Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 37

⭒°. ݁✮

Ngu Cẩn Hành không thắc mắc tại sao Ngu Sân Ngọc biết gã đã ghé qua biệt thự Sầm Úc, cũng như Ngu Sân Ngọc chẳng buồn hỏi vì lẽ gì gã lại mò đến đó.

 

Chuyện đã rõ rành rành trong lòng, đâu cần phải nói toạc ra?

 

Ngu Sân Ngọc hỏi vậy, chẳng qua cũng chỉ để nhắc khéo anh mình rằng ——

 

Tôi biết tỏng anh đi đâu làm gì rồi đấy, liệu mà đừng có quá đáng.

 

Dứt lời, y không buồn đoái hoài đến Ngu Cẩn Hành đang bị đám người kia xúm xít vây quanh nữa, cứ thế đi thẳng ra khỏi biệt thự của đối phương.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc đang xem tivi ngoài phòng khách thì thấy bóng dáng Ngu Sân Ngọc bước vào.

 

Vẻ mặt y trông khá hững hờ, chỉ đến khi bắt gặp cậu mới thoáng nở nụ cười.

 

“Đợi em có lâu không anh?” Ngu Sân Ngọc vào phòng khách, nhìn chai nước khoáng vừa mở nắp bên cạnh tay cậu, ánh mắt tối sầm: “Sao lại có hai chai nước thế này?”

 

Y ngạc nhiên hỏi, rồi tiện thể ngồi xuống sát bên Sầm Úc, tựa đầu lên vai cậu.

 

Không phải mùi sữa tắm quen thuộc, y không thích.

 

Ngu Sân Ngọc nghĩ bụng, song đầu vẫn yên vị trên vai Sầm Úc. Y rúc sát vào cậu hơn, gần như dính cả người lên thân thể đối phương, nắm lấy tay cậu: “Có khách tới ạ?”

 

Sầm Úc lúc này vẫn đang mải miết dán mắt vào tivi, nghe Ngu Sân Ngọc hỏi cũng chỉ ừ hử cho qua. Mãi đến lúc tay bị y nắm lấy, cậu mới chú ý đến Ngu Sân Ngọc.

 

Thấy y dường như vẫn đang chờ mình trả lời, cậu cố nhớ lại câu hỏi vừa rồi của đối phương, đoạn đáp:

 

“Ừ, có người đi ngang qua.”

 

Cậu dửng dưng tiếp lời: “Chắc là bị lạc đường. Nhìn cũng không được khỏe lắm, muốn uống thuốc nên anh cho vào nhà uống ngụm nước.”

 

Sầm Úc không mấy hiếu kì về danh tính người kia, chỉ đinh ninh trong bụng là bạn của Khương Nguyên Thanh. Vả lại, tình tiết bộ ảnh còn chưa xảy ra, nên cũng chẳng cần nhắc tới trước làm gì.

 

“Không khỏe ạ?” Nghe thế, Ngu Sân Ngọc thoáng chút tò mò, y chăm chú quan sát mọi nét biểu cảm trên gương mặt cậu:

 

“Là người thế nào hả anh?”

 

Sầm Úc cũng chả buồn để tâm, cậu tưởng người này trong vòng quan hệ của Ngu Sân Ngọc nên bèn miêu tả qua loa: “Người cao dong dỏng, trông yếu ớt, mặt mũi trắng bệch.”

 

“Em quen à?” Thấy Ngu Sân Ngọc thắc mắc cặn kẽ, cậu cũng dần tò mò.

 

Song y chỉ cụp mắt ngẫm ngợi một lát: “Hình như em chưa gặp ai như thế bao giờ…” Ngu Sân Ngọc tiếp lời: “Lạ thật, Khương Nguyên Thanh bảo ở đây chỉ có chúng ta thôi mà? Sao giờ lại xuất hiện cả người khác nữa.”

 

Sầm Úc thừa biết y không chỉ nhắc đến người đàn ông nọ, mà còn “vơ đũa” cả Lâu Bách Xuyên.

 

Cậu quyết định im lặng, đầu óc chỉ đang quay cuồng tìm cách xe duyên cho hai nhân vật chính kia.

 

Đúng lúc ấy, nội dung trên tivi cũng vừa chuyển cảnh.

 

Quảng cáo kết thúc, màn hình lập tức hiện ra một gương mặt trông khá hốc hác, dù mặt mày lem luốc, râu ria lởm chởm, song cũng không khó để nhận ra người này rất đẹp trai.

 

“Anh đang xem phim của Bùi Chá ạ?” Ngay lúc thấy bóng dáng ấy trên màn ảnh, Ngu Sân Ngọc đã biết đối phương là ai.

 

“Ừ, tivi đang chiếu phim này.” Sầm Úc cũng chỉ xem cho có thôi.

