Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 36

⭒°. ݁✮

Người đàn ông vào phòng rồi lại ho khẽ một tiếng.

Tiếng ho khiến Sầm Úc phải nhìn sang, cậu đưa chai nước trong quầy bar mini cho gã.

Người kia nhận lấy, móc lọ thuốc trong túi ra, dốc hai viên vào miệng rồi mở chai nước Sầm Úc đưa, nuốt xuống.

Thấy đối phương uống thuốc xong xuôi, Sầm Úc mới sực nhớ ra câu hỏi lúc trước:

“Bộ ảnh ban nãy anh nói là…?”

Cũng chẳng trách cậu nghĩ nhiều, chủ yếu do hai từ “ảnh” và “người mẫu” rất dễ gợi nhớ đến bộ ảnh ai đó đã mua mất kia.

Cậu dè dặt quan sát đối phương, khó có thể tin rằng kẻ tung ảnh sau này lại chính là gã ta.

Lẽ nào là fan ngầm của Ngu Sân Ngọc?

Nghe vậy, người đàn ông bèn giải thích rằng mình vô tình nhìn thấy một bộ ảnh, cảm thấy rất ưng ý nên không kìm được mà mua luôn. Gã cười ái ngại với Sầm Úc: “Sức khỏe tôi không tốt lắm, mà bình thường sống cũng khá… chừng mực.”

Gã khựng lại một chút rồi tiếp lời: “Thành ra khi thấy bộ ảnh đó, tôi… có hơi ngưỡng mộ trạng thái như vậy.”

Người đàn ông ngại ngùng mỉm cười: “Thế nên mới bỏ tiền ra mua.”

Gã nhìn Sầm Úc: “Tuy rằng hơi thất lễ, nhưng ban nãy tôi vô tình trông thấy hình xăm trên người em… cảm giác hơi giống với người mẫu trong bộ ảnh tôi mua.”

“Vì vậy tôi mới hỏi xem em có từng làm mẫu ảnh trước đây không.”

Sầm Úc nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại đối phương —— Sau khi được rửa và phóng lớn lên, nó được treo trong một căn phòng bốn bề trống huơ trống hoác, nom cứ như một nơi chỉ để trưng bày ảnh.

Dù thấy được mỗi một góc nhỏ, song Sầm Úc cũng có thể mường tượng ra gian phòng của người đàn ông này rộng lớn và mênh mông đến nhường nào.

Bảo sao gã dư tiền mua cả bộ ảnh đó.

Cậu thầm nhún vai, đoạn lại đăm đăm quan sát kỹ gương mặt đối phương.

Tiếc là trong truyện gốc chẳng có nhân vật nào mang dáng dấp như người này…

Chắc là fan ngầm thôi.

Nghĩ thế, cậu bèn thăm dò: “Anh có biết Ngu Sân Ngọc không?”

“Ngu Sân Ngọc?” Nụ cười trên môi người đàn ông không hề suy suyển: “Hình như tôi có nghe qua.”

Ồ, xem ra lúc này vẫn chưa thành fan.

Sầm Úc đã rõ, cậu thầm gật gù. Đối chiếu với dòng thời gian trong truyện gốc, hẳn là người đàn ông này cũng xem xong show thực tế của Ngu Sân Ngọc rồi mới đâm ra yêu thích.

Dù gì thì trong chương trình đó, Ngu Sân Ngọc đã tỏ ra tốt bụng hết mực, còn rất biết nghĩ cho người khác.

Người đàn ông định nói thêm thì chợt thấy điện thoại rung lên. Gã cụp mắt nhìn thoáng qua, rồi cảm ơn Sầm Úc một lần nữa, cảm ơn vì cậu đã bỏ qua hành động đường đột của mình, lại còn giúp đỡ gã.

Khách sáo quá nhỉ.

Sầm Úc lẩm bẩm trong lòng, đúng là không ngờ cha nội này sẽ biến thành loại fan cuồng như thế đấy.

Bụng thì rủa thầm, nhưng ngoài mặt cậu vẫn điềm nhiên gật đầu. Mãi đến khi bóng dáng người đàn ông đã khuất dạng, Sầm Úc mới thở hắt ra một hơi, buông mình ngồi phịch xuống sofa trong phòng khách.

Cậu ngước nhìn chiếc quạt trần kiểu cổ treo trên đỉnh đầu, loại chỉ để trang trí cho đẹp chứ chẳng dùng được mấy.

“Rách việc.”

⭒°. ݁✮

Ngu Sân Ngọc đã ngồi rất lâu trong căn biệt thự lớn nhất khu nghỉ dưỡng này, ngồi đến mức hai chân gần như tê rần cả đi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ngu Cẩn Hành đâu…

Y cố nén lại sự sốt ruột trong lòng, nhìn sang người trợ lý đã theo anh trai mình nhiều năm: “Anh ta đâu rồi?”

“Ngài Ngu có chút việc cần xử lý ạ.” Trợ lý lặp lại câu nói đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần: “Xin cậu chủ nhỏ chịu khó đợi thêm một lát.”

Sở dĩ Ngu Sân Ngọc vẫn còn đủ kiên nhẫn ngồi đây, cũng bởi trước lúc vào căn biệt thự này, y đã nhận được tin nhắn của anh trai ——

【 Đợi anh ở phòng khách. 】

【 Mày mà dám đi trước, thì liệu hồn cái mạng nhỏ của con chó hoang kia. 】

Lời lẽ gã chẳng chút nể nang, vậy mà đọc xong mấy dòng chữ, Ngu Sân Ngọc vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng khách.

Nếu bản thân y chỉ có dăm ba tật xấu nho nhỏ, thì anh trai y đích thực là một kẻ điên…

Cái loại mà cả nhà họ Ngu không một ai dám động vào.

