⭒°. ݁✮
Sầm Úc về phòng ngủ, vừa nhìn thấy chiếc giường đôi kia đã muốn nổ đom đóm mắt ——
Suýt nữa thì quên béng mất vẫn còn một vấn đề nan giải đang chờ mình.
Cậu bèn giả chết nằm vật ra giường, bụng dạ rối bời không biết phải làm sao cho qua nổi đoạn cốt truyện này. Ai dè Ngu Sân Ngọc nào có hay biết công lao thầm lặng của cậu, bước vào phòng mà môi chỉ cười cười: “Em cũng đi ngâm mình đây.”
Y nhìn Sầm Úc đang nằm bẹp dí như chó chết: “Ngồi xe cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, anh cứ ngủ trước đi ạ.”
“Không!” Nghe vậy, từ chỗ chó sắp ngỏm, Sầm Úc bỗng chốc hoá thành kẻ vừa được tiêm doping, chỉ muốn nhảy dựng khỏi giường ngay tắp lự.
Mắt liếc liếc Ngu Sân Ngọc, cậu ngẫm nghĩ đôi chút, đột nhiên thấy đầu mình như có bóng đèn chợt “ting” một cái sáng bừng.
“Ban nãy Lâu Bách Xuyên tìm anh có chút việc, bảo là mới mua laptop nên gọi anh qua xem thử.”
Cậu cười hề hề với Ngu Sân Ngọc: “Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh, anh giải quyết xong rồi về ngay.”
Nói đoạn, chẳng chờ Ngu Sân Ngọc đáp lời, cậu đã ba chân bốn cẳng vọt lẹ khỏi phòng.
Ngu Sân Ngọc đứng yên bên trong, dõi theo bóng lưng đối phương dần dà khuất dạng.
Dù thừa biết Sầm Úc thể nào cũng sẽ tìm cách chuồn đi, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, lòng y vẫn không sao tránh được nỗi khó chịu âm ỉ.
Ngu Sân Ngọc cứ chôn chặt chân tại chỗ, mặc cho bao cảm xúc đen tối chồng chất đương cuộn trào.
Mãi vài phút sau, y mới mới thong thả bước tới tủ đầu giường, mở điện thoại lên.
⭒°. ݁✮
Sầm Úc hì hục chạy một lèo ra khỏi căn biệt thự, bấy giờ mới sực nhớ ra còn chưa hỏi xem Lâu Bách Xuyên ở đâu. Thế là cậu vội nhắn tin cho anh ta ngay:
【 Sầm Úc: Anh Xuyên, anh mua được laptop chưa ạ? 】
【 Lâu Bách Xuyên: Rồi. 】
【 Sầm Úc: Vậy thì may quá. Tôi vừa nghĩ lại, chuyện này mà không tự tay xử lý thì tôi vẫn thấy không yên tâm lắm... Anh nhắn tôi số phòng với, tôi qua xem phải chỉnh thế nào. 】
【 Lâu Bách Xuyên đã chia sẻ vị trí 】
Sầm Úc nhìn địa điểm Lâu Bách Xuyên vừa gửi, thấy biệt thự của anh ta cách nơi đây không quá xa. Cậu cũng lười gọi quản gia, nên bèn bật chỉ dẫn rồi đủng đỉnh đi bộ qua.
Men theo con đường nhỏ rợp bóng cây, Sầm Úc vừa dạo bước vừa khoan thai ngắm nghía cảnh vật xung quanh mình, chẳng ngờ thong thả làm sao lại bất giác lạc đến một khu suối nước nóng lộ thiên.
“...” Sầm Úc.
Cậu vội đứng sững lại.
Cảnh giác đảo mắt quanh bốn bề, Sầm Úc quyết định quay đầu rời đi ngay.
Hơ hơ, đùa chắc! Truyện mà bày ra mấy cảnh này thì y như rằng sắp có biến đến nơi!
Ai dè chỉ vừa chuẩn bị xoay người, điện thoại trên tay bỗng dưng bị ai đó giật bay, cậu còn chưa kịp nhìn rõ, cánh tay đã tiếp tục bị đối phương siết chặt lấy ——
“Anh Bùi.”
Sầm Úc chửi thầm một tiếng, liếc nhìn kẻ đang giữ tay mình.
Hắn mặc áo polo đen, quần đen, dáng vóc trông khá đô con, nhưng mặt mũi lại chẳng có gì nổi bật, ánh mắt cũng chả mấy phần thiện ý. Lúc nói chuyện, hắn hướng về phía bể tắm riêng đằng kia.
Chẳng nhẽ là vệ sĩ?
Sầm Úc chìm trong suy tư chưa được bao lâu, một giọng nói đã đột ngột vọng tới từ sau lưng:
“Cậu mà còn lằng nhằng nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Sao cứ thấy hơi quen quen nhỉ, hình như mới nghe đâu đây...
Không thể nào chứ?
Sầm Úc quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp một người đàn ông mang áo choàng tắm xuất hiện ngay phía sau.
Đúng là Bùi Chá, người cậu vừa thấy trên tivi ban nãy.
Gã nhìn cậu, cái vẻ kiêu kỳ trước ống kính bay biến đâu mất, trong mắt chỉ còn rặt một nỗi chán ghét tột cùng.
Chán ghét á?!
Sầm Úc tức khắc có cảm giác như đang đi đường yên lành thì bỗng dưng bị chó điên táp một cái.
“Cậu suốt ngày lẽo đẽo bám theo tôi, lại còn định chụp lén. Cứ thế này mãi thì tôi đành tống cậu vào đồn ăn cơm nhà nước thôi.”
