⭒°. ݁✮
Anh trai Ngu Sân Ngọc ư?
Nghe hai người phía trước nói chuyện, lại nghĩ tới ông anh kia của Ngu Sân Ngọc, Sầm Úc cũng thấy hơi sờ sợ trong lòng.
Thật ra, trong truyện gốc, cậu với nhân vật ấy có mấy khi đụng mặt nhau đâu — bởi người ta coi cậu là hạng “dân đen”, thứ “chó hoang” chẳng đáng để mắt tới.
Mà mình nhớ rành rành anh Ngu Sân Ngọc làm gì xuất hiện trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cơ chứ??
Sầm Úc vội vàng chọc chú mèo ú trong đầu lia lịa:
“Sao thế này!!” Cậu lấy hết sức ấn vào bụng con mèo cam tròn vo: “Sao Ngu Cẩn Hành bỗng dưng mò đến đây?”
Nó lộn một vòng, kêu “meo” một tiếng, mấy giây sau mới như thể vừa truyền xong dữ liệu:
“Không sao đâu, ký chủ.” Chú mèo ú nói: “Gã kia chỉ hơi nhớ Ngu Sân Ngọc tí thôi, với cả y đang bỏ nhà đi nữa, nên mới lén lút ghé qua ngó một cái. Hai người sẽ không chạm mặt nhau đâu.”
Chú mèo ú lấy móng vuốt vỗ ngực: “Trùm cuối cỡ đó thì chắc chắn không thể xuất hiện ngay lúc này được!”
Sầm Úc ngẫm nghĩ một lát, thấy nó nói cũng có lý, bèn tạm gác nỗi lo sang một bên.
Cậu tựa đầu vào cửa kính xe, có lẽ vì tối qua căng thẳng quá nên gần như chẳng chợp mắt được, Sầm Úc thiếp đi rất nhanh.
Mà cậu vừa chìm vào giấc ngủ không bao lâu, nụ cười trên mặt Ngu Sân Ngọc liền tắt ngấm.
“Lại lật mặt à?” Khương Nguyên Thanh nói.
“Suỵt, đừng làm bé Úc tỉnh giấc.” Ngu Sân Ngọc vội đưa tay ra hiệu im lặng.
Y ngoái đầu nhìn Sầm Úc đang tựa vào cửa kính, ngủ chập chờn không yên, chỉ ước gì mình có thể chui ngay ra ghế sau, ngồi xuống cạnh cậu, để cậu tựa đầu lên vai mình.
Nhìn Sầm Úc một hồi lâu, y mới quay mặt lại, giọng nói lạnh lẽo tựa băng giá: “Sao anh tôi biết?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai bây giờ?” Khương Nguyên Thanh đáp.
Hắn vừa lái xe vừa đối phó với mấy câu chất vấn của Ngu Sân Ngọc, thi thoảng lại liếc mắt về phía Sầm Úc ngồi ghế sau.
Phải công nhận trông cậu ta cũng ưa nhìn thật, nhưng hễ cứ mở mồm ra là làm người ta mất hứng ngay, chẳng hiểu sao Ngu Sân Ngọc si mê đến thế.
Khương Nguyên Thanh chỉ vừa lướt qua mấy giây, ai dè đã bị Ngu Sân Ngọc bắt gặp ngay.
Thế là y lại đeo mặt nạ giả tạo lên:
“Đừng nhìn nữa.”
“… Cậu đừng có điên.” Khương Nguyên Thanh cạn lời.
“Cậu coi cậu ta là tiên trên trời chắc, ai nhìn cũng phải thích hay gì?” Hắn liếc Ngu Sân Ngọc: “Với lại, tôi thẳng.”
Ngu Sân Ngọc chỉ cười cười không đáp lời.
“Cậu có biết người vừa mới khẳng định mình thẳng là ai không?”
“Ai?”
“Tang Thiên Sơn.” Y tiếp tục mỉm cười.
“…”
Nhớ đến mấy tin đồn ầm ĩ về Tang Thiên Sơn dạo gần đây, Khương Nguyên Thanh lập tức câm miệng.
Hắn đúng là thừa hơi mới đi cãi lý với đứa simp lỏ như Ngu Sân Ngọc!
⭒°. ݁✮
Sầm Úc ngủ say như chết, mãi đến khi xe vào tận khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới lơ mơ tỉnh dậy.
Nơi này của Khương Nguyên Thanh chủ yếu nhắm vào sự riêng tư, hầu hết đều là những căn biệt thự nhỏ có sân vườn, khách ở đâu chỉ biết ở đấy, không làm phiền lẫn nhau. Ngoài bể tắm ngoài sân, bên trong còn có cả khu tắm đặc biệt dành cho khách VIP, chỉ những ai đặt loại phòng nhất định mới được sử dụng dịch vụ này.
Vừa dừng ở cổng khu nghỉ dưỡng, đã có quản gia riêng lái xe golf đưa khách về tận biệt thự của họ.
Vì hướng đến việc chữa lành nhờ thiên nhiên và sự sang trọng đẳng cấp, mật độ cây xanh trong toàn khu nghỉ dưỡng rất cao, các loại phòng gần như ẩn mình giữa những tầng cây cối um tùm — nói tóm lại là rất dễ lạc.
Căn biệt thự Khương Nguyên Thanh sắp xếp cho hai người cách cổng khu nghỉ dưỡng chừng nửa giờ đi xe.
