nguyên Thanh cao phải tầm mét tám sáu, hắn ăn vận đơn giản thoải mái, đôi giày nom kiểu gì cũng chẳng phải loại có thể nhét thêm đế.

 

Nhưng Sầm Úc vẫn cứ bịp bợm không chớp mắt.

 

“Tôi thấy cậu…” Cậu tiếp tục nói kháy: “Cùng lắm cũng chỉ mét bảy sáu thôi nhỉ?”

 

Rồi lại cười cười: “Không sao đâu, độn thêm vài phân chả có gì mất mặt, tôi hiểu mà.”

 

Nét ngờ vực trong mắt Khương Nguyên Thanh gần như không thể che giấu thêm được nữa. Hắn bất giác liếc sang Ngu Sân Ngọc bên cạnh, bắt gặp đôi ngươi long lanh của đối phương đang nhìn chằm chằm Sầm Úc, như thể thấy cậu nói rất hợp lý.

 

—— Ủa alo, cậu mất não rồi à?!

 

Khương Nguyên Thanh thật sự sắp phát khùng!

 

“… Tôi không độn chiều cao.” Hắn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

“Ừ rồi rồi, không độn thì không độn.” Sầm Úc mất kiên nhẫn đáp.

 

Ngu Sân Ngọc mím môi cười: “Phải đó, bọn tớ tin cậu không độn mà.”

 

“…”

 

Tổ cha nhà mày Ngu Sân Ngọc!

 

Khương Nguyên Thanh suýt nữa đã không thể giữ nổi phong độ lịch thiệp thường ngày, thằng ranh này lấy quyền gì mà tin với không tin chứ?!

 

Miệng hắn vừa định nói thêm, thì Sầm Úc đã tỉnh bơ mở cửa sau bên trái, ném túi đồ vào ghế: “Thôi được rồi, đừng lằng nhằng nữa, tôi ngồi sau.”

 

“Hai người lâu ngày không gặp, tiện thể nói chuyện với nhau luôn đi.”

 

Nghe thì ra chiều quan tâm thật đấy, nhưng chỉ mình Sầm Úc biết rằng cậu đang tạo cơ hội cho Ngu Sân Ngọc mà thôi!

 

Vả lại, khu biệt thự của Khương Nguyên Thanh nằm tuốt gần thành phố kề bên, lái xe cũng mất non hai tiếng đồng hồ…

 

Cậu thật sự không dám chắc mình có thể diễn tròn vai lâu đến thế, bèn quyết định lảm nhảm xong thì sẽ ngả ra sau giả vờ ngủ.

 

Tính toán như vậy, Sầm Úc nhìn Khương Nguyên Thanh mặt mày tái mét vừa ngồi vào ghế lái. Ngu Sân Ngọc dù rất muốn ngồi sau cùng cậu, nhưng lại ngại để Khương Nguyên Thanh thành “tài xế riêng” thì không ổn lắm, đành phải mở cửa ngồi vào ghế phụ.

 

Xe vừa nổ máy, Sầm Úc đã tiếp tục mở miệng:

 

“Ủa? Xe này của cậu trông cũng xịn đấy nhỉ, chắc tốn bộn tiền ha?” Cậu bắt đầu sờ mó từ ghế da phía sau đến nội thất bên trong, đã thế còn săm soi kỹ dàn loa, đoạn mới quay sang Khương Nguyên Thanh đang cầm lái: “Cậu mua trả góp con này đúng không?”

 

Hắn lập tức cau mày, nhìn Ngu Sân Ngọc ngồi bên cạnh, thật sự chỉ muốn mở miệng hỏi thẳng vào mặt y ——

 

Tên đó bị điên à?!

 

“Ờ…” Khương Nguyên Thanh đáp lấy lệ: “Không nhiều lắm.”

 

“Ồ, vậy đúng là chả đáng mấy đồng thật.” Sầm Úc nói rồi ngả người ra ghế sau.

 

“Cài dây vào.” Khương Nguyên Thanh cố nén giận.

 

Thấy hắn ta sắp không nhịn nổi nữa, Sầm Úc cũng biết điểm dừng, cậu ngoan ngoãn cài dây an toàn, ngồi im thin thít.

 

Còn Ngu Sân Ngọc vẫn cứ tủm tỉm mỉm cười, dường như chẳng hề nhận ra Sầm Úc đã làm mình bẽ mặt thế nào trong buổi gặp mặt làm quen đầu tiên giữa cả ba.

 

Thậm chí nụ cười còn có vẻ hài lòng lắm.

 

“Cậu đừng giận nhé.” Y nhẹ giọng nói với Khương Nguyên Thanh: “Chồng tớ thẳng tính vậy thôi, chứ không có ý xấu gì đâu.”

 

Sầm Úc: “…”

 

Khương Nguyên Thanh: “…”

 

Ôi mẹ ơi, yêu vào đúng là lú lẫn đáng sợ thật!

 

Nhưng trong bụng Ngu Sân Ngọc thật sự nghĩ gì, có lẽ chỉ mình y hay.

 

Phát hiện sự chán ghét và mất kiên nhẫn rõ mồn một nơi đáy mắt Khương Nguyên Thanh, y thấy Sầm Úc diễn quá đạt, chỉ mong sao cậu cứ nói thêm mãi, nói đến khi hắn ghét cay ghét đắng cậu luôn thì càng tốt.

 

Cái thứ chỉ thích làm màu ra vẻ ta đây như tên đó, vậy mà lúc gặp lại đòi xuống xe xách đồ giúp họ…

 

Người khác có lẽ sẽ cho rằng Khương Nguyên Thanh lịch thiệp ga lăng lắm, chỉ riêng Ngu Sân Ngọc chơi với hắn từ nhỏ mới biết thừa: chẳng qua hắn thấy mặt Sầm Úc nên nổi hứng tò mò, muốn đến gần ngắm cho rõ, thành ra mới có chuyện xuống xe đi tới tận đó.

 

Y thầm cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét dịu hiền mềm mại.

 

Khương Nguyên Thanh vừa mở nhạc trong xe ——

 

“Khoan đã, để tôi kết nối bluetooth, đổi nhạc của tôi.” Sầm Úc lại chen vào.

 

Khương Nguyên Thanh thật sự sợ đối phương lại bật mấy bài nhạc sàn quẩy tưng bừng lên, hắn vội vàng tắt âm đi:

 

“Thôi khỏi, tập trung lái xe thì hơn.”

 

Hắn vừa nói vừa liếc sang Ngu Sân Ngọc vẫn đang mỉm cười ngồi cạnh, quyết định nhắc nhở y một câu:

 

“Anh trai cậu… cũng tới đấy.”

 

Nói xong hắn liền im lặng, chờ xem phản ứng của Ngu Sân Ngọc.

 

Tuy khoé môi vẫn cong cong, ánh mắt y thoáng cái đã lạnh băng, nhưng vì còn phải giữ ý với Sầm Úc ngồi sau nên chỉ đành kiềm chế đáp:

 

“Vậy à? Thế thì trùng hợp thật.”

 

⭒°. ݁✮

(*) Tráng sĩ chặt cổ tay (壮士断腕): truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc c*n v** c* tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.

Bình Luận (0)
Comment