Có thể trèo lên được vị trí đó ở tuổi đời còn trẻ, chẳng những nhờ vào năng lực nhiều thủ đoạn, mà còn bởi bản tính điên rồ thật sự của đối phương.

Ngu Cẩn Hành đã dám nói thế, tức là gã thật sự dám làm.

Chừng non nửa giờ nữa trôi qua, đúng lúc Ngu Sân Ngọc gọi đến lần thứ hai mươi, anh trai y rốt cuộc cũng đủng đỉnh xuất hiện ngoài sân.

Trông thấy Ngu Sân Ngọc, mặt gã vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Ngu Cẩn Hành mặc chiếc áo màu sáng, vừa vào cửa đã ho mấy tiếng, dường như không chịu nổi cái lạnh bên ngoài.

Thư ký vội vàng khoác thêm áo choàng mới cho gã.

Ngu Cẩn Hành lại cười khẽ nhìn Ngu Sân Ngọc.

“Cũng ngoan đấy chứ.”

Gã hờ hững nói, đoạn ngồi xuống chiếc ghế trợ lý đã kéo sẵn.

Người trợ lý kia theo gã bao năm, chẳng cần chủ ra lệnh cũng tự hiểu ý. Pha trà xong xuôi, anh ta lập tức rời khỏi phòng khách.

“… Rốt cuộc anh gọi tôi tới đây làm gì.” Giọng Ngu Sân Ngọc đã không còn giữ được vẻ kiên nhẫn.

Ngu Cẩn Hành chẳng hề nâng mắt nhìn y, chỉ chậm rãi mân mê cổ tay mình, rồi mới khoan thai cầm lấy tách trà.

Vừa trông thấy vết sẹo vừa xấu xí vừa dữ tợn trên cổ tay đối phương, Ngu Sân Ngọc bỗng im như thóc.

Nói Ngu Cẩn Hành điên không phải để ví von cho vui, mà vì gã thật sự đã nằm viện tâm thần suốt một khoảng thời gian dài.

Gã chẳng mấy để tâm đến vết sẹo trên cổ tay mình — chuyện này vốn không phải bí mật gì trong giới bọn họ, ai cũng rõ nhà họ Ngu năm xưa từng “nát bét” cỡ nào. Mọi người cũng biết tường tận lý do mà thuở ấy ông Ngu lại nghe lời xúi bẩy của người nhà dòng thứ với đám ong bướm bên ngoài, tống cổ Ngu Cẩn Hành vào viện.

Ngu Cẩn Hành chưa bao giờ che giấu vết sẹo trên cổ tay, thậm chí gã còn chẳng khi nào đeo đồng hồ. Ấy là bởi gã rất thích cái bộ dạng sợ xanh mặt, không dám hó hé gì của đám người kia khi trông thấy dấu răng ngoạm sâu trên cổ tay mình.

Gã liếc Ngu Sân Ngọc: “Chơi đủ rồi thì về nhà đi.”

“Anh biết tôi không hề chơi bời.” Ngu Sân Ngọc nhíu mày.

“Anh tưởng em xem mấy tài liệu đó rồi.” Ngu Cẩn Hành nói.

Nghe vậy, Ngu Sân Ngọc khẽ bật cười. Y vốn sở hữu vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, nếu không thì đã chẳng là thụ chính trong truyện gốc. Y nhìn anh trai mình: “Đương nhiên, tôi xem cả rồi.”

Y nói, y biết Sầm Úc không hề yêu mình. Sở dĩ còn ở bên nhau, có lẽ vì thói quen, hoặc cũng có thể là do chưa tìm được ai hợp hơn.

Y chỉ thấy một Sầm Úc ngày ngày hống hách sai bảo mình trông ngô nghê dễ thương đến lạ.

“Anh ấy muốn tiền.” Ngu Sân Ngọc cười tủm tỉm: “Tôi thì lại tiền của đầy nhà, thế không phải là vẹn cả đôi đường à?”

“Anh thấy nó không hề biết em có tiền.” Ngu Cẩn Hành nói.

“Át chủ bài phải đợi đúng lúc mới tung ra chứ.” Ngu Sân Ngọc đáp.

Ngu Cẩn Hành lặng thinh, chẳng rõ đến tột cùng đang tính toán điều chi. Nhưng có lẽ do cửa sổ phòng khách không đóng, một luồng gió lạnh bất chợt len vào, gã lập tức ho sù sụ từng cơn, gương mặt vốn trắng bệch cũng vì vậy mà trở nên ửng đỏ.

Một lát sau, gã mới dịu xuống được đôi phần, Ngu Cẩn Hành liếc sang đám trợ lý và bác sĩ gia đình đã đứng chờ sẵn ngoài phòng khách từ lúc gã bắt đầu ho.

Cuối cùng, gã chỉ buông một câu: “Vậy em cứ chơi thêm đi.”

“Tôi không chơi.” Ngu Sân Ngọc lặp lại.

Ngu Cẩn Hành phẩy tay, mặt không mấy để tâm, Ngu Sân Ngọc biết đây là ý đuổi mình đi… Y bèn đứng dậy, mở cửa cho đám trợ lý và bác sĩ đang chờ bên ngoài vào.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, y bỗng dưng cất tiếng hỏi ——

“Cây phong trong sân tôi đẹp không?”

Giữa nhóm người vây quanh, Ngu Cẩn Hành buông chiếc khăn tay đang che mũi xuống. Ánh mắt gã xuyên qua đám đông, dừng lại trên Ngu Sân Ngọc đang đứng cạnh cánh cửa.

“Cũng không tệ.” Gã đáp.

Bình Luận (0)
Comment