“Nghe nói vào mùa thu, trong sân sẽ có lá phong đấy ạ.” Ngu Sân Ngọc ngồi ghế sau xe golf, thủ thỉ với Sầm Úc.
Cậu thì đang lơ đễnh, cố nhớ lại chỗ vừa xuống xe ban nãy, lòng cứ ngờ ngợ như có ai đó đã đến trước họ.
Lẽ nào là Ngu Cẩn Hành?
“Nghe nói bể tắm trong phòng mình toàn cánh hoa thôi.” Tựa hồ không hề nhận ra Sầm Úc đang mất tập trung, Ngu Sân Ngọc vẫn nhiệt tình giới thiệu.
Suốt đường đi, quản gia cũng luôn miệng huyên thuyên về các bể tắm suối nước nóng khác nhau trong khu nghỉ dưỡng.
Sầm Úc nghe được một lúc thì thấy điện thoại mình rung lên ——
Cậu mở ra xem, Lâu Bách Xuyên gửi tin nhắn đến:
【 Lâu Bách Xuyên: Cậu có laptop ở đó không? 】
Sầm Úc: …?
Cha nội này ấm đầu hả trời?!
Sầm Úc trừng mắt nhìn màn hình, thứ bảy mà hỏi mình có ôm laptop theo không?!
Cậu bèn thẳng tay làm lơ, nhét luôn điện thoại vào túi.
“Ai thế anh?” Ngu Sân Ngọc tựa vào vai Sầm Úc, mắt dán lên màn hình điện thoại đối phương.
Ban nãy y đã thoáng thấy tên Lâu Bách Xuyên bên trên.
“Cha nội thần kinh.” Sầm Úc đáp: “Chu Bái Bì (*) đội mồ sống dậy.”
Nghe vậy, Ngu Sân Ngọc cười thầm trong bụng, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra đồng lòng căm phẫn: “Cuối tuần mà còn bắt người ta đi làm.”
Y lại nghiêng người tựa vào Sầm Úc, ánh mắt không rời khỏi cậu: “Hay là anh nghỉ việc đi ạ?”
“…?” Sầm Úc ngỡ ngàng nhìn Ngu Sân Ngọc.
“Nghỉ việc?”
Cậu vừa định hỏi “Thế em nuôi anh à?”, thì đã nhận ra câu đó vốn chả ăn thua gì với Ngu Sân Ngọc.
Thể nào y chẳng đáp “Em nuôi anh” cho mà xem.
Thế là cậu đành nuốt ngược lời vào bụng, cố lờ đi đôi mắt long lanh như sao trời của đối phương: “Thôi kệ, sếp có ngáo cũng chẳng ảnh hưởng đến miếng cơm của anh.”
Đôi ngươi Ngu Sân Ngọc bỗng chốc tối sầm xuống.
Y đang định được đà khuyên Sầm Úc bỏ việc quách cho rồi, cứ ở nhà là được, thì tiếng chuông lại tiếp tục réo lên.
Sầm Úc bực dọc móc điện thoại ra, thấy lần này Lâu Bách Xuyên còn gọi thoại hẳn hoi ——
“…” Thôi kệ.
Cứ nói thẳng là mình đang đi nghỉ mát, không vác theo laptop là xong.
Cậu vừa bắt máy, Lâu Bách Xuyên ở đầu dây bên kia lập tức hỏi ngay:
“Cậu đang ở nhà à?”
“Không ạ.” Sầm Úc vội đáp, đoạn bổ sung: “Ban nãy tôi ra ngoài nên không thấy tin nhắn, giờ tôi đang đi chơi với bạn.”
“Vậy chừng nào cậu về nhà?” Giọng Lâu Bách Xuyên nghe rất bình tĩnh: “Bên khách hàng muốn sửa lại một điểm trong bản đề án lần trước cậu nộp.”
“…” Anh méo có máy hay sao, không tự sửa được hả?!
Tuy Sầm Úc chửi thầm là thế, nhưng miệng vẫn cười hi hi: “Tôi đang ngâm suối nước nóng với bạn, chắc phải tới tối cuối tuần mới về nhà được.”
“… Ngâm suối nước nóng?” Giọng Lâu Bách Xuyên có chút ngắc ngứ.
Đúng lúc ấy, quản gia dường như vừa nghe được tin gì đó từ bộ đàm.
Ông vội nói với Sầm Úc:
“Phía trước có một thân cây mới tỉa ban sáng bị rơi xuống, chắn ngang đường mất rồi ạ.” Ông áy náy: “Có lẽ quý khách phải đợi một lát.”
Sầm Úc nghe câu được câu chăng, nhưng khi chạy đến chỗ thân cây đổ, cậu lại bất giác trông thấy chiếc xe golf quen thuộc phía trước.
Cùng với đó là giọng nói trong điện thoại cũng ngày một gần hơn.
Sầm Úc: …
Nghe tiếng động, Lâu Bách Xuyên ngoảnh lại, nhìn về phía Sầm Úc đang ngồi trên chiếc xe golf ngay phía sau mình.
“Ha ha, khéo thật.” Cậu liền cất tiếng chào đối phương, xòe hai tay ra: “Tôi không mang máy tính theo thật mà.”
⭒°. ݁✮
(*) Chu Bái Bì (周扒皮): Một nhân vật địa chủ keo kiệt, bóc lột trong tác phẩm văn học và điện ảnh nổi tiếng của Trung Quốc, "Gà gáy nửa đêm" (半夜鸡叫). Hình tượng Chu Bái Bì thường được dùng để ám chỉ những kẻ bóc lột sức lao động, keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.