“Không...” Sầm Úc vừa định phân bua rằng mình nào có quen biết gã quái đâu, cũng chẳng hề bám đuôi cái moẹ gì, chỉ là vô tình chạm mặt thôi!
Nhưng tên vệ sĩ kia hoàn toàn đâu thèm đếm xỉa lời cậu nói, có lẽ là đinh ninh trong điện thoại cậu giấu ảnh chụp trộm, hắn bèn cầm lấy, toan ném thẳng xuống đất ——
“Đụ má!”
Sầm Úc vội chửi to một tiếng, nhanh chóng giật phắt điện thoại mình về.
Dường như tên vệ sĩ kia không ngờ thằng cha stalker đáng ghét này lại ngang ngược đến thế, cũng ầm ầm nổi khùng lên, hắn chộp lấy vai Sầm Úc, siết nắm đấm chuẩn bị giáng cho cậu một cú.
Vốn Sầm Úc cứ tưởng cả hai sẽ ngồi xuống đàm đạo lý lẽ, song giờ thì máu nóng cũng bốc lên tận đầu. Với mấy vai quần chúng không có trong kịch bản này, cậu chưa từng nể nang hay nương tay — đằng nào thì cậu cũng chẳng sợ bị OOC!
Thế là ngay lúc nắm đấm tên vệ sĩ lao nhanh tới, cậu liền nghiêng đầu tránh gọn cú tấn công của đối phương.
Ngay giây sau, cậu nở một cười với hắn, ngoắc ngoắc ngón tay:
“Lại đây.”
Lời vừa dứt, tên vệ sĩ xông lên, Sầm Úc cũng thoăn thoắt bật nhảy vọt.
Hai tay cậu ghì chặt gáy hắn ta, đồng thời co gối thúc lia lịa vào ngực đối phương.
Rồi cậu nhanh như cắt lùi lại tạo khoảng cách, tung một cú đá ngang hất văng tên kia lọt thỏm vào lùm cây gần đó...
Xử lý xong gã vệ sĩ, Sầm Úc mới thong dong quay đầu nhìn Bùi Chá.
“Đồ ngu.” Cậu mỉm cười: “Chết đi.”
Bùi Chá không thể tin tay vệ sĩ mình gọi tới lại bị đối phương hạ đo ván nhanh đến vậy... Nhưng thái độ cứng rắn của Sầm Úc cũng làm gã chợt nhận ra hình như mình vừa hiểu lầm chuyện gì đó.
Chẳng mấy chốc, điện thoại Sầm Úc reo vang.
Cậu mở ra xem, thấy Lâu Bách Xuyên đang gọi đến ——
Sầm Úc bèn nhấn thẳng loa ngoài.
“Cậu đang ở đâu đấy? Lạc đường rồi sao?” Giọng Lâu Bách Xuyên ở đầu dây bên kia có hơi nghi vấn, tựa hồ đang thắc mắc tại sao mãi vẫn chưa thấy mặt mũi cậu xuất hiện.
“Ha ha, bị chó cắn ấy mà.” Sầm Úc vừa đáp vừa nhìn Bùi Chá.
“Chó?” Ngữ điệu Lâu Bách Xuyên giờ đã nhuốm chút ngạc nhiên, anh ta vội hỏi: “Cậu đang ở đâu? Tôi qua ngay, có khi phải đi chích ngừa dại đấy.”
“Ha ha, chắc không cần lắm đâu.” Sầm Úc tiếp tục liếc Bùi Chá, giọng đầy vẻ mỉa mai: “Trông thì cũng là giống chó cảnh sang chảnh phết cơ, khổ nỗi chủ nuôi chẳng ra cái thá gì, cứ thích thả rông cho nó ra đường bạ đâu cắn đấy mới chịu.”
“...” Đến nước này thì ngay cả Lâu Bách Xuyên cũng nhận ra điệu bộ châm biếm đá thúng đụng nia của Sầm Úc.
Anh ta ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn bảo: “Cậu cứ để yên định vị, tôi qua liền.”
Cúp máy xong, Sầm Úc lại quay sang nhìn Bùi Chá, lặng thinh không nói lời nào.
Lúc này, Bùi Chá dù có ngu ngơ tới đâu cũng ngờ ngợ ra mình đã hiểu nhầm tai hại, huống hồ gã đâu có ngốc...
Chỉ là dạo gần đây gã bị một kẻ theo dõi vờn đến độ tâm trí căng thẳng, nên vừa thấy Sầm Úc tiến lại gần, tay còn lăm lăm điện thoại, gã liền quy chụp cậu là kẻ đó.
Biết mình đã hiểu lầm, mặt Bùi Chá lập tức lộ vẻ áy náy vô cùng.
Gã thành khẩn nhìn Sầm Úc, giãi bày đầu đuôi ngọn ngành với cậu, giọng điệu đong đầy hối lỗi: “Vì tên bám đuôi kia cứ thoắt ẩn thoắt hiện mãi... đến giờ tôi vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi cậu ta, chỉ nghe giọng thì đoán là một thanh niên trẻ tuổi, nên mới đề phòng như vậy.”
Bùi Chá rối rít xin lỗi Sầm Úc thêm mấy bận, đoạn nâng mắt nhìn cậu.
Nhưng Sầm Úc lại nhoẻn miệng cười toe với gã:
“Gâu gâu gâu.”
Ý là: Mày bớt sủa đi.
Mày đã thích sủa đến thế, thì tao cũng chỉ đành sủa lại với mày thôi.