 

Trong truyện gốc, nhân vật này là đối thủ của Tang Thiên Sơn, mà cậu cũng biết rõ Tang Thiên Sơn chẳng ưa gì gã đó. Giờ Bùi Chá lại sắp tham gia show thực tế, đúng lúc tivi bật trúng phim của gã, nên cậu sẵn dịp coi thử luôn.

 

Trong phim, Bùi Chá vào vai một tay đấm chui. Phim thuộc dạng chính kịch, kinh phí sản xuất không lớn, mang chút hơi hướng hài đen.

 

Trước giờ Bùi Chá luôn xuất hiện với hình tượng công tử nhà giàu cao sang, ai cũng bảo gã chỉ hợp với mấy vai trông có vẻ lãng tử nghệ sĩ hoặc phe chính diện ngay thẳng. Bộ phim này được xem là cú đột phá của gã ta, không ngờ sau đó còn ẵm luôn cả giải thưởng.

 

Doanh thu phòng vé không quá khủng, nhưng với một bộ phim pha chất hài đen mà thu về những năm trăm triệu thì cũng đủ để chứng minh sức hút của Bùi Chá.

 

Xem được một lát, Sầm Úc chợt nghe Ngu Sân Ngọc ngồi cạnh lên tiếng:

 

“Dạo trước em có nghe một tin đồn về anh ta.”

 

“…” Sầm Úc quay sang: “Tin gì?”

 

Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc: “Anh lại đây, em nói cho ạ.”

 

Sầm Úc chẳng chút ngờ vực gì, vẻ mặt Ngu Sân Ngọc vẫn cứ dịu dàng như nước, nên cũng cậu ghé sát tới gần ——

 

“Nghe đồn Bùi Chá thích đàn ông.”

 

“…”

 

Tin này cũng không mới mẻ lắm.

 

Sầm Úc vừa định nói rằng công chúng đã đồn đoán từ đời nào rồi, thì tai bỗng dưng bị ai đó cắn mạnh một cái.

 

Ngu Sân Ngọc cắn ngay vào vành tai cậu, đầu lưỡi còn khẽ lướt qua lỗ xỏ khuyên, rồi trước khi Sầm Úc kịp đẩy ra, y đã vội buông cậu trước.

 

Ngu Sân Ngọc mỉm cười nhìn Sầm Úc còn đang sững sờ: “Tin đồn em nghe được là…”

 

“… Anh ta có vài sở thích hơi đặc biệt, giống như vầy đó.”

 

Cả người Sầm Úc sắp sửa đông cứng lại. Cậu muốn đưa tay sờ khuyên tai, nhưng lại sợ cử chỉ ấy quá lộ liễu, đành phải nghiêm mặt nói: “Ai cho em cắn anh!”

 

Cậu chạm vào vành tai mình: “Nhỡ đồng nghiệp thấy thì sao?”

 

“Không sao đâu ạ, một lát là hết ngay ấy mà.” Môi Ngu Sân Ngọc vẫn cười tủm tỉm, như thể chỉ đang đùa giỡn với Sầm Úc cho vui.

 

Ánh mắt y rơi xuống tai Sầm Úc, nước da cậu vốn trắng lạnh không chút sắc máu, vậy mà nay đã đỏ bừng cả lên, chẳng rõ là do tức giận hay vẫn vì thẹn thùng.

 

Phía trên hãy còn hằn dấu răng y vừa cắn, rất mờ nhạt, chỉ một chốc là sẽ dần dà phai đi.

 

Gần như không thể giữ nổi vỏ bọc giả tạo của mình, Ngu Sân Ngọc đưa tay véo nhẹ vành tai Sầm Úc.

 

“Không sao đâu chồng.” Y cố gắng dỗ dành để cậu thôi ngờ vực: “Em xoa cho anh một lát là hết ngay ạ.”

 

Ngu Sân Ngọc đổi tư thế ngồi, tựa vào lưng sofa, một tay vẫn mân mê khắp tai Sầm Úc.

 

Y mặc chiếc quần jean màu sẫm, chất vải thô ráp cứng cáp, tiện tay ôm lấy cái gối bên cạnh.

 

Mãi đến khi Sầm Úc làu bàu “Thôi không xem nữa, phim chán phèo” rồi gạt phắt tay Ngu Sân Ngọc bỏ đi, y vẫn cứ khư khư chiếc gối trong lòng.

 

Ngu Sân Ngọc ngả người lên sofa, một tay ôm gối, đầu ngón tay khẽ v**t v* lên xuống.

 

Y nhìn bộ phim đang chiếu trên tivi.

 

Đây là lần đầu nữ chính trong phim bày tỏ lòng mình với Bùi Chá — một kẻ luôn cố né tránh chuyện yêu đương:

 

【 Không có tình yêu của anh, em sẽ chết mất. 】

Bình Luận (0)
Comment