⭒°. ݁✮
“Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Vừa bước vào, Sầm Úc đã túm lấy con mèo ú mà gửi tín hiệu SOS.
Bể tắm trong phòng này chỉ đủ cho hai người, bên ngoài cửa kính sát đất là cảnh vườn kín đáo, nhưng Sầm Úc còn tâm trạng đâu mà ngắm với nghía.
Lúc vào đây, cậu đã cố ý cầm theo điện thoại, cốt suy nghĩ xem nên kiếm cớ gì để lát nữa không phải ngủ với Ngu Sân Ngọc.
Phận làm nền quèn như mình lấy đâu ra quyền ở chung phòng với thụ chính chứ!
Cái não bé tí của chú mèo ú cũng cố nghĩ giúp Sầm Úc một hồi, cuối cùng chỉ kêu “meo” một tiếng rồi quyết định chuồn đi chơi.
Mang tâm trạng chuẩn bị chết đến nơi, Sầm Úc c** đ* ngâm mình vào bể tắm. Cậu tựa người lên thành, vừa nhìn khoảng sân vắng lặng bên ngoài, vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của Ngu Sân Ngọc.
Cậu nhận ra từ lúc mình vào đây, hình như y chẳng đi đâu hết, vẫn cứ ở lì trong phòng.
Toang rồi.
Sầm Úc nghĩ bụng.
Ngu Sân Ngọc ngồi bên mép giường, mắt không rời khỏi cánh cửa phòng tắm Sầm Úc vừa bước vào.
Ngay khi ánh đèn vàng ấm áp bên trong bật sáng, bóng hình cậu lập tức in lên mặt cửa lùa.
Đây vốn là loại cửa giấy kiểu cổ, được người ta cố tình chế tác để nhuốm màu năm tháng xưa cũ, bên trên có vẽ họa tiết lá phong.
Ngu Sân Ngọc dễ dàng nghe được tiếng nước xao động trong bể tắm, thậm chí là cả hơi thở phào đầy khoan khoái của Sầm Úc.
Y cứ ngồi yên đấy một lát —— cho đến khi điện thoại bỗng rung lên từng hồi.
Y không buồn để ý.
Nhưng hồi chuông vẫn dai dẳng mãi chẳng chịu ngừng.
Rốt cuộc, Ngu Sân Ngọc cũng móc điện thoại ra xem. Liếc cái tên bên trên, y không hề ngạc nhiên, bởi ngoài anh trai của mình ra thì còn ai đủ nhẫn nại để gọi cho y kiểu này nữa?
Thoáng thấy bóng Sầm Úc mờ ảo sau ô cửa giấy, Ngu Sân Ngọc chắc chắn cậu sẽ chưa ra vội, bèn đi thẳng một mạch khỏi phòng ngủ.
“Đến gặp anh.” Giọng Ngu Cẩn Hành vang lên ở đầu dây bên kia.
“Không.” Ngu Sân Ngọc giờ đây hoàn toàn chẳng còn vẻ dịu dàng như lúc đứng trước mặt Sầm Úc, y đáp lời anh trai mình: “Tôi đã nói đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Ngu Cẩn Hành im lặng, dường như đang suy ngẫm gì đó.
Mãi lâu sau, gã mới lên tiếng: “Mày nghĩ mày cứ giả vờ tội nghiệp là sẽ có người thích mày chắc?” Đầu dây bên kia cười khẩy một tiếng: “Nó mà biết bộ mặt thật của mày thì có mà chạy mất cả dép.”
“Còn cái phòng ngủ của mày…”
Gã còn chưa dứt lời, Ngu Sân Ngọc đã cắt ngang ngay.
Y mở thẳng cửa phòng, bước ra ngoài: “Thôi lằng nhằng, anh đang ở đâu?”
⭒°. ݁✮
Sầm Úc bên này vẫn đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ngu Sân Ngọc rời khỏi phòng. Ngay sau đó, cậu nhận được tin nhắn của y:
【 Ngu Sân Ngọc: Chồng ơi, Khương Nguyên Thanh muốn tìm em ôn chuyện cũ, em qua chỗ cậu ấy một lát nha ~ 】
Đọc xong, Sầm Úc liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thả mình chìm trong làn nước nóng hổi, ngâm đến khi đầu óc bắt đầu choáng váng mới lò dò bò ra khỏi bể.
Giờ Ngu Sân Ngọc không có ở đây, mình cũng chẳng cần phải giữ kẽ làm chi.
Sầm Úc bèn vớ cái khăn tắm bên cạnh lau khô người, lấy thêm một chiếc khăn mới tinh khác quấn ngang hông, đoạn mới bước ra khỏi gian tắm riêng.
Rảo chân từ phòng ngủ ra ngoài, cậu tìm đến quầy bar mini trong phòng khách, lấy một chai nước khoáng lạnh rồi tu ừng ực mấy hơi liền.
