⭒°. ݁✮
Lâu Bách Xuyên cau mày, có vẻ cũng không ngờ lại chạm mặt Sầm Úc ở đây. Gần như ngay lập tức, anh ta bất giác cảm nhận được một ánh mắt chẳng mấy thiện chí đang chĩa thẳng tới mình.
Nhìn kỹ lại, đúng là Ngu Sân Ngọc ngồi bên cạnh Sầm Úc.
Đầu y tựa lên vai cậu, ánh mắt trừng Lâu Bách Xuyên hệt như được tẩm độc. Vậy mà vừa thấy anh ta liếc sang, y liền nhoẻn môi cười, rồi ngẩng lên nhìn Sầm Úc: “Lúc trước anh tính mang máy theo, em bảo lỉnh kỉnh quá nên không cho đấy chứ.”
Y quay qua Lâu Bách Xuyên với vẻ mặt đầy áy náy, song lời nói lại phảng phất ẩn ý khác: “Là do tôi cả đấy ạ, anh đừng trách Sầm Úc nhé.”
“…”
Sầm Úc không ngờ Ngu Sân Ngọc còn chủ động nhận sai thay mình.
Hình tượng đối phương trong lòng cậu tức khắc trở nên vĩ đại hơn hẳn!
Giờ đây, Ngu Sân Ngọc đã hoá thành một người vừa chăm chỉ chịu khó, vừa rộng lượng tốt bụng, đã thế còn biết đứng ra nhận lỗi giải vây giúp mình!
Lâu Bách Xuyên cũng chẳng ngờ Ngu Sân Ngọc lại giở trò này ngay trước mặt mình, anh ta tức đến độ sắp bật cười.
Thật ra anh chỉ thuận miệng hỏi Sầm Úc một câu, vì khách hàng bỗng dưng đòi sửa. Bình thường bên đó vốn chẳng bao giờ duyệt bản thảo, nay lại đổi ý phê chuẩn vào cuối tuần.
Hiện giờ anh ta đang không tiện, vả lại Sầm Úc cũng là người phụ trách chính, nên mới hỏi xem cậu có thời gian không.
Dĩ nhiên nếu Sầm Úc không rảnh, anh ta cũng thừa cách xoay xở, nhờ quản gia khách sạn mua tạm laptop hoặc tính đường khác chẳng hạn.
Vậy mà Ngu Sân Ngọc lại chủ động nhận lỗi cho Sầm Úc, khiến anh ta trông chẳng khác nào một gã địa chủ ngang ngược đang cố sống cố chết bóc lột đứa làm thuê tội nghiệp.
Vừa để Sầm Úc mang ơn, vừa làm ấn tượng của cậu ta về anh xấu đi một bậc.
“Không sao.” Lâu Bách Xuyên cúp máy, mắt đảo sang Ngu Sân Ngọc: “Tôi đã nhờ quản gia khách sạn mua giúp laptop mới rồi.”
Đoạn, anh ta gật đầu với Sầm Úc: “Cuối tuần vui vẻ.”
Đúng lúc đó, cành cây chắn ngang đường cũng vừa được dọn xong. Dường như quản gia của Lâu Bách Xuyên đã đánh hơi được mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây, nên anh ta vừa dứt lời là ông liền cho xe golf vọt đi ngay.
Còn quản gia của Sầm Úc thì cố tình chạy chậm lại một chút, tạo khoảng cách giữa hai xe.
“… Em không thích anh ta.” Ngu Sân Ngọc thẳng thừng lên án.
“?” Sầm Úc nghe mà sững người!
“Tại sao?!”
Thụ chính của tôi ơi, sao cậu lại không yêu anh zai công No.1 kia chứ!
Nhờ cái lợi gần nước gần lửa, Lâu Bách Xuyên trong truyện gốc được lòng nhiều fan lắm mà!
“Anh ta bắt anh tăng ca.” Ngu Sân Ngọc cố ý nói, rồi lại làm bộ nũng nịu, dụi dụi người vào ngực Sầm Úc.
Y thỏa mãn hít hà mùi sữa tắm giống hệt của mình còn vương trên cổ áo đối phương, hương gỗ bách quen thuộc khiến y chợt có cảm tưởng như đang đánh dấu lãnh thổ…
Đoạn, y ngẩng lên nhìn Sầm Úc: “Mình đang đi nghỉ mát mà anh, kệ người ta đi.”
Tốt nhất là cái ngữ ấy chết bờ chết bụi ở đâu cho khuất mắt!
Ngu Sân Ngọc ác độc nghĩ bụng: hay là xỉu luôn trong bể nước nóng rồi bị khiêng ra ngoài thì càng hay!
Ở một nơi xa lắc nào đó, Khương Nguyên Thanh bỗng hắt xì một cái, nào hay biết khu nghỉ dưỡng của mình còn chưa kịp khai trương, Ngu Sân Ngọc đã nghĩ sẵn cả lý do để nó phải đóng cửa rồi.
Nghe vậy, Sầm Úc thở dài thườn thượt.
Thật lòng cậu chỉ ước mấy gã tư bản bắt nhân viên tăng ca cuối tuần như Lâu Bách Xuyên bị treo cổ lên cột đèn cho rảnh nợ, nhưng vì còn phải diễn theo cốt truyện, cậu đành nói đỡ cho đối phương vài câu:
“Ha ha, chắc tại anh ta làm việc chỉn chu quá thôi?”