Đợi cơn váng vất trong đầu dần lắng xuống, Sầm Úc vừa định quay lại thay đồ thì chợt phát hiện một bóng dáng đang đứng sừng sững ngay ngoài sân tự khi nào.
Dường như đối phương cũng không ngờ lại chạm mặt người khác ở đây, nét mặt thoáng chút ngỡ ngàng, vội vàng quay người đi.
Sầm Úc còn chưa kịp nghĩ xem vì sao sân vườn riêng lại có người lạ — đã thế còn là một kẻ nom chẳng giống quản khách sạn tí nào — cậu liền tức khắc ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào phòng ngủ. Cậu thay quần áo cho chỉn chu rồi mới bước trở ra phòng khách.
Vậy mà người nọ vẫn cứ đứng đó, chưa hề rời khỏi.
Thấy Sầm Úc đi tới, gã bèn nhìn cậu với ánh mắt đầy áy náy.
Cậu đẩy cánh cửa gần sân vườn, bước thẳng ra ngoài ——
“Xin lỗi, tôi không ngờ nơi này đã có người ở.” Người nọ cất tiếng trước. Gã mặc đồ thoải mái, áo len màu be cùng chiếc quần gần như đồng màu. Dáng người tuy cao ráo nhưng da dẻ lại nhợt nhạt, thân mình có phần quá mức gầy gò, xem chừng không được khoẻ khoắn lắm.
Nói xong, gã ho khẽ mấy tiếng, rồi cười với Sầm Úc: “Để em chê cười rồi.”
Sầm Úc đang hơi phân vân không rõ đối phương là ai, bởi Khương Nguyên Thanh đã nói rằng ngoài họ ra, khu nghỉ dưỡng này chẳng còn người nào khác cả.
Nhưng Lâu Bách Xuyên đã mò tới được, thì giờ thêm một kẻ không quen không biết nữa cũng đâu có lạ gì.
Cậu bèn lắc đầu: “Không sao.”
Ngước nhìn đối phương, Sầm Úc đắn đo một chốc rồi mở lời: “Anh cũng là khách ở quanh đây ạ?”
“Em là bạn của cậu Khương à?” Người kia dịu giọng hỏi.
Cậu Khương? Nghe cách gọi Khương Nguyên Thanh đầy vẻ xa lạ ấy, Sầm Úc cứ ngỡ đây là đối tác làm ăn của hắn.
“Cũng gần như vậy.” Sầm Úc ậm ừ đáp.
Người lạ mỉm cười, dáng điệu thản nhiên chẳng mấy bận tâm, gã ta khẽ khàng cất lời với cậu: “Thấy cây phong đẹp quá, lại nghe nói nơi này tạm thời chẳng có ai… nên tôi mới mạo muội vào xem một chút.”
“Chắc quản gia bên đó nhầm lẫn thôi.” Sầm Úc cũng không quá để ý, cậu vốn chẳng có ý định kết thêm bạn mới, chỉ gật đầu rồi định bụng sẽ lịch sự tạm biệt.
Nào ngờ người đàn ông ấy lại tò mò nhìn cậu:
“Thứ lỗi tôi hơi đường đột, không biết em có từng làm mẫu ảnh bao giờ chưa?”
“?”
Câu hỏi kiểu gì vậy?
Sầm Úc thấy hơi khó hiểu.
Người đàn ông vội nói: “Dạo trước tôi tình cờ mua được một bộ ảnh.” Nụ cười đối phương thoáng chút ngần ngại, rồi lại ho khẽ thêm vài tiếng. Gã lấy tay che miệng, dường như định lấy gì đó ra, nhưng thấy có người ở đây nên lại thôi…
“Không sao.” Sầm Úc chú ý đến động tác của gã ta: “Anh muốn uống thuốc ạ?”
“Phải.” Người đàn ông đáp, nét mặt vẫn còn hơi ngượng nghịu, đoạn lấy lọ thuốc từ trong túi ra.
Mắt Sầm Úc vội lảng đi, cậu không có ý tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Thấy người đàn ông mặc quần áo kín mít giữa tiết trời chẳng mấy lạnh lẽo thế này, cậu cũng đoán được phần nào tình trạng sức khỏe của đối phương.
“Hay anh vào nhà ngồi đi?” Sầm Úc hỏi: “Để tôi lấy chai nước cho anh uống thuốc trước đã.”
Người đàn ông có phần ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng rồi lập tức mỉm cười ngay.
Dù cả người trông xanh xao nhợt nhạt, nhưng đường nét gương mặt lại sắc sảo vô cùng, cả mái tóc lẫn màu mắt đều đen láy như mực. Có lẽ vì thể trạng vốn không được tốt, dưới mắt gã hằn chút quầng thâm, làn môi cũng phai màu đi ít nhiều.
Ấy vậy mà những thứ đó chẳng hề làm lu mờ vẻ ngoài ưa nhìn của gã mảy may, trái lại còn tạo nên một nét đẹp u ám đầy ma mị.
“Được, vậy thì cảm ơn em.” Người đàn ông cười nói.