Cậu cố gắng vắt óc tìm một ưu điểm của Lâu Bách Xuyên.
Ngu Sân Ngọc khẽ cau mày. Y liếc Sầm Úc, dĩ nhiên biết cậu đang lựa lời bênh vực Lâu Bách Xuyên…
Rõ ràng người nọ ghét Lâu Bách Xuyên là thế, cớ gì giờ này lại đi nói đỡ cho đối phương?
Tuy lòng thấy hơi là lạ, nhưng cuối cùng y vẫn chỉ gật đầu, không nói thêm lời nào.
⭒°. ݁✮
Chẳng mấy chốc, xe golf đã đưa họ tới căn biệt thự nghỉ tạm mang tên “Hồng Diệp Viện”.
Trong sân trồng toàn cây phong, tiếc là giờ chưa phải mùa lá đỏ.
Sầm Úc chỉ liếc qua một cái rồi theo chân quản gia đang xách hành lý vào trong.
Bên trong chẳng những có hai bể nước nóng riêng mà còn được trang bị cả phòng tắm vòi sen và các tiện nghi khác.
Đặc biệt, một phòng tắm được thiết kế theo kiểu nửa kín nửa hở, nằm ngay giữa rừng phong.
Có thể vừa tắm vừa ngắm toàn bộ cảnh đẹp trong sân.
Các phòng tắm còn lại thì như bình thường, đặt kín trong nhà.
Ngoài ra, phòng ốc đồ đạc đủ đầy chẳng thiếu thứ gì, lại có cả một cửa sổ sát đất để dễ bề chiêm ngưỡng không gian chung quanh.
Sầm Úc lặng lẽ đi ngó nghiêng đông tây, rồi bỗng dưng nhận ra một vấn đề hết sức quan trọng!
—— Căn biệt thự này chỉ có một phòng ngủ chính!
Đã thế còn là giường đôi nữa chứ!!!
Trời đất quỷ thần ơi! Phận làm công lót đường như mình sao có thể ở chung với thụ chính được!
Mở cửa phòng ngủ, ngay khoảnh khắc chiếc giường đôi tổ chảng kia đập vào mắt, Sầm Úc lập tức đứng hình mất mấy giây…
Đó là chưa kể một trong hai bể tắm riêng còn nằm ngay sau cánh cửa lùa.
Đúng là thiết kế quá chu đáo cho các cặp đôi!
“… Ồ, giường đôi này.” Ngu Sân Ngọc đi sau Sầm Úc, nheo mắt nhìn chiếc giường đôi trong phòng.
Thật ra đây đâu phải do y sắp đặt gì trước, mà vì Khương Nguyên Thanh thấy hai người đã quen nhau rồi, chẳng lẽ tới nghỉ dưỡng mà cũng phải ở phòng tiêu chuẩn à?
Vậy nên hắn ta mới cố ý xếp cho phòng này.
Ngu Sân Ngọc bước tới cạnh Sầm Úc, nhìn vào gáy cậu: “Anh có muốn đi ngâm mình trước một lát không ạ?”
Y hỏi, nét mặt trông săn sóc vô cùng.
Nghe vậy, Sầm Úc tức khắc gật đầu lia lịa!
Cậu cũng đang phải nghĩ cách cho qua chuyện đây.
Thế là cậu liền ngồi xổm xuống định lục vali —— Nhưng khổ nỗi vali này lại do Ngu Sân Ngọc soạn, vừa mở ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo thường ngày, đồ ngủ, và…?
“…” Sầm Úc liếc nhìn hộp q**n l*t còn chưa bóc tem trước mặt, đúng là cỡ của cậu thật.
Nhưng rõ ràng mình quen mặc quần đùi cơ mà! Đâu phải kiểu sịp tam giác co giãn này!
Thấy cái hộp trên tay Sầm Úc, mặt Ngu Sân Ngọc đỏ bừng lên: “… Hình như em lấy nhầm rồi…”
“… Lấy nhầm?” Cậu ngơ ngác lặp lại lời đối phương.
“… Vâng.” Ngu Sân Ngọc hơi e thẹn: “Cái này em mua cho em.”
“Nhưng vẫn còn mới nguyên ạ.” Y cúi xuống nhìn Sầm Úc đang ngồi xổm cạnh vali: “Anh mặc tạm cũng được.”
Y áy náy nói tiếp: “Tại vỏ hộp giống nhau quá, em không để ý nên mới soạn nhầm.”
Vừa nói, Ngu Sân Ngọc vừa mở ngăn vali kế bên, lôi ra một hộp y như đúc.
“Khi đó em lỡ tay mua hơi nhiều một chút.”
Sầm Úc nhìn kỹ lại, thấy đúng là đồ mới tinh, chắc Ngu Sân Ngọc lấy nhầm kiểu thật.
Nhưng mà…
Cậu liếc liếc chiếc q**n l*t, không ngờ Ngu Sân Ngọc lại thích loại này…
Cứ tưởng đóa sen trắng ngây thơ như y sẽ hay mặc kiểu kín cổng cao tường, thoải mái hơn chứ.
Chẳng muốn bàn thêm chuyện đồ lót làm gì, Sầm Úc vội vơ quần áo thay rồi chuồn vào khu suối nước nóng riêng phía sau cửa lùa.
Chỉ còn Ngu Sân Ngọc đứng cạnh vali, y bật cười khe khẽ:
“Dễ thương.”